Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 116




Đương nhiên Tống Mê Điệt biết.

“Kẻ nọ mặc đồ đen từ đầu tới chân, nhưng từ hình dáng có thể đoán được đó là phụ nữ. Một tay nàng ấy xách đao dài, một tay xách theo cái gì đó. Lúc ấy muội không nhìn rõ lắm nhưng sau này nghĩ lại thì cái thứ tròn tròn vẫn đang nhỏ máu kia hẳn là đầu của Tiếu Sấm.”

Nàng nói xong thì phát hiện Mạc Hàn Yên nhìn mình chằm chằm, ánh mắt khác hẳn ngày thường nhưng không rõ là khác chỗ nào vì thế nàng nhỏ giọng hỏi,

“Sư tỷ, sao thế?”

Mạc Hàn Yên rũ mắt đáp, “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, giết người thì cứ giết, sao phải chém đầu? Vừa tốn sức lại khiến máu bắn lên người.”

Tống Mê Điệt bừng tỉnh, “Cũng phải, nàng ta làm điều thừa ấy để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ vì có thù hận với Tiếu Sấm ư?”

Kỳ Tam Lang đang gặm dưa lê nghe thế thì ném nửa quả dưa ăn dở xuống đất khiến nó tan nát, nước văng khắp nơi: “Kẻ đã chết sẽ chẳng nói được gì nên

chúng ta cũng không biết tên hung thủ kia có thù oán gì với Tiếu Sấm hay không. Nhưng người sống thì khác. Rõ ràng hắn có miệng, mà mệnh của hắn là do Mê Điệt nhà chúng ta cứu, vậy mà một cái rắm hắn cũng không nhả được là sao?”

Kẻ bị hắn mắng đương nhiên là Lưu Trường Ương.

Cảnh Vương điện hạ cũng là mục tiêu của hung thủ kia, nhưng sau khi tỉnh táo hắn lại phủi sạch và nói bản thân không biết đã đắc tội vị la sát kia lúc nào để đến nỗi chọc phải họa chết người.

“Các muội có tin không? Ta không tin. Thằng nhãi kia chẳng bao giờ nói được câu nào thật.” Tới đây hắn nhìn chằm chằm Tống Mê Điệt và hung hăng mắng, “Mê Điệt, sao muội phải cứu hắn? Cứ để hắn chết ở phủ Đô Hộ cũng tốt, cả hắn và Tiếu Sấm đều chết là chúng ta có thể dẹp đường về Trường Lăng rồi không bao giờ thèm quản những việc xảy ra ở Tây Chiếu nữa.”

Tống Mê Điệt hốt hoảng giải thích, “Cô nàng kia cầm cây đao lớn rồi đứng đưa lưng về phía muội nên khi ấy muội căn bản không nhìn ra kẻ nàng ta muốn giết là ai……”

“Được rồi. Lưu Trường Ương mà chết không minh bạch ở phủ Đô Hộ thì các triều thần cũng không dễ dàng bỏ qua đâu.” Mạc Hàn Yên đứng bên cạnh và nhàn nhạt nói, “Trước khi đi sư phụ có dặn tốt nhất là túm được nhược điểm của hắn và mang ra trị tội. Một khi người đã vào ngục của Đình Úy thì hoặc chết hoặc tàn phế, lúc ấy chẳng phải đều do chúng ta quyết định đúng không?”

Kỳ Tam Lang luôn ngoan ngoãn nghe lời Mạc Hàn Yên vì thế hắn lập tức đổi

sắc mặt, “Sư muội nói đúng, năm đó tiên hoàng hậu dùng một câu ‘huyết mạch cắt dứt ở Tây Chiếu’ để lừa đương kim Thánh Thượng giữ lại một cái mạng cho Lưu Trường Ương đồng thời biến hắn thành phiên vương. Hiện tại Thánh Thượng hiển nhiên đã hối hận, nhưng bây giờ mà muốn giết vị hoàng tử tiền triều này thì không dễ đâu.”

“Một câu ấy không phải tiên hoàng hậu nói mà đó là một lời tiên đoán khi Đại Yến mới lập quốc.” Mạc Hàn Yên nhẹ nói.

“Trời giáng xuống một tảng đá kỳ lạ, trên đó có mấy chữ to màu đỏ,” Kỳ Tam Lang duỗi người và không chút để ý nói, “Thế nên đời đời hoàng đế của Đại Yến đều chưa từng đặt chân tới Tây Chiếu vì sợ huyết mạch của Lưu thị sẽ bị cắt đứt tại đó.”

“Đã là kiêng kị mà đương kim Thánh Thượng cũng không mang họ Lưu thì vì



sao ông ta vẫn luôn trì hoãn không đổi quốc hiệu?” Tống Mê Điệt không hiểu vì sao cái vị ngồi trên ngôi cao kia lại không hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Lưu thị dù ông ta vô cùng kiêng kị gia tộc này.

Kỳ Tam Lang nhẹ nhàng cười và vươn ngón tay chọc lên trán Tống Mê Điệt, “Phật bảo không thể nói. Mê Điệt, có một số việc không biết còn tốt hơn đã biết.”

“Vị trí Đô Hộ và ba vị Tư Mã nơi này sẽ nhanh chóng bị người của chúng ta thay thế,” Mạc cô nương chẳng thèm để ý tới hai người mà giơ mấy ngón tay lên nói, “Hiện tại đúng là tốt, không cần chúng ta ra tay phủ Đô Hộ đã biến thành một Giáo Sự phủ khác.”

Kỳ Tam Lang cười lạnh một tiếng, “Cũng phải, tuy cái chết của Tiếu Sấm có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng ít ra cũng đã giúp chúng ta một tay. Như vậy không lâu nữa Hoàng Thượng sẽ hạ lệnh cử người khác tới đây làm Đô Hộ, sư phụ

chắc cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”

Nhưng mấy ngày trôi qua họ vẫn chưa chờ được tin tức truyền tới. Hôm nay ba người họ đang ở trong phòng nói chuyện thì thấy có tiếng gõ cửa dồn dập. Kỳ Tam Lang nghiêng mắt nhìn cửa hỏi, “Chuyện gì?”

“Đại Đô Hộ đã sống lại,” tiếng người ngoài cửa rất nhỏ nhưng lọt vào tai họ lại như tiếng sấm, “Nghe nói Tiếu phu nhân tìm được một vị danh y có một không hai. Kẻ đó khâu đầu của Tiếu tướng quân lại. Bây giờ tuy ông ấy vẫn nằm trên giường chưa dậy nổi nhưng mũi đã có hơi thở, đã thế còn ăn được ít canh.”

“Đầu đứt lìa rồi còn có thể sống lại ấy hả? Người của phủ Đô Hộ chẳng cần tuần tra biên cảnh nữa đâu, đi quán rượu kể chuyện được đó.” Kỳ Tam Lang còn chưa nghe xong đã đi tới cạnh cửa và mở cửa ra sau đó nhìn kẻ truyền lời bên ngoài, mày nhíu chặt, “Ngươi nghe được tin này từ đâu?”

“Người hầu trong phủ của Tiếu tướng quân cũng là người của chúng ta vì thế lời của hắn chắc chắn tin được. Hắn nói đã tận mắt nhìn thấy Tiếu Sấm còn sống.” Kẻ truyền lời xoay tròn đôi mắt nho nhỏ, “Hắn còn nói thần y kia là do Tiếu phu nhân mất nhiều công sức mới mời được về. Vị đại phu ấy tuổi cao sức yếu, sớm đã không khám bệnh mà chỉ muốn làm một con hạc nhàn nhã nơi đại mạc mù

sương. Nhưng nhiều năm trước ông ấy từng thiếu nợ nhà mẹ đẻ của Tiếu phu nhân vì thế mới lại rời núi cứu Tiếu tướng quân.”

“Dù có là Biển Thước tái thế cũng không cứu được người chết.” Kỳ Tam Lang hung ác mắng khiến tên kia sợ tới độ rụt cổ không dám nói gì nữa.

Rốt cuộc hắn cũng từng là vị thái y lệnh nổi danh kinh thành vì thế Kỳ Tam Lang tự cho là mình rất giỏi trong việc trị bệnh cứu người, “Lại có kẻ cứu được người mà đến ta cũng bó tay hả? Chỉ sợ kẻ như thế còn chưa sinh ra đâu!”

“Là thật hay giả thì chỉ cần tới nhà Tiếu Sấm là biết.”

Lúc nói lời này Mạc Hàn Yên đã bước qua bậc cửa. Tống Mê Điệt cũng đi theo sau nàng ấy như cái đuôi. Kỳ Tam Lang đang tức lộn tiết lại nghe thấy Mạc Hàn Yên nói thế thì như bị dội gáo nước lạnh và cũng tỉnh táo hơn. Hắn chẳng thèm nói nhiều nữa mà đi theo sư muội nhà mình, chỉ để lại người truyền lời lúc này cũng thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng phủ Đô Hộ lại đóng cửa từ chối tiếp khách, gã sai vặt canh cửa nói Tiếu tướng quân còn chưa hồi phục, thân thể yếu ớt và chẳng thể rời giường nên phu nhân rất bận rộn. Hiện tại ai cũng mệt mỏi, chẳng thể tiếp khách.

Còn việc Tiếu Sấm có nhìn rõ bộ dạng của hung thủ hay không thì gã sai vặt càng không biết gì, “Ngày ấy tướng quân đưa lưng về phía hung thủ, đã thế nàng ta còn che mặt bằng lụa đen. Nhưng kể cả nàng ta có không mặc gì thì tướng quân cũng đâu thể biết đó là ai.”

“Còn một chuyện nữa. Ngày ấy ở phủ Đô Hộ, chúng ta chính mắt nhìn thấy tướng quân đầu mình hai nơi.” Kỳ Tam Lang chính tai nghe được mấy chữ “Chưa khôi phục hoàn toàn, thân thể yếu ớt” là lại mất bình tĩnh.

“Đại nhân, đừng nói ngài, chúng ta cũng không thể tin nổi,” gã sai vặt trông cửa giống như đã nghẹn thật lâu, nay gặp được người chịu nghe hắn thổ lộ nỗi lòng thế là hắn hưng phấn đỏ cả mặt, miệng nói tía lia làm cho người qua đường

cũng sôi nổi quay đầu nhìn, “Thế giới này vô biên, thật sự việc lạ nào cũng có, chẳng có ai ngờ người chết còn sống lại được!”



“Đúng là thần y. Ông ấy mang theo cốt cách của tiên nhân, râu dài tới mặt đất, bước đi như bay. Mấy người chúng ta phải chạy theo mới kịp.”

Nói đến đây hắn hơi ngừng lại, trong ánh mắt như hiện lên một chút ánh sáng, “Nghe nói cây kim ông ấy mang tới nhỏ tới độ người ta căn bản không nhìn thấy. Ông ấy dùng cây kim vô hình kia và một đống chỉ cũng vô hình để khâu đầu của tướng quân lại.”

Kim và chỉ vô hình ư?

Vì hai cái thứ này mà suốt hai ngày Kỳ Tam Lang ngồi lỳ trong phòng lật sách tìm kiếm, thậm chí không ăn không ngủ.

“Sư tỷ, sư huynh làm sao vậy?” Tống Mê Điệt đứng từ xa nhìn qua cửa sổ thì thấy khuôn mặt Kỳ Tam Lang tiều tụy nhưng hai mắt lại tỏa sáng như một con sói đói nhiều ngày. Nàng lo lắng hỏi Mạc Hàn Yên đang đứng bên cạnh.

Mạc Hàn Yên cũng nhìn chằm chằm cửa sổ thật lâu mới đáp, “Vô cùng nhục nhã, đời này không thể nuốt trôi chăng?”

Dứt lời nàng ấy cất bước đi tới bên cửa sổ và giơ cái giỏ trong tay lên sau đó chậm rãi nói, “Sư huynh, mau ăn chút cháo, chúng ta phải tới gặp Tiếu Sấm.”

Kỳ Tam Lang thấy nàng tự tay mang cháo tới cho mình thì vốn cảm thấy rất vui, ai ngờ lại nghe thấy nửa câu sau thế là hắn ngừng lại bất động. Sau đó hắn đột

nhiên ngẩng đầu, “Hôm nay Tiếu Sấm chịu tiếp khách rồi hả?”

“Chưa, nhưng người của chúng ta truyền lời tới và nói hôm nay hôm nay ông ta sẽ tới chùa Thiện Hóa dâng hương cảm tạ thần phật đã bảo vệ ông ta qua đại nạn mà không chết.” Mạc Hàn Yên vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Tam Lang.

“Cảm tạ thần phật gì, ông ta nên cảm ơn cái vị thần y xuất quỷ nhập thần kia chứ?” Kỳ Tam Lang hừ một tiếng, mỗi chữ thốt ra đều chua lòm, nhão nhoẹt. Ngay cả một kẻ không hiểu sự đời như Tống Mê Điệt cũng ngửi được mùi.

Nhưng dù nói thế hắn vẫn vực lại tình thần để ăn cháo, rửa mặt thay quần áo sau đó ba người căn đúng giờ để ra ngoài, chờ trên con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới chùa Thiên Hóa.

Quả nhiên qua một lúc bọn họ thấy xe ngựa của Tiếu Sấm từ nơi xa đi đến. Nó đi rất chậm, hẳn là do người ngồi bên trong còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Bên cạnh xe là một đám hộ vệ, mỗi người đều nắm chặt binh khí với thái độ cảnh giác, đôi mắt không rời khỏi đám người chung quanh.

Tuy Tiếu Sấm đã sống lại nhưng tên hung thủ chém đầu ông ta lại chưa bị bắt nên lần này đi ra ngoài bọn họ phải hết sức cẩn thận.

Kỳ Tam Lang thấy xe ngựa đã tới gần thì chen ra phía trước và hành lễ. Tên hộ vệ đi đầu tuy hoảng sợ nhưng vừa thấy người tới là ai hắn đã lập tức an tâm đồng thời đáp lễ.

“Mấy ngày không gặp khiến lòng ta bất an và muốn thăm hỏi tình hình của tướng quân.” Kỳ Tam Lang khom người nhưng chưa kịp ngẩng đầu đã thấy phía sau có ai đó xẹt qua. Kẻ nọ đứng bên cạnh hắn và cũng chắp tay hành lễ giống hắn.

“Kỳ huynh và bổn vương đúng là có cùng suy nghĩ,” một giọng nói đáng ghét vang lên bên cạnh thế là khóe miệng Kỳ Tam Lang giật giật. Hắn cố nhịn không để lộ bực bội trong lòng, “Tướng quân đột nhiên gặp nạn nên đã mấy ngày ta

chưa được gặp, không biết ngài có ổn không?”