Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 23




Trong căn phòng có cánh cửa khép hờ, A Vinh mỉm cười xin Lưu Trường Ương thứ lỗi.

Cảnh Vương điện hạ lười biếng nằm nghiêng trên giường, lưng lót một cái chăn để lộ một bên vai trắng nõn.

“Công tử, thật xin lỗi, vợ tiểu nhân tính tình không tốt khiến ngài bị ngã. Ngài đừng so đo với nàng làm gì.” A Vinh thật cẩn thận đưa chén thuốc trong tay cho Uất Trì Thanh và thấy hắn không cự tuyệt nên lại đưa tiếp một miếng thuốc dán ý bảo hắn dán lên eo cho Lưu Trường Ương, “Dù sao thì lúc này sắc trời cũng đã tối, không bằng công tử ở lại nhà chúng ta một đêm, ngày mai lại đi gặp ba vị bà bà.”

Lưu Trường Ương nằm trên giường và uống hết bát thuốc Uất Trì Thanh đưa sau đó mới rầm rì, “Thế mà là tính tình không tốt ấy hả? Không phân trắng đen trái phải đã đâm ầm ầm như con bò điên. Nếu ta mà là ngươi thì đã sớm ném cho nàng ta một tờ giấy bỏ vợ rồi.”

Hắn còn chưa dứt lời, Uất Trì Thanh đã vén chăn dán thuốc lên eo khiến Lưu Trường Ương đau ré lên. Hắn cắn răng run run vài cái, giữa mày có mồ hôi lạnh rịn ra đồng thời cũng không còn tâm trạng nào để quản chuyện của vợ chồng A Vinh nữa.

Tống Mê Điệt ngồi ở trong sân nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng Lưu Trường Ương chợt cao chợt thấp thì nhún vai, mũi chân đá một viên đá nhỏ ra ngoài như đá quả bóng. Rốt cuộc viên đá kia bị nàng đá tới ruộng dưa ở bên cạnh. Nó nhảy vài cái mới lăn tới bên cạnh Kỳ Tam Lang đang ngồi xổm chọn dưa.

Tống Mê Điệt tức giận bĩu môi về phía căn phòng kia và lẩm bẩm, “Thật đúng là cái tên yếu nhớt, chỉ rách chút da thôi mà hắn còn không chịu tự đi bộ. A Vinh còn bị trẹo chân cũng không thấy hắn la oai oái như người nào đó.”

Kỳ Tam Lang liếc A Y đang ngồi cạnh bếp lò nhóm lửa sau đó ra hiệu cho Tống Mê Điệt chú ý lời nói. Nàng thấy vậy thì lè lưỡi và ngoan ngoãn ngậm miệng, chân nghịch một viên đá khác.

“Cô ngốc, ngươi nhìn thấy A Vinh ở chỗ nào?” Bỗng nhiên A Y quay lại hỏi. Cây gậy khều lửa trong tay nàng ấy đỏ bừng, tàn lửa văng khắp nơi. Thanh củi ấy không phải vũ khí nhưng lại tràn đầy sát khí.

Tống Mê Điệt nhìn cây củi kia và không nhịn được nuốt nước miếng một cái rồi lắp bắp nói, “Chúng ta bị cuốn theo thác nước tới sơn cốc này, vừa đi được một lúc đã thấy…… thấy hắn……”



Nghi hoặc trong mắt A Y vẫn chưa tiêu tan, “Bên cạnh hắn có ai khác không?”

Tống Mê Điệt liên tục xua tay, “Không có, hắn nói…… hắn nói mình đi hái quả dại cho ngươi……”

“Chỗ này thiếu gì hoa quả, sao hắn phải chạy thật xa như thế làm gì?” A Yy mới vừa định nổi giận lại bỗng nhiên nhăn mày, tay ấn bụng, miệng thở hổn hển, “Thằng nhãi này lại đá ta, vừa mắng cha nó là nó đã đá ta.”

Kỳ Tam Lang ngồi ở ruộng dưa và không nhịn được ngẩng đầu để lộ đôi mắt sáng lấp lánh. Thật ra bề ngoài của hắn rất khá, chẳng qua cứ mỗi lần ở trước mặt Mạc Hàn Yên hắn lại để lộ bộ dạng cà lơ phất phơ không phục bất kỳ ai nên mới khiến ngũ quan giảm vài phần tuấn tú. (Hãy đọc thử truyện Những nhà nơi hẻm nhỏ của trang RHP) Nhưng một khi nghiêm túc, cả người hắn sẽ khác hẳn, mặt mày tươi sáng, anh khí bất phàm, giống như biến thành người nào đó không phải hắn.

“Giữa vợ chồng thì điều quan trọng nhất là tin tưởng. Ngươi cứ nghi ngờ như thế không mệt hả? Huống chi hiện tại ngươi đang mang thai, nếu còn khó chịu cáu kỉnh như thế sẽ dễ động thai khí, tổn thương đứa nhỏ đó.” Hắn nhíu mày nhìn A Y, tay thuần thục vỗ vỗ một quả dưa ở bên cạnh vài cái rồi nói tiếp, “Theo ta thấy A Vinh sợ ngươi như thế, giống ta sợ Hàn Yên ấy. Nhưng ngươi biết không? Đàn ông mà tỏ vẻ sợ phụ nữ thì đó không phải thực sự sợ mà vì……” Hắn rũ mắt, hơi ngượng ngùng hắng giọng không nói nữa.

A Y sửng sốt, mi mắt rũ xuống, môi ngập ngừng rồi mới nhẹ giọng nói, “Ngươi thì biết cái gì? Một người chưa thành hôn như ngươi sao hiểu được.” Nói xong nàng ấy chợt đỏ mắt, sau đó ném que cời lửa và bưng mặt khóc nức nở.

Kỳ Tam Lang sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, huống chi đó còn là một người đanh đá và chính hắn chọc người ta khóc. Vì thế hắn vội ôm quả dưa mình đã chọn xong và chạy khỏi đó, cả người lóe cái đã biến mất sau nhà. Trong nháy mắt đã không thấy hắn đâu, chỉ có giọng hắn truyền tới, “Mê Điệt, ta đưa quả dưa này cho Hàn Yên, muội trả tiền cho ta nhé.”

Tuy Tống Mê Điệt không hiểu bọn họ vừa nói cái gì nhưng cũng biết tên khốn Kỳ Tam Lang kia đã đá cục diện khó khăn cho mình vì thế nàng chán nản đi qua gượng cười hai tiếng với cô nàng vẫn đang khóc tu tu kia. Sau đó nàng đưa ra một chuỗi tiền đồng nhét vào tay nàng ấy.

Nàng kia vừa lau mắt vừa trả xâu tiền cho Tống Mê Điệt, trên những đồng tiền vẫn còn vương chút hơi nước, “Một quả dưa trả một xâu tiền, ngươi đúng là ngốc.” Nàng hít hít mũi, “Ở lão quân câu này chỗ nào chẳng có trái cây, ngươi mà tính thế này thì chẳng phải sẽ mất núi vàng núi bạc à?”

Tống Mê Điệt vừa định hỏi phải đưa bao nhiêu mới thích hợp thì nàng kia lại hít hít mũi và căm hậm nói, “Ta biết hắn có người khác ở bên ngoài. Ta đã nhìn thấy dấu vết trên người hắn, là do người phụ nữ khác để lại. Hắn không nói dối nên lúc ta hỏi hắn không hé răng, vậy tức là thừa nhận còn gì?”

Tống Mê Điệt bị nàng ấy dọa sợ và không dám nói lời nào, cũng không dám động đậy, chỉ có thể ngây ra đứng tại chỗ và nhìn khắp nơi, hy vọng có người có thể cứu mình một phen.



Á, cứu tinh tới rồi!

Cửa sổ bên cạnh bị đẩy ra, Lưu Trường Ương chống giường và miễn cưỡng để lộ cái đầu, giữa mày toàn là phiền muộn, “Ngươi nói với một kẻ ngốc như nàng mấy cái này thì được tích sự gì? Ngươi nghĩ nàng có thể giúp ngươi bày mưu tính kế chắc?” Nói tới đây hắn quay đầu nhìn A Vinh mặt trắng bệch, đầu cúi gằm đứng ở mép giường và nói tiếp, “Hôn nhân như một con cá, không thể nuôi ở khu nước trong vắt, chỉ có thể dùng nước đục để nuôi. Nếu ngươi một hai phải dùng nước trong thì không bằng dứt khoát chia tay cho rồi. Ta thấy dân chúng nơi này cởi mở, nếu đồng thuận chia tay trong hòa bình ắt không phải việc ghê gớm gì. Đâu có ai dùng dây thừng trói các ngươi ở bên nhau đâu.”

Dù có hủy một tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân. Đây là lần đầu tiên Tống Mê Điệt nghe thấy có kẻ khuyên người khác chia tay. Nàng không nhịn được tặc lưỡi thầm than cái vị Cảnh Vương điện hạ này quả nhiên là kẻ kỳ lạ nhất thế gian, quá hiếm thấy, trước giờ chưa ai bằng. Nhưng không ngờ lời này của hắn lại có tác dụng bởi cô nàng kia không nói gì nữa, chỉ thở phì phì ngồi đó một lúc lâu. Sau đó nàng ấy cầm que cời lửa và tiếp tục nhóm bếp, ánh lửa nhuộm đỏ khuôn mặt phình lên vì tức giận của nàng.

Tống Mê Điệt nhẹ nhàng thở ra nhưng vừa mới chuẩn bị đi tìm Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang thì thấy Cảnh Vương điện hạ ở bên trong cửa sổ ngoắc tay gọi mình tới gần.

Tuy trong lòng nàng cực kỳ không tình nguyện nhưng Tống Mê Điệt cũng không dám làm trái lời hắn vì thế nàng dịch từng bước về phía cửa sổ giống như chân đang đeo chì.

“Công tử, ngài có gì muốn dặn dò à?” Lúc còn cách cửa sổ vài thước Tống Mê Điệt đứng yên và không tới gần nữa. Giống như thể nàng sợ cái kẻ bên trong sẽ lao ra ăn mình ấy.

Lưu Trường Ương đánh giá nàng trên dưới một phen rồi nhướng mày hất cằm về phía ruộng dưa, “Mau chọn cho ta một quả dưa và bổ ra sau đó mang tới đây,” nói xong hắn ườn ra giường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, miệng lẩm bẩm, “Phải là quả ngọt nhất ấy.”

Tống Mê Điệt nhìn cánh cửa sổ nửa mở và suýt thì cắn phải lưỡi. Nàng đang cố nén ngọn lửa trong lòng thì nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ từ bốn phía. Vừa quay đầu lại nàng đã thấy mấy kẻ của phủ Đô Hộ túm năm tụm ba đi ra ngoài, có kẻ cầm túi nước nhưng hiển nhiên bọn họ không có ý định đi lấy nước.

“Chỗ mà đàn ông thích.” Trong đầu nàng đột nhiên vang lên một câu ông lão điên ở thôn làng lúc trước nói thế là buột miệng thốt ra.

Ai ngờ có một tiếng “két” vang lên phía sau, Lưu Trường Ương lại thò đầu ra và cùng nàng nhìn mấy cái bóng nhuộm trong ánh hoàng hôn nơi xa. Một lúc lâu sau hắn lười biếng nằm xuống và truyền ra một câu, “Tống Mê Điệt, không ngờ ngươi cũng hiểu nhiều đấy nhỉ!”