Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 20




Giọng A Vinh rất nhẹ, hòa vào tiếng lá cây xào xạc khiến người ta khó mà nghe rõ. Thế nên mất một lúc vẫn không có ai trả lời. Mãi tới khi tiếng vỗ tay của Lưu Trường Ương truyền đến từ phía trước cả đám mới tỉnh hồn và đưa mắt về phía Cảnh Vương đang dẫn dắt đội ngũ.

“Nói rất đúng,” Lưu Trường Ương ung dung vỗ tay, mắt nheo lại chăm chú nhìn A Vinh và nói, “Rất đúng. Một nén nhang cho người đã chết còn không bằng một bát cơm cho người sống.” Hắn tặc lưỡi nói tiếp, “Không đúng, đâu chỉ một nén nhang, theo ta thấy việc thắp ngàn vạn nén hương, cung phụng một kẻ đã chết từ đời nào trong nhiều năm rồi lập miếu thờ, đắp tượng vàng đều lãng phí, còn chẳng bằng lúc sống có thêm một bát cơm.”

Uất Trì Thanh nghe Lưu Trường Ương nói thế thì sợ trắng mặt và vội chắp tay van nài hắn, “Công tử, lời thế này không…… không được nói đâu.”

Lưu Trường Ương liếc hắn một cái và cười nhạo, “Sao không được nói? A Thanh, chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng vào nhân quả luân hồi hả? (Truyện này của trang RHP) Lúc còn sống bị bắt nạt, sau khi chết được mấy nén hương là có thể khiến người ta bình tâm lại và không oán trách nữa sao? Theo ta thấy một người có thể trải qua cuộc sống bình an cả đời đã là không dễ, vậy chẳng bằng dứt khoát làm theo ý mình, muốn sống thế nào thì sống, không có nuối tiếc. Còn sau khi chết rồi, hóa thành cát bụi về với trời đất rồi cũng có hưởng được hương khói kia đâu.”

Vốn Uất Trì Thanh nói lắp, nay nghe mấy lời đại nghịch bất đạo này hắn càng sợ tới độ không biết phải cãi làm sao. Hắn muốn vươn tay bịt miệng chủ nhân nhà mình nhưng tiếc là thân phận không cho phép nên không thể làm gì. Hắn chỉ có thể vừa vội vừa tức mà đứng tại chỗ một lúc lâu mới thở dài một hơi, vành mắt cũng đỏ lên.

Một người đàn ông to như con bò mà lại bày ra cái vẻ vừa dậm chân vừa thở dài, rồi còn đỏ mắt khiến mọi người đều buồn cười. Nhưng đám người phía sau làm gì dám cười hắn nên chỉ đành đứng đó nghẹn đỏ cả mặt.

Cũng may có người giải vây cho họ. A Vinh cúi đầu dùng giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy được để nói, “Lời này công tử nói không ổn lắm đâu. Nếu sau này chết rồi mà đến người cúng bái nhớ thương còn không có thì linh hồn sẽ bị ma quỷ lôi đi, rốt cuộc không thể lên thiên giới được.”

Lưu Trường Ương chưa từng bị kẻ nào cãi ngay trước mặt mọi người thế nên lúc nghe A Vinh nói câu ấy hắn chỉ cười cười nói, “Cơm của người chết ngon thế hả? Sao ngươi cứ mong nhớ mãi thế?”

Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn khiến A Vinh sợ tới mức lập tức đi vài bước về phía trước và quyết định từ đây không thèm đứng gần kẻ này nữa.

“Ba vị bà bà là ai?” Tống Mê Điệt trừng mắt nghe bọn họ nói chuyện một lúc nhưng vẫn không hiểu gì. Nàng chỉ biết lão quân câu này có ba vị bà bà. Hơn nữa nghe giọng điệu của A Vinh thì hình như mọi người nơi này đều nghe lời họ.

“Bọn họ…… là những người tới lão quân câu sớm nhất,” A Vinh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tống Mê Điệt. Hắn nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng và hơi co quắp, ánh mắt lắc lư giống hai ngọn nến chuẩn bị tắt, “Khi bọn họ tới đây nơi này vẫn chỉ là một mảnh đất hoang……”

Hắn quay đầu lại và nhìn phía trước nói, “Ba vị bà bà phá núi, mở rừng, làm cỏ, trồng lương thực, trồng cây ăn quả, xây dựng nhà. Chốn đào nguyên trong miệng mấy người chính là do bọn họ xây nên. Rất khó tin đúng không? Ba bà lão già tới độ không ai nhớ rõ tuổi nhưng lại sáng tạo ra một mảnh đất như thế này giữa Tân Lê và Tây Chiếu.”

“Từ đây không còn những nhớ nhung hoang vắng, chỉ còn phóng đãng vô tư đến tận cùng.” Kỳ Tam Lang đi ở phía sau than một tiếng.

A Vinh không hiểu hắn nói gì nên chỉ cười ngượng ngùng và nói tiếp, “Trong số những người ở đây phần nhiều là dân chạy nạn và đào binh. Cũng có người ngã xuống thác nước nhưng không chết giống các vị. Bọn họ như hạt giống bị gió thổi tới, rơi lên mảnh đất này và bắt đầu mọc rễ, vươn cành lá và đan vào nhau không tách rời.”



“Giọng của ngươi có vẻ cũng không tình nguyện lắm thì phải,” Lưu Trường Ương cười lạnh, “Sao vậy? Ngại công danh chưa lâp mà thư sinh đã già hả?”

A Vinh nghe hắn nói thế thì hoảng hốt che miệng và quay phắt lại nói, “Đâu có, công tử đừng nói bậy.”

Thấy hắn chẳng chịu nổi một câu chọc ghẹo nên Lưu Trường Ương cũng chán không thèm để ý nữa. Hắn lặng yên đi theo con đường đầy bóng cây trải dài mãi không thấy cuối.

Hai bên là núi cao rừng rậm, gió thổi qua khiến vạn cây phải quỳ rạp. Giống cuồng phong trên biển rộng mang theo sóng cây và tiếng xào xạc gầm rú bên tai không dứt. Đoàn người như một con thuyền nhỏ phiêu du trên biển, chung quanh chỉ có mênh mang, liếc mắt là màu xanh không có bến bờ. Vì thế lòng họ không tránh khỏi chút hoang mang, cảm khái. Họ cảm thấy đời này chỉ như muối bỏ biển, sống chết chìm nổi so với thiên nhiên vô tận thì chỉ là râu ria.

Cũng may cảm giác mênh mang này không kéo dài quá lâu. Lúc đi được một dặm A Vinh lau mồ hôi trên trán và vén một vạt liễu tươi tốt sau đó đưa tay mời, “Tới rồi, đây là lão quân câu.”

Lúc cành lá được vén sang hai bên mọi người lập tức nhìn thấy không gian rộng mở thông suốt giống như một bức họa được trải ra ngay dưới chân mình.

Nơi này không giống những gì được viết trong《 Đào Hoa Nguyên Ký 》: Đất đai bằng phẳng, nhà cửa san sát, có ruộng tốt, ao nước, hàng rào tre, gà chó sủa vang, phong cảnh ruộng nương hữu tình.

Lão quân câu giống như một tòa thành, ở giữa là cửa hàng san sát, quán trà, quán rượu, cửa tiệm cầm đồ, xưởng, mọi thứ đều đầy đủ. Tuy không có cờ hiệu phấp phới, ngựa xe như nước nhưng cũng là cảnh phồn hoa náo nhiệt. Trên đường phố dòng người chen chúc xô đẩy, người bán hàng rong rộn ràng mặc cả với khách, người người nườm nượp đi lại.

Chúng quanh là ruộng bậc thang. Từng tầng xanh mướt phủ từ chân núi lên tới giữa sườn núi, cao thấp đan xen, dưa lúa muôn màu. Vòng ngoài cùng trồng toàn nho. Đúng vào mùa thu hoạch, dây nho như dây mây quấn quanh như chiếc khăn quàng cổ, bao lấy toàn bộ khu vực.

Tuy nơi này cách thành trì kia một khoảng nhưng bên tai đã vang lên tiếng cười đùa. Đó là tiếng cười của mấy người phụ nữ trung niên đang hái nho ở khu vực ruộng bậc thang. Khuôn mặt họ đỏ bừng trong ánh mặt trời, không biết đang nói cái gì mà ai cũng cười vui vẻ để lộ hàm răng trắng đến chói mắt.

“Người ở đây trông khác hẳn những nơi khác.” Tống Mê Điệt tự lẩm bẩm. Nàng chưa bao giờ thấy phụ nhân nào có thể thoải mái tùy ý như thế. Từ đầu tới chân họ đều như giãn ra, giống đóa hoa hướng dương tung hoành trong ánh nắng.

“Đúng là khác.” A Vinh nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ba vị bà bà mà có thể xây được cả một tòa thành,” Lưu Trường Ương cười khẽ, “Nhưng cái vị Tiếu đại tướng quân của chúng ta đã tới Tây Chiếu hơn 10 năm lại chẳng có được bản lĩnh khai hoang giống bọn họ. Mảnh đất hoang phía nam thành Vũ Dương hiện tại vẫn có bộ dạng giống như khi ta tới đây. À, nói thế thì hơi quá, hình như có thêm mấy con mương, vài mẫu nho, cũng coi như từ kẻ hói biến thành kẻ chốc đầu có mấy cọng tóc lưa thưa.”

Lời này khiến đám người của phủ Đô Hộ đi theo phía sau trắng mặt nhưng làm gì có ai dám cãi mà chỉ đành nghe hắn mắng.