Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 33




Nhìn thấy quẻ xấu khiến lòng nàng run lên. Đây là quẻ nàng bói cho A Y và A Vinh, là hỏi tiền đồ của họ. Ai biết được lại ra một câu “Túc điểu phần sào, vũ tuyết mãn đồ.”

Tống Mê Điệt cất mảnh xương kia đi và thổi tắt đèn rồi nhìn chằm chằm một ngôi sao sáng từ từ mọc lên ở chân trời. Lúc sau nàng đứng dậy mở cửa và chui ra ngoài như một con thú đêm sau đó biến mất.

Màn đêm nặng nề vây kín bốn phía ruộng nương và dãy núi nhấp nhô phía sau.

Người nơi này đều đã ngủ, chỉ trừ Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang. Nhưng Tống Mê Điệt cũng không muốn đi tìm họ bởi vì người họ muốn tìm là vương phi mà người nàng muốn tìm lại là kẻ khác.

Tên hung thủ giết binh lính của phủ Đô Hộ đang trốn ở nơi thế ngoại đào nguyên này. Hắn chính là nguyên nhân của quẻ xấu kia. Tuy hiện tại nàng còn chưa nắm được mối dây liên hệ giữa hai việc này nhưng trong lòng nàng đột nhiên có ý nghĩ đó. Nó giống như bọt khí sôi lên, cuồn cuộn không dứt, chắc chắn tới độ lòng người hoảng hốt.

Nhưng phải tìm từ đâu đây? Tên lính kia bỏ mình trong lúc đa số mọi người đều đang chúc mừng ở trước căn nhà trúc. Nhưng điều này cũng không thể loại trừ hiềm nghi của những người ở đó. Bởi trong lúc người nhiều hỗn loạn, mọi người đều ăn uống linh đình thì một hai người có đột nhiên rời đi cũng không mấy ai để ý.

Huống chi thi thể tên kia được phát hiện ở nơi cách căn nhà trúc không quá xa.

Tống Mê Điệt nghĩ thế nên lập tức đổi hướng đi về phía khu ruộng phía nam. Nàng lanh lợi nên nửa nén hương đã đi tới dưới khu ruộng bậc thang. Sau đó nàng nhẹ tay nhẹ chân nhảy lên một tầng ruộng rồi dừng bước nhìn giàn nho bị gió thổi lao xao.

Những dây nho khô che khuất mặt trăng. Chúng như tay quỷ giương nanh múa vuốt chen chúc khắp nơi trên giàn tạo thành một cái lưới thật to.

Nàng đã từng tới đây. Lúc ấy tuy người của phủ Đô Hộ vây kín thi thể nhưng nàng vẫn nhón chân nhìn được cảnh bên trong. Ai ngờ vừa nhìn đã khó quên.

Đầu tên kia bị đập bẹp như quả dưa hấu, óc và máu văng khắp nơi, thấm vào đất đỏ.

Là ai lại có thể khống chế một người cường tráng như thế, thậm chí còn không cho đối phương cơ hội phản kháng? (Hãy đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang RHP) Mà hung khí lại chỉ là một cục đá có góc cạnh được ném ngay bên cạnh thi thể và vẫn dính đầy máu.

Tống Mê Điệt đi về phía phát hiện thi thể. Khinh công của nàng cực tốt nên lúc đi đường chẳng hề phát ra tiếng động nào. Nhưng khi đi vào giữa giàn nho, lá cây cọ lên quần áo của nàng và dọa sợ một con chim đi ăn đêm. Bản thân nàng cũng bị động tĩnh của nó dọa.



Nhưng ngay sau đó lại có tiếng động khác vang lên, ở trong bãi cỏ đen nhánh phía sau người nàng chừng hơn 10 bước. Đó không phải tiếng chim bay mà là một tiếng lẩm bẩm mơ hồ.

Tống Mê Điệt hoảng hốt, chưa kịp phản ứng môi đã bị một bàn tay hơi lạnh từ phía vòng vòng tới bịt chặt. Nàng vừa định phản kháng bên tai đã truyền tới một giọng nói quen thuộc, “Là ta.”

Là Lưu Trường Ương?

Khóe mắt của nàng nhẹ liếc ra sau và quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt khiến mình sợ hãi. Đang muốn hỏi thì người phía sau lại bò tới gần và thì thầm, “Đừng đánh động đôi uyên ương kia.”

Có ý gì? Nơi này chỉ có chim hoang chứ lấy đâu ra uyên ương?

Nhưng chưa kịp tự hỏi mặt cỏ phía bên kia đã truyền tới tiếng phụ nữ. Giống như có một cái móc xẹt qua lòng nàng để lại một vệt sáng nhỏ.

“Chỉ là một con chim thôi, A Vinh sợ gì?”

Giọng kia eo éo, mặc dù cách một khoảng, giọng lại nhỏ nhưng Tống Mê Điệt vẫn nghe ra đây là một giọng nói lười nhác, bên trong đó là một đầm nước ngọt, so với quả nho bị nàng giẫm nát dưới chân còn ngọt hơn.

“Cẩn thận một chút vẫn tốt.”

Một giọng nói khác vang lên từ bụi cỏ khiến lòng Tống Mê Điệt đột nhiên nổ tung: Thật sự là hắn, là người đàn ông ngày kia muốn mang A Y rời di. Nhưng nhân lúc nàng ấy ngủ say hắn lại chạy ra ngoài…… gặp người phụ nữ khác.

“Đừng động, A Vinh, A Vinh……” Người phụ nữ kia bỗng nhiên xúc động dâng trào, giọng mang theo chút run rẩy, “Ngươi sờ sờ chỗ này, cả chỗ này nữa……”

Sau đó không còn tiếng người nói nữa, chỉ có tiếng vuốt ve vải dệt sột soạt. Ngẫu nhiên còn có vài tiếng hổn hển như mưa xuân nhỏ giọt.

Bọn họ đang làm gì?

Tống Mê Điệt hoàn toàn không hiểu gì về chuyện nam nữ vì thế nàng quay đầu dò hỏi mà nhìn Lưu Trường Ương. Ai biết nàng lại thấy ánh mắt mang theo trêu chọc của hắn và bỗng cảm thấy vài phần không thích hợp.



Thế nên dù ngây thơ nhưng nàng cũng mơ hồ cảm thấy bản thân không nên ở đây nghe những tiếng thở hổn hển kia cùng một người đàn ông. Nàng lập tức rùng mình muốn thoát khỏi cái nơi khiến nàng cảm thấy sợ hãi này.

Nhưng vừa động lá cây bên cạnh đã “Ào ào” vài tiếng thế là nàng chỉ có thể dừng lại, cả người cứng đờ. Đặc biệt là lúc này nàng lại cảm nhận được hơi thở của Lưu Trường Ương phía sau tai mình.

“Đừng động,” giọng hắn nhẹ như cọng lông vũ cọ qua vành tai khiến nàng ngứa ngáy. Bàn tay hắn vẫn bịt miệng nàng nay càng siết chặt hơn, “Nếu bị phát hiện A Vinh sẽ không còn mặt mũi mà sống đâu.”

Tống Mê Điệt nỗ lực nắm chặt ngón tay mướt mồ hôi của mình và nín thở. Nàng cố gắng không để ý tới những tiếng rên rỉ phát ra từ bụi cỏ phía bên kia. Nhưng sau khi lấy lại tinh thần nàng phát hiện bàn tay đang bịt miệng mình rất nóng.

Ngón tay hắn thon dài gần như che khuất nửa mặt nàng nên độ ấm kia không hề bị thứ gì ngăn cản mà cứ thế tràn ra ngoài khiến mặt nàng cũng nóng theo. Mà chính vào lúc này nàng mới phát hiện hai ngươi vẫn luôn duy trì tư thế khăng khít ái muội.

Cánh tay hắn vươn ra từ phía sau nên cả nửa người nàng đều rúc trong ngực hắn.

Tâm tình vốn dần ổn định của nàng cứ thế tan mất. Tai nàng bỗng nhiên không nghe được tiếng động khác những tiếng trong bụi cỏ: là tiếng tim đập, không phải một tiếng mà là hai trái tim đang đập như nổi trống, càng ngày càng gấp……

Không biết qua bao lâu cái tay bịt miệng nàng mới chậm rãi trượt xuống. Nàng vẫn căng thẳng không dám quay đầu giống như làm sai chuyện gì đó.

“Bọn họ đi rồi,” giọng Lưu Trường Ương vang lên phía sau giống như không có việc gì. Lời hắn nói bình thản không gợn sóng, giống như cái tay nóng như bếp lò vừa rồi không phải của hắn, “Tống Mê Điệt, xem ngươi bị dọa thành cái dạng gì kìa.”

Cảnh Vương điện hạ giũ giũ áo khoác trên người và nhìn mặt cỏ bị hai kẻ kia lăn cho nằm rạp thì nói, “Chúng ta cũng đi thôi.”

“À.” Tống Mê Điệt mơ hồ lên tiếng sau đó quay người và gặp ngay ánh mắt bình thản của Lưu Trường Ương thế rồi đầu óc nàng bỗng rung lên, “Điện hạ, đêm hôm khuya khoắt ngài không ngủ mà chạy tới nơi này làm gì vậy?”

Lưu Trường Ương nhíu mày, “Bổn vương đã ở đây mấy ngày nên sắp nghẹn muốn chết. Cứ mỗi lần ta muốn đi dạo A Thanh đều liều mạng ngăn cản, giờ tới lượt một Đình Úy nho nhỏ như ngươi cũng dám quản chuyện của ta hả?”

“Không dám, không dám.” Tống Mê Điệt liên tục xua tay và ngẩng đầu thì thấy Lưu Trường Ương không chờ mình đã đi xuống chân ruộng, áo khoác màu đen kia bay bay theo gió.