Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 38




[38] Bạch Tiểu Đường bị đánh mông mới ngoan

Cùng ngày tổ chức hôn lễ, Thường Hành và Bạch Tiểu Đường ngồi trên sô pha đánh nhau, ầm ĩ đến độ Thường Cửu không nhìn được nước, đá mông hắn hỏi đùa cái gì.

Thường Hành nắm chặt tay Bạch Tiểu Đường chật vật trả lời: "Em ấy cảm thấy chim tốt hơn tay."

"Cái gì thế hả..." Thường Cửu bật cười, "Chuyện trên giường về phòng làm được không?"

Bạch Tiểu Đường nhân lúc hắn nói chuyện với anh, nâng chân liều mạng giẫm dục căn của hắn. Thường Hành chật vật tránh né sang bên khác, kéo tay cậu đè xuống sô pha.

"Em không quản được em ấy." Thường Hành thở hồng hộc oán giận, "Lại không thể đánh, không thể mắng, không khỏe thì em cũng không nỡ làm, làm thế nào bây giờ?"

"Tự nghĩ cách đi." Thường Cửu nghe vậy giơ báo lên che mặt.

Thường Hành nhéo mông Bạch Tiểu Đường, người này điên cuồng giãy giụa, thở dốc.

Hắn nhất thời chán nản, ấn Bạch Tiểu Đường lên đùi "bốp bốp bốp" đánh mông, chỉ đánh vài cái đã thấy cậu không hé răng mới thu tay lại.

Thường Cửu đặt báo lên đùi, nhìn hai người họ "A" một tiếng: "Đủ rồi đấy."

Thường Hành đánh xong, xách Bạch Tiểu Đường vào lòng hôn: "Ngoan chưa?"

Cậu che mông rầm rì, cũng không thèm nhìn mặt Thường Hành, ngược lại buồn bực lườm ngón tay hắn, nhe răng trợn mắt như là tùy thời sẽ nhào lên cắn.

Ngón tay Thường Hành run lên không rõ lí do, theo bản năng giấu ra sau lưng. Lúc này Bạch Tiểu Đường mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, liếm khóe miệng lại ngắm dục căn của hắn.

"Em phải đưa em ấy về." Thường Hành xách cổ áo Bạch Tiểu Đường đi ra ngoài, "Nếu tiểu Đường ở đây thì em chẳng làm được gì, chỉ có thể ôm em ấy làm loạn."

"Anh còn tưởng chú không biết..." Thường Cửu nhẹ giọng nói, lại cầm lấy báo đọc.

Thường Hành túm cậu lên xe, gian nan đẩy cậu ra khỏi lòng, đi cực kì chậm, không ngừng duỗi tay đẩy Bạch Tiểu Đường đang không ngừng nhào vào. Vất vả lắm mới đến nhà, rốt cuộc hắn bị ép điên rồi, ấn vai cậu đè cậu xuống: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"

Bạch Tiểu Đường dán vào lòng Thường Hành không hé răng, sờ soạng túm chặt tay hắn nhéo một cái.

"Bạch Tiểu Đường, hôm nay anh có việc phải làm, về nhà chơi với em được không?" Lòng Thường Hành mềm nhũn, hắn ôm cậu lên đùi dỗ, "Chờ giải quyết xong chuyện của anh Cửu, em muốn sờ chỗ nào cũng được."

Không biết Bạch Tiểu Đường có nghe vào không, mặt ngoài thoạt nhìn yên ổn.

Nhưng mà Thường Hành vừa mới đưa cậu về phòng ngủ, chưa ra khỏi sân, cậu đã mặt như đưa đám đuổi ra theo, nặng nề ngã trên nền tuyết.

"Bạch Tiểu Đường!" Thường Hành bước đến ôm cậu ra khỏi đống tuyết.

Cậu bị sặc tuyết ho khù khụ, cổ áo cũng bị dính không ít tuyết, dính lên làn da lập tức hóa thành nước lạnh lẽo, làm cậu lạnh đến xanh cả mặt, dán vào lòng Thường Hành run bần bật.

"Tiểu Đường, sao em lại không nghe lời thế?" hắn chịu thua cùng cậu ngồi trên nền tuyết, "Anh... Anh không quản nổi em, anh nên bắt em làm thế nào bây giờ?"

Bạch Tiểu Đường vùi gương mặt lạnh căm căm vào cổ Thường Hành, dù hắn nói gì cũng không chịu rời đi, dù bị đẩy đi cũng cố chấp dính vào.

Thường Hành đẩy vài lần đau lòng không chịu nổi, rốt cuộc vẫn ôm cậu vào lòng, thở dài, lại đưa cậu ủ rũ về nhà chính.

"Sao lại về rồi?" Thường Cửu thấy họ thì bật cười, "Hai đứa đánh nhau trên tuyết à?"

Thường Hành chật vật phủi tuyết trên vai, lại giúp Bạch Tiểu Đường lau sạch cổ áo, thấy hốc mắt cậu hồng hồng, ấn đầu cậu vào hõm cổ, thấp giọng mắng: "Khóc cái gì mà khóc, đưa em về rồi còn gì?"

Bạch Tiểu Đường vùi mặt vào cổ Thường Hành nức nở, uất ức như thể bị hắn vứt bỏ.

"Thôi, chú dẫn em ấy vào phòng ngủ của anh đi." Thường Cửu thu súng, thấy họ vẫn đang dính lấy nhau ở cửa, nhẹ giọng nhắc nhở, "Anh phải đến nhà họ Thiệu đón người, chú còn nửa tiếng."

"Cảm ơn anh." Thường Hành vội vàng chạy lên tầng.

Bạch Tiểu Đường uất ức thấy sắc đỏ trong phòng khách thì lại phẫn nộ, như thể người phải kết hôn không phải Thường Cửu mà là Thường Hành. Hắn vừa mới đưa cậu vào phòng ngủ, Bạch Tiểu Đường lại hung hăng cắn gáy hắn.

"Aiz da cục cưng, lâu rồi em không cắn anh." Thường Hành đầu tiên là vui vẻ xoa đầu cậu, lúc sau mới kêu đau.

Bạch Tiểu Đường cắn xong lại rơi nước mắt, hắn nhích lại gần nghe nửa ngày mới nghe ra cậu đang khóc cái gì.

"Cưới em..." cậu ôm cổ Thường Hành nghẹn ngào, "Rõ ràng là nói cưới em..."

Hóa ra Bạch Tiểu Đường tưởng là hôn lễ của Thường Hành và Thiệu Lan.

"Anh có giấy kết hôn rồi." hắn vò đầu bứt tai, nỗ lực giải thích, "Hôn lễ dưới kia chỉ là giả, anh và anh Cửu muốn bắt ba ba trong rọ mà thôi."

Bạch Tiểu Đường không nghe lọt tai, thương tâm muốn chết, lắc ống tay áo Thường Hành không chịu buông tay, miệng lẩm bẩm nói: "Cưới em... Cưới em..."

Dù hắn kiên định đến đâu cũng bị Bạch Tiểu Đường khóc cho đau lòng, ôm cậu khổ sở: "Tiểu Đường, anh nhất định sẽ cưới em, em phải tin chứ."

Bạch Tiểu Đường vùi trong lòng Thường Hành vẫn còn rơi lệ, trông có vẻ thật sự bị đả kích, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt cũng đỏ lên. Cậu lại nhịn, khổ sở đến mức tận cùng cũng chỉ nức nở vài tiếng, người lại run rẩy, càng túm chặt tay Thường Hành.

Thường Hành gác cằm lên đầu cậu, giọng khàn không nói nên lời, cuối cùng ôm cậu xuống tầng tìm giấy chứng nhận kết hôn của họ.

Cậu thấy giấy kết hôn thì mắt sáng ngời, ôm vào lòng cuối cùng cũng ngừng khóc, vừa hay Thường Hành nghe thấy tiếng còi ô tô, đành phải cương quyết khóa cửa, rón ra rón rén xuống nhà.

Thường Cửu lái xe chở Thiệu Lan vào nhà họ Thường, Thường Hành thấy hạ nhân đốt pháo trúc, vì thế Omega không nên vào nhà họ Thường xuất hiện trong tầm mắt Thường Hành. Lý trí của hắn thiếu chút nữa mất sạch, cũng may Thường Cửu theo Thiệu Lan xuống xe làm hắn bình tĩnh lại.

Đây có lẽ là hôn lễ lặng im nhất thế gian, pháo hoa đốt hết, Thường Cửu cũng không cầm tay Thiệu Lan, không quay đầu lại mà đi vào phòng khách, đi ngang qua Thường Hành thì trao đổi một ánh mắt, hai người hiểu rõ mà không nói ra.

Thiệu Lan chật vật đứng cạnh xe, họ hàng nhà họ Thiệu lục tục vào phòng khách, ghé tai nhau bàn tán buổi hôn lễ này. Thường Hành trốn sau mấy phóng viên xem, thưởng thức súng chờ đợi thời cơ.

Ngoài cửa sổ đang mưa, giọt mưa xen lẫn hạt tuyết rơi xuống mái hiên. Thường Hành sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Tẩu tử không biết ở đâu, anh họ bị Thiệu Lan ép cưới, cùng với Omega bởi vì bị thương mà không nhận ra hắn, mọi người đều bị vận mệnh quật ngã, lại trong nháy mắt bị kéo đến bên nhau.

Việc Thường Hành có thể làm là không màng tất cả mà kéo Bạch Tiểu Đường về bên mình, mà trở ngại duy nhất giữa họ là Thiệu Lan sắp bái đường với anh hắn.

Hắn ấn cò súng, ánh mắt lạnh như băng đuổi theo bóng dáng màu đỏ kia.

Ngoài phòng bỗng nhiên ồn ào, Lan Tiểu Xuyên ướt đẫm vọt vào phòng khách, bánh răng vận mệnh trong nháy mắt chuyển động một lần nữa. Lan Tiểu Xuyên xuất hiện giống như cơ hội mà họ đã chờ lâu.

Thường Hành bóp cò trước khi Thiệu Lan rút súng ra, mà Thường Cửu ôm lấy Omega của mình, tiếng súng hết đợt này đến đợt khác phá tan hôn lễ tưởng chừng là bình yên, phóng viên mơ màng sắp ngủ như là sói ngửi được mùi máu tươi, hăng hái giơ máy ảnh xuyên qua mưa bom bão đạn. Mà Thường Hành thì nương theo ánh sáng chói lọi, thấy Thiệu Lan ôm ngực ngã ngồi trên đất, nỗi hận trong lòng lại không vơi đi chút nào —— Omega của hắn, người khí phách hăng hái đó, Bạch Tiểu Đường không sợ trời không sợ đất, chỉ bởi vì người sắp chết đi này mà ngay cả Alpha của mình cũng không nhận ra.

"Cho mày chết thì lợi cho mày quá." Thường Hành đi đến, giẫm lên ngực đầy máu tươi của Thiệu Lan, "Tao muốn lột da rút gân mày..."

Thiệu Lan nhếch môi, phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy duỗi tay nắm lấy ống quần hắn.

"Mày muốn nói cái gì?" chân Thường Hành lại dùng sức.

Thiệu Lan kêu rên ngã xuống đất, đầu ngón tay hơi co rút: "Tao... Tao hối hận không cắt... cắt hết... tuyến thể của nó..."

Lý trí của Thường Hành theo những lời này tan thành mây khói, nòng súng kề trán Thiệu Lan: "Mày mà xứng nói đến tiểu Đường?" Nói xong không chút do dự bóp cò.

"Thường Hành?" giọng Thường Cửu như thể vọng lại từ nơi xa xôi.

"Thường Hành!"

Gương mặt Thường Hành bởi vì máu bắn lên mà chợt lạnh, hắn ngẩn ra ném súng đi: "Anh Cửu?"

Thường Cửu ôm Omega của mình, trách cứ trừng mắt hắn: "Đi tắm sạch đi."

Hắn cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu tươi của mình, rốt cuộc hồi thần, chán ghét đá văng thi thể Thiệu Lan ra, nghe lời anh mình chạy vào phòng tắm, chạy đến nửa đường đột nhiên dừng lại, hoảng hốt quay đầu lại: "Bạch Tiểu Đường!"

Omega của hắn vẫn bị nhốt ở phòng ngủ tầng hai.

Thường Hành lảo đảo vọt lên tầng hai, ở hành lang đã ngửi thấy chất dẫn dụ nồng đậm —— Bạch Tiểu Đường phát tình —— lòng hắn chìm xuống đáy cốc. Trước năm mới cậu vừa uống thuốc ức chế, thời gian ngắn như vậy không thể phát tình được, trừ phi có chuyện ngoài ý muốn.

"Tiểu Đường!" Thường Hành vừa dùng chìa khóa luống cuống tay chân mở cửa, Bạch Tiểu Đường đã ngã khuỵu xuống.

Hắn ôm cậu quỳ trên đất, ôm ngón tay máu tươi đầm đìa của cậu, trong mắt tràn ngập tơ máu. Mà Bạch Tiểu Đường thì mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn bàn tay dính khói thuốc súng và máu tươi của Thường Hành, sợ hãi bò sang bên khác.

"Bạch Tiểu Đường..." Thường Hành cắn răng nắm cằm cậu, lôi cậu đến trước mặt, thấy đỉnh đầu cậu dính máu thì mở to hai mắt, không thể tin nổi, "Bạch Tiểu Đường, em điên à? Em... em dùng tay cào cửa, còn dùng đầu đập?"

Cậu lại bị mùi máu trên người Thường Hành dọa sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy, dùng cả tay cả chân trốn ra ngoài.

Thường Hành bị cậu đẩy ra, suy sụp tựa vào cạnh cửa che mắt không nói một lời, trước mắt không ngừng lướt qua hình ảnh ngón tay rỏ máu và cái trán bị thương của Bạch Tiểu Đường, tự trách và bi thương toàn hóa thành cái thở dài bất lực.

Ngoài phòng mưa càng lúc càng lớn, cậu nhỏ giọng nức nở ôm đầu gối, thỉnh thoảng lại co ngón tay đầy vết thương. Alpha của cậu ngồi cách đó không xa, tay che mắt rồi đặt xuống đất.

Thường Hành mặt không biểu tình nhìn trời.

"Tiểu Đường, anh giết người rồi." hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, "Anh giúp em báo thù, em lại càng ghét anh."

Tiếng khóc của Bạch Tiểu Đường hơi ngừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Thường Hành một cái.

"Nhưng em... sau khi không nhớ anh nữa, có yêu anh không?" Thường Hành vò tóc, bi thương cong khóe miệng, "Anh cảm thấy em vẫn yêu anh, bởi vì em yêu ảnh chụp của anh, yêu anh trong trí nhớ... Một khi đã như vậy, em có thể san sẻ tình yêu cho anh của hiện tại không?"