Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 136




Đương nhiên Kỳ Tam Lang không biết giờ phút này trong lòng Tống Mê Điệt kinh hoàng thế nào: Cái loại cảm giác đó lại tới nhưng lần này nó cuồn cuộn, như giông bão quét qua khiến mọi giác quan trên người nàng đều lạnh toát.

Phu thê ân ái, sống chết không rời……

Chẳng trách dù nàng có tính bao nhiêu lần, thử bao nhiêu cách để xoay chuyển cũng đều chỉ có một kết luận là “không thể hóa giải”.

Hóa ra cánh cửa để hóa giải quẻ này nằm trên người nàng.

Lòng Tống Mê Điệt như có băng và tuyết. Nàng nhìn mười mấy cái bóng đen tới gần hai người đang che chở mình. Không biết sức mạnh tới từ đâu mà nàng kéo lê đôi chân nặng như đá và đi tới chỗ hai người họ.

Một bước, hai bước…… Cách bóng cây trùng điệp và những nắm tuyết rơi xuống từ cành cây, nàng nhìn bóng dáng hai người họ. Giống như lần bọn họ cùng nhau tới huyện Yển làm nhiệm vụ. Khi ấy chính là lễ Thượng Nguyên,

nàng bị từng cái đèn lồng lấp lánh hấp dẫn. Cách đống đèn lồng rực rỡ ấy nàng thấy Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang đứng cách đó vài thước, bên cạnh có một đứa nhỏ choai choai đang cầm giỏ tre.

Đứa nhỏ lấy táo xanh trong giỏ nhét vào tay Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang.

Tống Mê Điệt chỉ cảm thấy đứa nhỏ kia hơi quen mắt nên ngẩn ra một lát mới nhớ ra. Đây là đứa bé sư tỷ từng trộm thả đi, là cô nhi của một gia đình tội thần. Không ngờ bọn họ lại gặp được đứa bé ở nơi huyện Yển xa xôi này.

Mạc Hàn Yên không quen được người khác cảm ơn nên cả người cứng đờ ra, tay từ chối nhận quả táo. Nhưng đứa nhỏ lại túm lấy tay nàng ấy và nhấn mạnh, “Tỷ tỷ ắt sẽ có phúc báo.”

Kỳ Tam Lang nghe thấy thế thì hết sức vui mừng, “Đương nhiên sẽ có phúc báo. Nàng vừa đẹp người vừa đẹp nết, phúc mà không tìm nàng thì chắc chắn nó bị mù rồi.” Nói xong hắn cười hê hê, “Ngày nào đó ta cưới nàng thì ta chính là người có phúc nhất trong thiên hạ.”

Tống Mê Điệt đứng từ xa nhìn và chỉ cảm thấy bộ dạng hai người đứng dưới

ánh đèn sao mà đẹp. Trên mặt họ là ánh sáng mềm mại khiến cả hai người như tách biệt khỏi thế giới chung quanh.

Giống như bóng dáng họ trong mắt nàng lúc này.

Hai người nhất định sẽ có phúc báo…… Tống Mê Điệt lẩm nhẩm mấy chữ này và ngã về phía trước. Nàng thấy kim cang chùy không ngừng bay múa đập lên những cái bóng màu đen kia. Kỳ Tam Lang thì đứng bên cạnh bảo vệ Mạc Hàn Yên, giúp nàng ngăn ám khí bay tới.

Nhưng sống chết chỉ là việc trong chớp mắt.

Cả người Kỳ Tam Lang bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó hắn như một cái lá khô rụng xuống, lững lờ ngã trên nền tuyết, nhẹ không một tiếng động.

Trong đầu Tống Mê Điệt có thứ gì đó nổ tung. Nàng nhào về phía sư huynh và dùng lưng chắn một quả phi tiêu dây thừng khác. Nàng dùng cả người mình

chắn giữa Kỳ Tam Lang và kẻ kia. (Truyện này của trang runghophach.com) Lúc này nàng nghe thấy Mạc Hàn Yên hét to mang theo tức giận và kinh hoàng. Nàng chưa bao giờ nghe thấy sư tỷ hét to như vậy nên ý thức đã mơ hồ lập tức tỉnh táo lại. Cổ nàng cứng đờ vặn vẹo, gian nan nhìn sư tỷ.



Mạc Hàn Yên ném kim cang chùy về phía kẻ kia, đập thẳng vào đầu hắn khiến nó nát như nở hoa. Giây tiếp theo nàng thở hổn hển rồi nhìn Kỳ Tam lang và Tống Mê Điệt ngã trên mặt đất.

Tống Mê Điệt nhìn thấy nàng và nghe nàng nhỏ giọng nói với mình “Thuốc giải” sau đó lại tập trung đối phó với những kẻ khác.

Mạc Hàn Yên còn chưa biết sư huynh đã chết. Phi tiêu kia găm vào trái tim Kỳ Tam Lang, xuyên từ trước ngực ra sau lưng. Tống Mê Điệt cảm thấy lưng mình cũng như bị xé rách nhưng so với bi thương trong lòng thì đau đớn ấy chẳng là gì. Tay nàng lục lọi ngực áo đã bị xé rách và ánh mắt bắt đầu tìm kiếm Chúc

Hồng trong đám người kia.

Chúc Hồng đứng sau đám đồ đệ, đôi mắt lóe lên và nhìn về phía Mạc Hàn Yên. Một tay lão cầm hai hạt Như Ý xoay chuyển.

Ánh mắt lão khiến lòng Tống Mê Điệt sợ hãi vì thế nàng dùng hết sức hét lên với Mạc Hàn Yên, “Cẩn thận Chúc Hồng.”

Còn chưa dứt lời mười mấy quả phi tiêu dây thừng đã đồng thời bay về phía Mạc Hàn Yên. Mạc cô nương lắc người né tránh, mũi chân đạp lên tuyết thành một hố sâu nhưng không hề bị trượt đi. Hai quả chùy nặng ngàn cân vẽ thành đường cong xinh đẹp đánh ngã 6-7 kẻ.

Nhưng lúc nàng còn chưa kịp thu lại hai quả chùy thì hạt Như Ý lại bay tới. Một hạt bị Tống Mê Điệt dùng viên đá bắn lệch đi, nhưng một hạt khác lại nện thẳng vào ngực Mạc Hàn Yên.

Trái tim Tống Mê Điệt như bị đông lạnh, trước mắt là máu bắn tung tóe che kín mắt nàng. Nàng nhào tới và vừa lúc đón được thân thể mềm mại của sư tỷ. Tay nàng chạm tới bụng nàng ấy thì chỉ thấy máu lênh láng.

“Sư tỷ……” Tống Mê Điệt run lên và không thể nói một câu hoàn chỉnh nhưng có một điều nàng phải nói trước khi quá muộn, “Sư tỷ, muội lừa hai người…..”

Khóe miệng Mạc Hàn Yên giật giật, ngón tay khẽ nhúc nhích chạm vào lòng bàn tay Tống Mê Điệt.

“Không phải thế,” nàng ấy gian nan dùng khẩu hình nói lời này, ngón tay siết

chặt hơn, trong mắt là chút dịu dàng như hoàng hôn ấm áp chuẩn bị tắt hẳn, “Mê Điệt, rời khỏi…… nơi này……”

Tống Mê Điệt cảm thấy khuỷu tay nặng hơn, thân thể Mạc Hàn Yên trượt xuống nền tuyết.

Mọi ánh sáng đều tắt……

Tống Mê Điệt nghe thấy tiếng Chúc Hồng cười hả hê truyền tới từ phía trước,

“Ta biết ngay các ngươi cấu kết với nhau nên vốn định giải quyết Tống Mê Điệt rồi sẽ tới các ngươi. Nhưng hai ngươi lại không chờ nổi mà tới nộp mạng.”

Dứt lời trong mắt lão lóe lên tàn nhẫn, chân bước qua chỗ Tống Mê Điệt lúc này đang ngồi bên cạnh thi thể của Mạc Hàn Yên. Giày lão giẫm lên mặt tuyết để lại những dấu chân nhuốm máu.

“Bọn chúng chết quá dễ dàng khiến lòng ta tiếc nuối nên không thể để ngươi được lợi.”

Lão nhìn từ trên cao và duỗi tay đón lấy một quả phi tiêu dây thừng sau đó cắt phần cổ của cái áo kép nàng đang mặc. Lúc cái áo rơi xuống thì hình xăm đầu rắn trên ngực nàng lộ ra, lưỡi rắn thò về phía trước, cực kỳ uy phong. Chúc



Hồng hơi híp mắt, khóe miệng nở một nụ cười xấu xí dâm đãng. Không biết lão đang thưởng thức hình xăm kia hay da thịt nõn nà.

“Quá Sơn Phong,” lão cười, “Nhìn xem là nọc rắn của ngươi độc hay tiêu của Giáo Sự phủ độc.”

Nói xong lão nhắm đầu tiêu lên hình xăm trước ngực Tống Mê Điệt và vạch hai đường. Một hình chữ thập bằng máu thịt đè lên cái đầu rắn.

“Thật tàn nhẫn,” phía trên bay tới một tiếng thở dài. Độc Ngũ Bộ trở mình trên cành cây khiến một nắm tuyết đọng rơi xuống. Mắt hắn nhìn không trung đầy mây đen chứ không nhìn một màn hành hạ đến chết sắp diễn ra bên dưới, “Lão già, xem ra hôm nay ta chẳng cần ra tay nữa rồi.”

Chúc Hồng cười lạnh, răng nghiến chặt, “Người của Giáo Sự phủ mà muốn rời đi thì chỉ có con đường chết.”

Dứt lời lão lại cúi người, cắm đầu nhọn của tiêu vào xương quai xanh của Tống Mê Điệt và cào một đường xuống dưới, miệng cười dữ tợn, “Đồ nhi, ngươi có

cảm thấy mình không nên uống thuốc giải kia không? Hiện tại ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Nhưng việc này không thể trách ta, muốn trách thì trách sư huynh và sư tỷ đã làm quỷ của ngươi ấy, lúc bọn chúng còn

sống đúng là thương ngươi……”

Lão vừa nói vừa cười, trong lúc đang đắc ý cổ lão bỗng bị một bàn tay của Tống Mê Điệt ôm lấy khiến lão không thể động đậy. Ngay sau đó lão thấy ánh mắt Tống Mê Điệt nhảy lên, sáng đến phát sợ. Một tay khác của nàng nắm mảnh vỡ của miếng xương vai sắc nhọn và cắm ngập vào cổ lão.

Cổ Chúc Hồng bỗng nhiên phát ra tiếng lộc cộc. Lão vội ném phi tiêu, hai tay quơ cào trong không trung.

Kẻ khác thấy cử chỉ của lão quái dị thì xông tới và thấy rõ một bàn tay Tống Mê Điệt nắm chặt cổ Chúc Hồng, một tay khác đặt trước cổ lão.

Mảnh xương già kia được nàng nắm chặt trong tay và nàng dùng nó cắt một vòng qua cổ Chúc Hồng. Cổ lão lúc này đã đứt lìa, chỉ còn một tầng da. Nàng cong chân đá lão qua một bên, tay vuốt khuôn mặt đầy máu và nhìn màn trời màu đen nở nụ cười.

Nàng vừa cười vừa vươn hai tay ra hai bên sườn nắm lấy ngón tay đã lạnh cứng của Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên. Sau đó nàng dùng giọng nói chỉ có bản thân nghe được mà ai oán, “Chúng ta đã hứa cùng nhau tới thì sẽ cùng nhau đi!”

Nàng làm xong một chuyện này thì tâm và lực đều tan đi, cả người chẳng còn chút sực lực nào, đến một ngón tay cũng không động đậy được. Nàng nhìn những bóng người đang tới gần. Bọn chúng thấy thi thể Chúc Hồng thì hoảng sợ, sau đó tốp năm tốp ba xúm về phía này, vũ khí trong tay lóe lên trong đêm tối.

Nàng cũng thấy Độc Ngũ Bộ đang đứng trên ngọn cây và nghiêng nửa khuôn mặt, khóe mắt như có ánh sáng làm nàng tưởng đó là một ngôi sao hiếm hoi trong bầu trời đầy mây.

Đương nhiên nàng cũng thấy Nguyên Doãn. Ảo ảnh kia quá chân thật, giống như đây không phải mơ. Hắn đi về phía nàng và cúi người cởi áo choàng lông

cáo khoác lên người cho nàng sau đó duỗi tay muốn ôm nàng lên. Nhưng hắn lại

phát hiện trên người nàng chẳng có một chỗ nào hoàn hảo thế là hai con ngươi lấp lánh ánh nước như dính sương sớm.

Hắn nghẹn một lúc mới nói, “Mê Điệt, ta tới rồi.”