Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 29




Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, căn phòng trống rỗng không một bóng người, chỉ có một mình cô nằm trên giường lớn, bên cạnh cũng đã lạnh lẽo từ lâu.

Cũng có thể là, sau khi tỉnh rượu anh đã hối hận, hối hận vì đã cùng cô làm những chuyện đáng ghê tởm đó, có khi còn vì chuyện này mà ăn không ngon miệng không?

Cô co người lại, tự ôm lấy chính bản thân mình, nước mắt lại dâng trào, khiến cho hai mắt cô đau đớn sưng đỏ, cõi lòng vỡ nát.

...

Dĩ Ái mệt mỏi đi xuống lầu, hai chân vẫn cìn run rẩy, thân dưới khó chịu.

Mẹ chồng cô nhìn thấy cô liền lên tiếng nói móc: "Ngủ đến bây giờ mới dậy sao? Tôi còn tưởng cô mới là mẹ chồng của tôi cơ chứ."

Cô im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu, một lúc sau bảo mẫu bế Điềm Điềm xuống, cô mới như có sức sống trở lại, vội vàng đi đến: "Chị để tôi bế Điềm Điềm cho."

"E hèm!" Mẹ chồng cô hắng giọng rồi ra lệnh cho bảo mẫu bế Điềm Điềm đến chỗ của bà ấy: "Bế con bé qua đây cho tôi!"

Bảo mẫu không dám cãi lời, liền răm rắp nghe theo.

Dĩ Ái đứng bất động, môi mím chặt, cô nhỏ giọng: "Con chỉ muốn bế con của mình một chút thôi cũng không được sao?"

Mẹ chồng cô cau mày, giọng nói trầm thấp mang theo chút tức giận: "Sao hả? Cảm thấy ấm ức có phải không?"

"Con không có." Giọng cô khàn đặc như đang kiềm nén sự run rẩy.

"Không có? Ha! Cho dù cô cảm thấy ấm ức cũng đâu liên quan gì đến tôi. Tôi cũng đã nói rồi, tôi không bao giờ chấp nhận cô là con dâu của nhà họ Cung, một thời gian nữa thôi, Điềm Điềm cũng sẽ không có người mẹ như cô. Vậy nên... cô muốn tự mình ký vào giấy ly hôn, nhận một số tiền rồi rời đi hay là đợi bị đuổi đi là do cô tự quyết định. Còn nếu cô muốn trông chờ vào Cung Trạch, thế thì tôi phải nhắc nhở cô, cho dù cô làm gì cũng vô ích thôi, con trai tôi sẽ không vì hạng người như cô mà mềm lòng đâu." Bà ấy vừa chơi với Điềm Điềm, vừa chọc cho Điềm cười vừa nói những lời châm chọc cô, muốn cô tự biết thân biết phận của mình mà rời đi.

Đương nhiên, sẽ không có ai nghe thấy những lời này mà mặt dày ở lại, nhưng khi cô nghe thấy tiếng cười giòn tan của con thì cô lại không thể nhẫn tâm như vậy, ít ra nếu cô ở lại cô vẫn còn có thể nhìn thấy con bé mỗi ngày, thỉnh thoảng còn có thể chơi với con bé, chắc chắn rằng con bé luôn khoẻ mạnh mà lớn lên từng ngày. Còn nếu như cô rời đi... cô sẽ không còn gặp được con bé nữa, đồng thời, cô sẽ hoàn toàn sụp đổ, không còn động lực để sống, phía trước mờ mịt như sương khói, chỉ e... cô sẽ không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.

Vậy nên, cô chỉ có thể tạm thời sống như vậy, nhẫn nhục chịu đựng.

...

Vì không thể tự tay chăm sóc cho con bé nên Dĩ Ái quyết định ra ngoài mua quần áo cho con, chỉ cần mỗi ngày con bé mặc quần áo do chính tay cô mua, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy trong lòng hân hoan rồi.

Nhưng không ngờ trên đường trở về cô lại gặp phải mẹ kế, bà ấy đang đi vào quán cà phê, có lẽ là hẹn gặp bạn, khi nhìn thấy cô thì liền dừng chân, ánh mắt đầy châm chọc.

"Đây không phải là Cung thiếu phu nhân đây sao? Sao trông mày có vẻ hốc hác quá vậy? Còn xanh xao hơn lần trước trở về Cố gia nữa. Không phải bị nhà chồng coi như con hầu mà hành hạ đó chứ? Ra ngoài còn không đem theo người?" Bà ta nhếch môi cười để lộ hàm răng sứ trắng sáng nhưng lời lẽ lại độc ác, vô cùng hôi thối.

Dĩ Ái không muốn cùng bà ta tranh cãi, cô giả vờ không nghe thấy, đi lướt qua bà ta như một hòn đá cản đường.



Bà ta cau mày, trong lòng hậm hực: "Mày giả điếc, giả câm cái gì? Không lẽ tao nói sai rồi sao?" Bà ta hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Mày đúng là giống y như mẹ của mày, ngu ngốc hết thuốc chữa."

Dĩ Ái nghe đến đây thì hơi khựng lại, xoay người nhìn về phía bà ta, ánh mắt chứa đầy sự tức giận.

"Mày đừng nhìn tao như vậy, tao chỉ đang nói sự thật thôi. Không lẽ là tao nói sai ở đâu sao? Cả hai mẹ con mày đều nhu nhược như nhau, đã ngu lại còn cứng đầu, đến cuối cùng thì sao? Ôm hận mà chết! Ha ha ha! Thật nực cười làm làm sao." Bà ta đắc ý cười to, cứ như một mụ phù thủy ác độc trong truyện cổ tích, khiến người ta căm ghét.

Vào thời điểm này, một chiếc xe sang trọng chạy đến và dừng lại ở đối diện, vì đối diện quán cà phê là một nhà hàng nổi tiếng, người đàn ông lịch lãm cùng trợ lí của mình bước ra khỏi xe.

"Cung tổng, chúng ta mau vào trong thôi." Trợ lý của anh lên tiếng hối thúc.

Anh nhàn nhạt ừm một tiếng, định bước vào trong thì tiếng còi xe vang lên, anh đưa mắt nhìn chiếc xe đó, sau khi chiếc xe đó chạy đi, anh đã vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường.

Đôi mắt phượng của anh hơi nheo lại, trong lòng bất chợt khó chịu, anh nghiến răng, vội vàng băng qua đường.

"Cung tổng, anh đi đâu vậy?"

"Nói với bọn họ tôi không đến được, bảo bọn họ lần sau đến tìm tôi, không thì hợp đồng này không cần ký nữa." Anh vội vàng nói.

Trong lúc đó, ở phía bên kia đường.

"Bà có quyền gì mà nói mẹ tôi như vậy? Rõ ràng bà mới là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, bà không cảm thấy ngượng miệng khi nói là những lời nói sao? Bà có còn là con người nữa không vậy?" Cô hét lên, khiến cho mọi người đều bị lời nói của cô gây chú ý.

Trong lúc thẹn quá hoá giận bà ta đã tức giận tát cho cô một bạt tay.

"Chát!"

"Hỗn láo! Mày dám ăn nói với mẹ của mày như vậy hả?" Bà ta trừng to mắt, giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.

Dĩ Ái hai tay siết chặt những túi đồ, mái tóc che hết nửa khuôn mặt không nhìn rõ biểu cảm, cô cười nhưng lại như khóc: "Mẹ sao? Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người mẹ ruột mà thôi, bà ấy đã qua đời từ lâu rồi. Bà chỉ là vợ của ba tôi thôi, vốn dĩ không liên quan gì đến tôi hết, bà cũng không có cái quyền gì để đánh, mắng tôi, bao nhiêu năm nay, đã đủ lắm rồi."

"Sao cơ? Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên không sợ tao nữa đúng không? Được, vậy để tao nói cho mày biết tao có cái quyền đó không." Bà ta vung tay lên cao, lại tiếp tục muốn đánh Dĩ Ái.

Đột nhiên, có một người đàn ông bước đến ngăn bà ta lại, siết chặt cổ tay của bà ta khiến bà ta đau đớn.

"Á! Cung... Cung Trạch?" Bà ta vùng vẫy.

"Bà muốn làm gì?" Anh lạnh giọng, sát khí đằng đằng khiến bà ta bị doạ sợ.

"Hiểu... hiểu lầm thôi, tôi và Dĩ Ái đang nói chuyện vui vẻ kia mà, có phải không Dĩ Ái?"



Cung Trạch cười nhạt, đồng thời siết chặt tay bà ta như muốn bẽ gãy: "Còn muốn nói dối sao?"

Dĩ Ái sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện nên cô vội lên tiếng: "Cung... Cung Trạch..."

Anh nghe thấy giọng cô can ngăn, bất đắc dĩ hất tay bà ta ra, giọng trầm thấp: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu."

Bà ta xoa xoa cổ tay mình, hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc cô một cái rồi bước vào quán cà phê.

Dĩ Ái cúi đầu, cô nhỏ giọng: "Sao anh lại ở đây?"

Anh cau mày nhìn cô, ánh mắt đặt len hò má sưng đỏ còn in dấu tay của cô, trong lòng cảm thấy đau xót.

"Bà ta là mẹ kế của cô?" Anh nghi hoặc hỏi, anh chưa từng nghĩ cô và mẹ kế sẽ có mối quan hệ này, vì không lí nào ba cô lại mặc kệ không quản, dù sao cô cũng là con của vợ lớn kia mà.

Dĩ Ái vẫn cúi gầm mặt, môi mím chặt không nói một lời.

Đúng lúc, trợ lí của anh lái xe qua, anh nói: "Lên xe đi! Để tôi đưa cô về."

"Anh không sợ bẩn xe sao?" Vì chuyện của đêm qua cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hôm nay còn bị anh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô thật sự không thể thản nhiên đối mặt với anh được.

"Lên xe!" Anh mất kiên nhẫn ra lệnh cho cô.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, anh đành lấy đồ đạc của coi bỏ vào cốp xe, sau đó kéo cô vào ghế sau, thắt dây an toàn vào cho cô: "Nếu cô dám bước xuống, tôi sẽ bẽ chân của cô."

Anh trầm giọng đe doạ cô, rồi đi vòng qua, ngồi ở ghế sau cùng cô.

Từ khi xe bắt đầu chạy cô đã không nói gì, cũng không dám cử động, dáng vẻ sợ sệt như một tiểu bạch thỏ, vô cùng nhỏ bé, vô cùng vô hại.

Anh chống tay lên cằm nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới hỏi: "Mẹ kế của cô... trước giờ luôn đối xử với cô như vậy sao? Ba cô ông ấy có biết không?"

Dĩ Ái không muốn trả lời câu hỏi của anh, cô sợ nhất là nhắc đến chuyện gia đình mình, cô cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì những người khác đều được ba mẹ yêu thương, còn cô lại bị ruồng bỏ, từ lâu, nó đã trở thành một đám mây đen trong lòng cô, là điều mà cô luôn che giấu.

Nhưng qua biểu cảm tránh né của cô, anh dường như đã đoán ra được nên cũng không muốn khỏi thêm.

Chỉ là... anh phát hiện ra mình thật sự hiểu sai về cô rồi, xem ra ở Cố gia cô sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Cơ mà, còn việc của đêm đó thì sao? Anh vẫn không thể nào chấp nhận được việc cô bỏ thuốc anh để ép anh cưới cô, lợi dụng đứa con để vào nhà họ Cung, cho dù là vì tiền hay vì yêu thì đó vẫn là một hành vi đê tiện và hèn hạ.

Cũng chính điểm mâu thuẫn đó khiến cho anh không hoàn toàn tin vào nhân phẩm của cô. Một cô gái bất chấp đúng sai để đạt được thứ mình muốn, mưu mô và thủ đoạn nhưng lại luôn tỏ ra thuần khiết, vô hại, như vậy quả thật đáng sợ.