Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 138




Tống Mê Điệt cười nhạt, “Ta cũng cảm thấy nàng ngốc nên mới quyết định nói việc này cho ông lão nhưng lúc ta vào phòng lại phát hiện ông lão kia không ở đó. Con trâu buộc trong sân cũng không thấy đâu. Cả đêm ông ấy không ngủ mà vẫn còn sức để đi chăn trâu, quả thực khiến người ta bội phục.”

Lưu Trường Ương nở nụ cười nặng nề, “Ta cũng bội phục.”

Tống Mê Điệt cũng cười, tay xoa đôi mắt bị dính cát, đốt ngón tay dính nước mắt, “Ta tìm được ông ấy trong ruộng và nói với ông ấy rằng Vô Thường, con thỏ, cối xay đều là người vợ già của ông ấy. Bà ấy không nỡ rời bỏ chồng nên mới về thăm. Ai biết ông lão nghe thấy thế thì không hề ngạc nhiên mà tiếp tục giục con trâu đi về phía trước, đầu cũng không quay lại nói: ‘Ta đương nhiên biết đó là bà ấy. Chúng ta sống chung mấy chục năm mà ta còn không nhận ra ư?’”

Lưu Trường Ương ngáp một cái, “Thế vì sao ông ấy lại nhốt Vô Thường, hầm con thỏ và mắng cối xay?”

Khi nói chuyện đôi mắt hắn nhắm lại và gục trên vai nàng không nhúc nhích. Tống Mê Điệt vươn một bàn tay xoa mái tóc đen nhánh của hắn, ngón tay luồn vào tóc và lấy ra cây trâm hắn thường dùng rồi nhẹ giọng nói, “Ông ấy bảo nếu

ta giả vờ không nhận ra thì bà ấy sẽ kiên trì lần lượt trở về. Như thế cũng giống như bà ấy chưa bao giờ rời đi.”

Nói xong nàng nhẹ hôn lên đôi mắt của Lưu Trường Ương và thấy hắn không có phản ứng gì thì cởi áo khoác ra mặc kín cho hắn. Nàng nhẹ đỡ hắn dựa lên thân cây phía sau và lẳng lặng nhìn hắn một lát. Nàng muốn khắc bóng dáng của hắn vào lòng, miệng dịu dàng nói, “Nguyên Doãn, hẳn ngài cũng sẽ nhận ra ta đúng không?”

Ta sẽ trở về, hóa thành cơn gió, thành mưa, ánh mặt trời và sương sớm. Nếu ngài cảm nhận được thì đừng do dự, cứ vươn tay là có thể ôm ta vào lòng.

Nơi ánh trăng rơi xuống có Độc Ngũ Bộ đang chờ nàng. Tống Mê Điệt đi về phía hắn và không hề quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng Tống Mê Điệt biến mất, Trương Thường Thanh bước ra khỏi chùa Càn Hóa. Áo giáp trên người ông như được ánh trăng mạ một tầng màu bạc, thoạt nhìn giống như Thiên Vương mới hạ phàm.

Ông đi về phía Lưu Trường Ương nhưng chưa tới gần đã thấy Cảnh vương điện hạ chống mặt đất nửa ngồi dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn bóng dáng rốt cuộc đã biến mất.

Trương Thường Thanh bước nhanh tới và đỡ hắn dậy. Lúc chạm vào cổ tay Lưu Trường Ương lòng ông chấn động, mày nhíu chặt, “Mạch của điện hạ rất yếu,

cả người lạnh lẽo. Ngài nên vào chùa nghỉ ngơi một lát đi.”

Lưu Trường Ương nghe lời Trương Thường Thanh và để ông ấy đỡ mình trở về. Chân hắn đạp lên nền tuyết để lại những dấu chân khiến hắn có cảm giác mình đang đạp lên trái tim của bản thân, đau đớn bỏng rát. Trương Thường Thanh thấy thể lực của hắn không ổn thì run giọng nói, “Điện hạ chớ lo lắng quá, Thường Thanh chắc chắn sẽ tìm đại phu giỏi nhất thiên hạ để giúp ngài trị bệnh hiểm nghèo này.”

Lưu Trường Ương cười khổ, “Vị đại phu giỏi nhất trên đời vừa mới chết ở nơi này. Ta cũng biết mình không còn nhiều thời gian mới để nàng rời đi.”

Trương Thường Thanh biết bệnh này nguy hiểm. Ngộ Chân thuần thục thuật pháp nhưng những năm qua nhiều lần cũng vì mấy trận cảm lạnh nho nhỏ mà tính mạng gặp nguy hiểm. Tà đạo và tà pháp dù tu cẩn thận thế nào cũng là thứ trái tới tự nhiên rồi dẫn tới hại mình hại người. Nếu không phải vì bản thân, để cầu thắng lợi trong lúc nguy nan thì chẳng ai lại đi học một môn tà thuật như thế.

Huống chi Lưu Trường Ương còn bị người ta hạ độc trong hai năm làm tổn hại sức khỏe của hắn. Hơn nữa gần đây hắn thường xuyên dùng thuật Chúc Từ với Hồng bà bà, với Tiếu Sấm và mấy ca kỹ trong phủ bị hắn khống chế bấy lâu nay nên khi tà độc bộc phát thì uy lực đã vượt ngoài tầm kiểm soát, cũng khó có



cách nào xoay chuyển trời đất.

Trương Thường Thanh thầm than thở: Người ta luôn nói dòng máu hoàng gia có chân long phù hộ, sao dòng chính như Lưu Trường Ương lại như đang đi trên dây leo thế này. Hắn phải trải qua quá nhiều trắc trở, mắt thấy sắp bước lên đỉnh núi nhưng vẫn trượt chân rơi xuống và thất bại trong gang tấc.

Nghĩ tới đây ông cực kỳ phiền muộn nhưng trên mặt lại không dám để lộ. Ông chỉ đỡ hắn vào chùa Càn Hóa và ngồi xuống một tấm đệm mới trải xong.

Lưu Trường Ương ngồi vững và lập tức hỏi Trương Thường Thanh có rượu hay không. Thấy mặt ông ấy lộ vẻ khó xử nên hắn cười nói, “Ngươi yên tâm, không có ai hiểu thân thể của ta hơn chính ta đâu. Một bầu rượu sẽ không mang Diêm Vương tới, hơn nữa, chuyện chúng ta muốn làm còn chưa hoàn thành thì sao ta có thể rời đi được?”

Trương Thường Thanh nghe hắn nói thế thì trong lòng quặn lên khó chịu. Ông ấy muốn khuyên nhủ mấy câu nhưng lại cảm thấy những lời hư vô mờ mịt đó quá thừa thãi với người này. Vì thế ông ấy chỉ lệnh cho thủ hạ hâm nóng một bầu rượu thạch lựu, là đặc sản của Luân Đài và đưa cho hắn.

Lưu Trường Ương thấy rượu thì bỗng nhiên hứng thú nhưng vẫn bận tâm tới thân thể của mình nên không chè chén quá độ. Hắn chỉ rót một chén và ngồi uống với Trương Thường Thanh. Nhưng dù đã cẩn thận hắn vẫn nhanh chóng say. Trương Thường Thanh đã từng uống rượu với hắn và biết người này tửu lượng thế nào. Sở dĩ hôm nay hắn say nhanh như thế là vì một người khác.

Từ đầu tới cuối hắn không hề nhắc tới người này. Lúc trời sắp sáng, Lưu Trường Ương chỉ uống một chén rượu đã gục lên bàn ngủ. Trương Thường Thanh phải dìu hắn lên giường nằm nhưng hắn cũng chẳng í ới gì, thậm chí lông mi cũng không mấp máy. Nhưng lúc Trương Thường Thanh đắp chăn cho hắn thì hắn lại trở mình đưa lưng về phía đối phương, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh sáng ngày càng rạng rỡ.

“Ta biết nàng nhất định sẽ đi.” Giọng Lưu Trường Ương rất nhỏ, lưng hơi cuộn lại như con thú nhỏ bị thương và rúc vào hang tự liếm láp vết đau. Rốt cuộc hắn cũng không chịu được mà để lộ một mặt yếu ớt nhất của bản thân cho Trương Thường Thanh thấy.

Âm ty địa phủ không phải địa ngục, chính nhân gian đầy sài lang hổ báo này mới là địa ngục. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang qua đời khiến Tống Mê Điệt hiểu rõ một hiện thực: Nếu chìm sâu trong địa ngục ấy thì nàng sẽ càng mất đi nhiều hơn. Thậm chí những thứ nàng đánh mất là những thứ cùng chung một nhịp thở với nàng.

Năm đó Hư Sơn cũng mất người mình yêu nên hối hận cả đời và muốn dạy nàng đoạn tình tuyệt ái. Nhưng tình cảm là gì chẳng ai biết, nó bắt đầu lúc nào chẳng ai hay, vừa mới quay đầu đã sâu đậm, vừa sinh đã khó mà diệt.

Nhưng cố tình cái người mà nàng có tình lại là người chìm sâu nhất trong bóng tối. Nàng không sợ cùng hắn trải qua hoạn nạn, nhưng lại sợ đối thủ của hắn

dùng nàng làm uy hiếp. Nàng sợ phải đối mặt với vận rủi khi âm dương cách biệt với người mình thương.

“Thường Thanh.” Sau một lúc lâu Lưu Trường Ương chống giường ngồi dậy, lưng thẳng tắp như cây hồ dương nơi xa vẫn vượt lên cát vàng và đất đai khô

cằn để sống. Mà lúc này ánh sáng mặt trời đã từ từ dâng lên tỏa sáng rực rỡ bao lây cả người hắn.

“Mọi chuyện đã sẵn sàng, gió đông cũng đã tới, nên hành động thôi.”

***

Năm Vĩnh An thứ mười một, ngày mùng một tháng 2, Cảnh Vương Lưu Trường Ương khởi binh tại thành Vũ Dương và đánh xuống phía nam. Trên đường gặp phải phản kích của phủ Đô Hộ và Hà Tây doanh nên bị bức tới phần đất của Tân Lê.

Thời trẻ Lưu Trường Ương từng có hiệp ước với Hô Bóc: Nếu một ngày kia hắn khởi binh tạo phản thì Hô Bóc sẽ hỗ trợ hắn. Điều kiện là sau khi thành công hắn sẽ tặng Tây Chiếu cho Hô Bóc.



Thế nên lúc Lưu Trường Ương tiến vào Tân Lê, Hô Bóc tự mình mang người tới nghênh đón, còn mang theo khế ước ghi rõ: Ông ta sẽ xuất binh giúp Lưu Trường Ương đánh lui quân của phủ Đô Hộ và Hà Tây doanh nhưng biên giới giữa Đại Yến và Tân Lê phải đẩy thêm về phía nam tầm 80 dặm nữa.

Lưu Trường Ương nhìn khế ước và nhẹ nhàng cười với Hô Bóc đang đắc ý: Thứ nhất, hắn không cần Hô Bóc xuất binh hỗ trợ. Thứ hai, hắn sẽ không nhượng dù chỉ một phân trong lãnh thổ của Đại Yến, đồng thời hắn sẽ lấy lại Luân Đài và phần đất bồi thường trước kia.

Hô Bóc nghe thế thì khiếp sợ, sau đó cười ha ha, “Lưu Trường Ương, hóa ra ngươi luôn lừa ta, ngươi ngại mình sống quá lâu rồi hả?”

Lưu Trường Ương nhìn ông ta và cười lạnh sau đó nói ra những lời khiến Hô Bóc lạnh người, “Đại Vương uống rượu vào và thường nói với cận thần rằng mình vất vả đánh được giang sơn nhưng không có người nối dõi. Theo ta được biết thì ngươi có hơn 30 vị vương tử, nhưng chỉ thiếu mỗi vị tiểu thế tử giống ngươi nhất.”

Dứt lời hắn thấy mặt Hô Bóc trắng bệch, “Hai cỗ thi thể một lớn một nhỏ ở lão quân câu đương nhiên không phải Yên thị và tiểu thế tử. Hai người họ đã sớm bị ta giấu đi để chờ tới ngày này hai ta đàm phán.”

Hô Bóc nghe thế thì từ đầu tới chân đều lạnh. Ông ta tức giận trợn mắt nhìn Lưu Trường Ương, nắm tay siết chặt nhưng một lúc sau ông ta lại cười nói, “Chỉ một mụ đàn bà và một đứa nhỏ đã muốn ta nhường nhiều đất như thế hả? Nếu là ngươi thì ngươi có lựa chọn như thế không?”

Lưu Trường Ương nhìn ông ta và cười, “Thế nhân đều biết bổn vương tham sắc đẹp nên nếu là ta thì đúng là khó mà nói.” Dứt lời hắn rũ mắt, ngón tay nghịch phần bờm của con ngựa và nói tiếp, “Ta dự đoán đại vương sẽ vững vàng hơn hạng người trẻ tuổi non dạ như ta nên không thể không làm thêm một bước nữa.” Hắn dừng một chút mới nhìn thẳng vào Hô Bóc và nói, “Trương Thường Thanh đã xuất binh tiến công Khương Thành. Lúc này sợ là cửa Lang Hiên

cung đã mở rồi ấy.”

Hô Bóc nghe vậy thì suýt nữa ngã khỏi ngựa, “Sao có thể nhanh như thế? Bổn vương mới vừa rời đi có hai ngày…..”

Lưu Trường Ương lạnh giọng nói, “Đương nhiên là có người đã mở cửa cho nghĩa quân vào thành. Ngươi đoán xem kẻ đó là ai?”

Hô Bóc hoảng hốt một lúc mới trợn mắt nghiến răng, “Là nàng, là con tiện nhân đó.”

Lưu Trường Ương chỉ thấy má trái giật giật, “Nàng đã tự móc mắt nhưng ngươi vẫn cảm thấy nàng làm mất mặt hoàng thất. Để trừng phạt nàng, ngươi phái người giết chết Đa Lượng lúc này đã dần hồi phục,” lúc nói lời này ánh mắt hắn sắc bén, “Hô Bóc, tôn nghiêm của hoàng thất rốt cuộc là cái gì mà lại quan trọng hơn cả một trái tim nhiệt tình chân thành vậy?”

Hô Bóc giận quá hóa cười, “Ngươi chớ giả vờ thanh cao trước mặt bổn vương. Lưu Trường Ương, ngươi nhẫn nhục nằm gai nếm mật không phải cũng vì cái ghế trong điện Quảng Minh ư?”

Trong mắt Lưu Trường Ương lộ ra xót xa, giọng thấp đến độ chỉ như gió thoảng, “Nếu có lựa chọn khác……” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hô Bóc và nói, “Đại vương có nhiều nhược điểm nằm trong tay ta nên chắc có thể đồng ý với ta một điều kiện đúng không?”

Hô Bóc hung tợn cười nhạo, “Trương Thường Thanh đã đánh vào nhà ta rồi, Luân Đài và vùng đất bồi thường đều do nghĩa quân khống chế, vậy Cảnh

Vương nghĩ ta còn có thể không làm theo ư?”

Lưu Trường Ương nhướng mày, “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nhưng việc ta yêu cầu cũng không phải việc này.”