Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 39




Tống Mê Điệt ẩn thân sau một bụi cỏ tươi tốt, chỉ cần gạt cành hoa trước mặt ra là nhìn thấy rõ vài bóng người dưới căn nhà trúc và mấy người khác ở trước căn nhà đó.

Lúc này có gió ấm thổi tới khiến rèm trúc đong đưa lạch cạch.

Nhưng những người phía dưới lại giống như không bị tiếng động này ảnh hưởng. Người chơi cờ nhếch khóe miệng, người xem cờ thì nín thở, người vẽ tranh cầm bút múa may vẽ ra ý họa sinh động trên mặt quạt tròn.

Tống Mê Điệt chỉ biết Ngọc bà bà và Thái bà bà đang chơi cờ Lục Bác bởi vì nàng thấy 6 quân cờ. Nhưng hình vẽ của  Lưu Trường Ương trên chiếc quạt tròn có chỗ nào kỳ diệu thì cô ngốc như nàng lại không hiểu được. Nàng chỉ nhớ rõ Kỳ Tam Lang từng nói tới một câu chuyện cũ có liên quan tới Thái Tử tiền triều và kim thượng.

Đó là câu chuyện 10 năm trước, lúc ấy Thái Tử Lưu Trường Ương vẽ một bộ《 mỹ nhân bắt bướm 》vẽ cuộc sống an nhàn thanh thản. Người trong tranh có dung mạo đẫy đà, tươi đẹp, cả bức họa được vẽ bằng bút pháp giản lược, sắc thái ôn hòa, được triều thần khen không dứt.

Đặc biệt là Binh Bộ thượng thư Vương Hiệp, cũng chính là Viêm Khánh Đế hiện tại. Lúc mới thấy bức họa ấy hắn đã tán thưởng không ngừng, đồng thời khẩn cầu Thái Tử cho mình mượn bức họa ấy 10 ngày để hắn cho họa sư trong phủ vẽ lại.

Nhưng một ngày sau Vương Hiệp lại mặt ủ mày ê tiến cung thỉnh tội. Hắn trải bức tranh mượn được của Thái Tử ra lại chỉ thấy cảnh chinh chiến, cây cỏ đất đá, còn 6 vị nữ sĩ trong tranh đã biến mất không thấy bóng dáng.

Vương Hiệp nói tối hôm qua hắn đang ngồi trong sân thưởng họa thì bỗng có tiếng sấm vang lên. Không thấy có mưa nhưng lúc cúi đầu hắn lại thấy người trong bức họa theo gió bay đi, vạt áo tung bay.

“Thần không bảo vệ tốt bản vẽ của Thái Tử, là thần có tội.” Vương Hiệp quỳ sát đất, tay nâng bức họa cuộn tròn quá đầu.

Tiên hoàng im lặng một lát mới bước xuống long ỷ và duỗi tay đỡ Vương Hiệp dậy, “Vương ái khanh nói đùa. Nếu đây là bức họa đẹp đẽ của Thẩm thái phó thì có khi trẫm sẽ đau lòng, nhưng đây chỉ là tác phẩm Thái Tử tiện tay làm ra thì sao trẫm có thể trách ái khanh được.”

Hai người nói cười vui vẻ, chúng thần nghe xong cũng thở nhẹ một hơi, lời nói cũng tùy ý hơn. Có người nói Thái Tử còn nhỏ đã trò giỏi hơn thầy. Có người nói ngòi bút kia như tiên như hạc, như nước chảy mây trôi mới khiến người hóa tiên bay theo gió.

Nhưng tiên hoàng nghe những câu tán thưởng ấy lại không phản bác, cũng không cười mà lẳng lặng nhìn chằm chằm Binh Bộ thượng thư vẫn đang quỳ rạp, không biết nghĩ cái gì.



“Người trong bức vẽ thực sự thành tiên ư?”

Lúc ấy Tống Mê Điệt kinh ngạc dò hỏi Kỳ Tam Lang nhưng tên kia chỉ nở nụ cười cao thâm khó đoán, “Nếu là thật thì không thể giả, nếu là giả thì không thể là thật, nếu cố gắng nói giả thành thật thì trong đó ắt có nguyên nhân người khác không biết được.”

Hiện tại nghĩ tới chuyện xưa này lòng Tống Mê Điệt tự nhiên rung lên. Nàng lại nhìn Lưu Trường Ương dưới sườn núi thì thấy hắn đã vẽ xong một mặt quạt và gác qua một bên sau đó cầm tay áo đón lấy một cái quạt khác Uất Trì Thanh đưa tới.

Mà lúc này Thái bà bà đang ném que tính lên bàn cờ, ai biết vì lực quá lớn nên que tính lăn ra ngoài và rơi trên mặt đất chọc cho cả ba vị bà bà đều cười.

Lưu Trường Ương thấy thế cũng cười. Cảnh Vương điện hạ xắn tay áo để lộ cổ tay trắng nõn, ngón tay dài cầm một cái bút lông chấm no mực, trên mặt là nụ cười tỏa sáng, quả thực không khác gì tiên nhân.

Ba vị bà bà nghe thấy tiếng cười của hắn thì không cười nữa mà đồng thời quay đầu qua nhìn hắn. (Hãy đọc thử truyện Ma ảnh mị linh của trang RHP) Ánh nắng chói lọi chiếu lên những gương mặt già nua, che khuất những nếp nhăn trên ngũ quan khô quắt. Trong ánh nắng chói chang này ba vị bà bà lại như sống động hẳn lên.

Thời gian giống như ngừng lại ở giây phút này. Tống Mê Điệt nhìn thẳng mấy người phía dưới, ánh mắt chuyển từ ba cái đầu bạc thưa thớt tóc sang mái đầu xanh mượt của Lưu Trường Ương. Không biết vì sao trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác bất an mạnh mẽ.

“A Thanh, đôi mắt ngươi không có tác dụng gì hả? Còn không mau đi qua nhặt que tính cho các bà bà.” Một lúc sau Lưu Trường Ương khẽ cười một tiếng và cúi đầu tiếp tục vẽ lên mặt quạt.

Uất Trì Thanh nghe thế thì chạy qua nhặt que tính lên và đặt trên bàn cờ. Một tiếng “Răng rắc” như hòn đá rơi vào mặt hồ khiến mấy con cá ngủ say chợt hoảng hốt giật mình.

Thời gian vốn ngừng lại bỗng tiếp tục trôi đi, người nào vẽ tranh, chơi cờ, xem cờ cứ thế tiếp tục. Mỗi người bên dưới kia đều bận rộn, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Tất cả đều giống như vừa nãy, nhưng lại có vẻ đã thay đổi. Sự sâu xa này khiến tên ngốc trốn sau bụi cỏ như Tống Mê Điệt cũng có thể nhận ra.

Lúc không trung bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ dần ảm đạm thì Lưu Trường Ương cũng trở lại. Phía sau là Uất Trì thanh cầm theo ba mặt quạt hình tròn còn chưa ráo mực.



Tống Mê Điệt nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì chạy từ ruộng dưa ra ngoài, trong tay cầm một dây dưa đã bị vặt hết lá.

“Ối giời, đúng là phúc ba đời, Tống đại nhân lại ngồi đây chờ bổn vương cơ đấy!” Lưu Trường Ương nhẹ tặc lưỡi và nhìn nàng một cái thì thấy ánh mắt cô ngốc kia nhìn thẳng mấy cái quạt tròn trong ngực Uất Trì Thanh thế là hắn cầm một cái lắc lắc trước mặt nàng, “Sau khi mực khô còn phải trau chuốt nên mấy ngày nữa mới đưa qua được.”

“Phiền thế à?” Tống Mê Điệt lẩm bẩm một tiếng. Nàng còn một nửa câu sau giấu trong lòng: Một khi đã như vậy sao một kẻ đến hạt dưa hấu còn lười không phun ra ngoài như ngài lại tự động xin ra trận vẽ tranh cho ba vị bà bà thế?

Lưu Trường Ương nhìn bộ dạng bí xị của nàng thì biết hết nên hắn liếc mắt cho Uất Trì Thanh ở phía sau. Tên kia ngầm hiểu và ôm quạt vào trong nhà sau đó đóng cửa lại.

Lưu Trường Ương nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại mới duỗi người nói, “Bổn vương mệt mỏi quá, ta muốn tới ruộng dưa nghỉ một lát.”

Tống Mê Điệt đã luyện được ngón nghề chọn dưa thần sầu thế là nàng lập tức chọn một quả dâng lên. Bản thân nàng thì cầm một cái quạt tròn mà ngắm trong lúc tên kia đang gặm dưa.

“Có nhìn ra cái gì không?” Lưu Trường Uơng ăn xong dưa là móc khăn tay ra lau khóe miệng rồi nghiêng người tới nhìn mặt quạt tròn với nàng.

Tống Mê Điệt lắc đầu. Tuy nàng không hiểu ý họa nhưng vẫn thấy hình vẽ trong này rất sống động, không khác gì cảnh nàng thấy sau giờ ngọ, ngay cả vạt áo bị gió thổi bay bay cũng được Cảnh Vương điện hạ vẽ ra.

Bên tai nàng đều là tiếng hít thở của hắn thế là Tống Mê Điệt bỗng nhiên phát hiện ra hai người cách nhau quá gần. Tai nàng nóng lên và vội dịch người qua một bên. Quạt tròn trong tay nàng cũng vì thế mà dịch nửa tấc, che cả ánh nắng chiều.

Nàng bỗng kinh ngạc nhìn cây quạt, thậm chí buông tay khiến quạt kia rơi xuống. Thấy thế nàng vội vã nhặt nó lên rồi lại đón lấy ánh sáng đang dần tắt.

“Đã nhìn ra chưa?” Lưu Trường Ương khẽ cười một tiếng, “Ngay cả cô ngốc như ngươi đều có thể nhìn ra thì phỏng đoán của ta hẳn không sai.”

Tống Mê Điệt không nói gì, chỉ có trái tim của nàng là đập như điên. Đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm người trên mặt quạt. Đôi mắt kẻ kia như có ngọn lửa phụt ra đủ để đốt cháy vạn vật thành tro.