Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 18




Cung Trạch đẩy cô vào một góc tường, khiến lưng cô bị va chạm vô cùng đau, hai mắt nhắm chặt chịu đựng sự nhói đau.

Hơi thở anh có chút loạn, từ lâu tâm đã không còn bình ổn và điềm nhiên như không nữa, mà thay vào đó là sự tức giận vô cớ, ngay cả anh cũng không hiểu vì sao lại vậy, rốt cuộc thì tại sao anh luôn không kiểm soát được cảm xúc của bản thân trước cô gái này?

Có lúc cô lại khiến anh đau đến nghẹt thở nhưng có lúc cô lại khiến cho anh vô cùng phẫn nộ. Cứ như một đoá hoa dại mang trên người vẻ đẹp thuần khiết nhưng lại đem lại cho người ta một cảm giác chán ghét, tầm thường.

"Cô nói đi, rốt cuộc cô và hắn có quan hệ gì hả?" Anh gằn giọng, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng cơ thể cô.

Dĩ Ái nhỏ giọng, sợ hãi không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo như dao của anh, vì mỗi lần nhìn thấy nó thì cô lại không ngăn được trái tim mình nhói lên, cảm giác như sắp bị nhấn chìm xuống đáy đại dương thăm thẳm.

"Anh ấy là đàn anh của em, em và anh ấy không có làm chuyện gì mờ ám như anh nghĩ đâu."

Cung Trạch cười khẩy, giọng anh khàn đặc chứa đầy nỗi căm phẫn và ghét bỏ: "Vậy sao? Vậy thì cớ sao cô lại phải che giấu? Cô sợ điều gì? Sợ hắn hiểu lầm hay là sợ hắn biết cô là một người phụ nữ đê tiện, sẵn sàng leo lên giường đàn ông vì tiền?"

Bờ vai cô khẽ run, đôi mắt ẩn ẩn nước, không trả lời.

Anh nghiến răng: "Sao? Tôi nói đúng rồi phải không? Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng có làm. Bây giờ mới bắt đầu hối hận thì đã muộn rồi."

Khoé môi cô hơi cong lên: "Đúng, em hối hận rồi, em hối hận... vì đã bước vào cuộc sống của anh."

Cô hối hận vì đó là một bước đi sai lầm, cô hối hận vì đã đến buổi xem mắt ngày hôm đó, cho dù Cố gia có phá sản đi chăng nữa thì có liên quan gì đến cô chứ? Cho dù đó là công ty của mẹ cô thì đã sao? Cho dù có giữ lại được thì còn ý nghĩa gì nữa? Từ lâu cái công ty đó đã bị Cố gia chiếm làm của riêng. Tại sao cô phải gieo mình xuống vực thẳm để bọn họ được như ý?

Và điều cô cảm thấy điên khùng nhất chính là, cô tham lam muốn bước vào cuộc sống của anh, mong có được một chút hơi ấm và một chút ôn nhu từ anh, cô muốn thoát khỏi địa ngục, thoát khỏi người cha tồi tệ và người mẹ kế ác độc, cô nghĩ... anh cũng sẽ đối xử với cô như đối xử với những người khác. Nhưng không, cô sai rồi, thế giới của anh không thể nào có cô mà thế giới của cô càng không thể để anh bước vào. Một là bóng đêm vô tận, một là ánh hào quan rực rỡ, sao có thể dung hòa thành một được chứ?

Cũng vì sự ích kỷ này của cô mà đã làm cho cuộc sống của anh có nhiều biến đổi, đồng thời cũng tự chôn vùi mảnh trời nhỏ bé của mình, không thể thoát ra cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.



Nhưng anh lại không hiểu ý của cô muốn nói, anh không hiểu cô đang hối hận điều gì mà chỉ khăng khăng cho rằng: "Cô thích hắn đến vậy sao? Vì thích hắn nên cô hối hận việc đã lên giường với tôi phải không? Bây giờ cô muốn ở bên cạnh hắn, muốn câu dẫn hắn để hắn rơi vào lưới tình của cô?"

Anh hừ lạnh một tiếng, chân mày nhíu chặt, đôi mắt phượng như biến thành một vũ khí giết người, đâm thẳng vào tim cô: "Cô cũng hay thật, hết quyến rũ tôi rồi lại muốn mập mờ cùng một người đàn ông khác. Loại phụ nữ lẳng lơ, trơ trẽn như cô, xứng làm mẹ sao?"

Anh không thật sự muốn nói ra những lời này, vừa dứt lời trong lòng anh đã cảm thấy áy náy, nhưng vì nhất thời không kiềm chế được cơn tức giận nên anh không thể ngăn bản thân mình thôi tổn thương cô.

Dĩ Ái im lặng không hé môi, cô không giải thích cũng không biện hộ cho bản thân. Cô nói thì anh sẽ nghe, sẽ tin, sẽ có cái nhìn khác về cô sao? Vậy thì tại sao phải khiến cho bản thân thêm hèn mọn trước mặt anh? Có ích gì chứ.

"Im lặng... là thừa nhận rồi có phải không?" Trong lòng anh vốn dĩ muốn nghe cô giải thích, chỉ cần cô giải thích, chỉ cần cô nói không phải anh sẽ liền không truy cứu nữa.

"Cái gì mà thừa nhận với không thừa nhận chứ? Không phải đều như nhau sao? Nếu anh đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi. Dù sao anh vốn dĩ đã rất căm ghét em rồi còn gì, cho dù có ghét hơn nữa... cũng đâu có sao." Cô chầm chậm nói từng chữ, nơi đáy mắt ẩn ẩn ý cười, là cười khổ, một nụ cười chua chát không thể tả nổi.

Cung Trạch như phát điên, anh vươn tay ra bóp lấy cổ cô, đôi hắn hằn chỉ máu: "Cô đừng hòng được tôi toại nguyện, hiện tại cô là vợ của tôi, là mẹ của con tôi, nếu cô dám qua lại với người đàn ông khác... thì đừng trách tôi tàn nhẫn."

Sắc mặt Dĩ Ái tái nhợt không còn chút huyết sắc, khi anh vừa buông tay ra cô đã ngã khụy xuống đất, cơ thể vô cùng mỏng manh và yếu ớt, cứ như liễu tàn trước gió.

"Khụ... khụ... khụ..." Cô ho sặc sụa, cánh tay chống trên đất run run có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Cung Trạch nheo mắt nhìn người phụ nữ chật vật dưới đất, trong lòng dâng trào một nỗi chua chát, hai tay siết chặt thành nắm đấm, chần chừ một lúc vẫn quyết định quay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm: "Đúng là điên rồi."

Dĩ Ái ngồi ở đó, nở một nụ cười trào phúng tự miệt thị chính bản thân mình: "Mày tỏ ra đáng thương cho ai coi chứ? Có ai thèm quan tâm đến mày sao?"

Nếu đây là cô đang giả vờ thì đúng là tốt quá, nhưng đáng tiếc, cô không hề diễn mà vẫn có thể hoàn thành tốt vai nữ phụ đáng ghê tởm này, thành công... khiến anh chán ghét mình.