Bể Tình

Chương 3




Anh nào ai khác, chính là cái người...cái người mà hứa sẽ cưới tôi hai năm trước, nói mà không giữ lời. Năm đó...tôi mém bị hại đời con gái chỉ vì đi làm về đêm, nhưng may sao được anh cứu, dưới sự chứng kiến sơ qua mà người tôi yêu, gọi là Luân, đã sỉ vã tôi, không chỉ sỉ nhục và cho rằng tôi đã mất đời con gái, mà Luân còn cho rằng tôi nghèo kiết xác, chẳng xứng với Luân.

Cứ như thế...Luân bỏ tôi để đi cười người con gái khác. Dưới lúc tuyệt vọng, tôi lại gặp anh, chẳng biết anh thương yêu gì tôi, hay chỉ nói cho có, mà anh muốn cưới tôi, nói sẽ đưa sính lễ đến hỏi cưới...vậy mà anh đi biền biệt hai năm không thấy người đâu.

Tôi sửng người nhìn anh, ánh mắt như không tin vào mắt mình. Môi giật giật môi, run run vì tức. Không tin đây là chồng mình thật, tôi lại quay sang bà Hai hỏi:

"Chị Hai. Đây là anh chồng thứ mấy vậy ạ?"

Nghe tôi hỏi mà bà Hai chưng hửng, chị nhìn tôi rồi nhướng mày:

"Ủa Út, mày cưới chồng mà sớm giờ không nhìn mặt chồng hay sao vậy em? Không chồng mày thì là chồng chị à?"

"..."

Tôi im bặt, chưng hửng nhìn hai người. Bà Hai còn chưa nói gì thêm thì người được nói là chồng tôi gắt giọng nhìn bà chị Hai.

"Nhà có người ở mà chị hành gì vợ em vậy? Bộ chưa gì mà chị muốn để em ấy làm con ở thay à?"

Nghe anh nói mà tôi mới biết nhà này có người ở đấy, tôi nhìn bà Hai, chắc chị thấy tôi mới về nên dạy dỗ lại chút, mà dạy thay cho ba má chồng được à?

Bà Hai chẹp môi:

"Dù sao chả làm, chị muốn con Út nó làm ăn khá một chút thì sai gì? Mày làm như sót vợ lắm không bằng. Xời!"

Nói cái rồi bà chị Hai đi mất, bả đi rón rén lên nhà trên, hình như chạy vào phòng luôn rồi. Ai biết được, anh hừ hừ rồi nổi cơn thịnh nộ, tay chân cầm chén sứ ném thẳng xuống sàn, miệng thì hô to:



"Mấy con kia đâu? Bọn bây chết hết rồi à?"

Anh chửi mà như mấy người phú hộ không bằng, tôi biết sao mà bà Hai bả chạy sớm rồi, hóa ra bà Hai nói bị đánh và anh hay đánh người quả là không sai.

Theo tôi biết chút ít, anh tên Phúc, ngày đó tôi gặp anh tại Sài Gòn... Năm đó tôi chỉ mới 20 tuổi, chờ anh đến nay cũng đã 22 tuổi, anh thì tôi biết năm nay cũng đã 27 tuổi rồi.

Nghe anh quát thì tôi cũng giật mình, bên trong bếp bỗng dưng chạy ra ba bốn con người, chắc chắn đó là người ở trong nhà này rồi. Nhìn bọn họ ríu rít chạy lại, mặt thì cúi gầm xuống như sợ bị đánh. Thì đúng rồi, bọn họ trong đó mà nãy giờ dọn dẹp chẳng ra dù một đứa.

Mặt ai cũng xanh tái, cúi mặt nhìn Phúc gầm gừ. Anh chửi họ một tăng:

"Làm gì từ nãy giờ?"

"Dạ...dạ."

"Tôi hỏi là mấy người làm gì từ nãy giờ? Có biết là mợ nhà dọn không hả?"

Cậu quát lớn, nhìn họ thì không lớn lắm, có người nhỏ hơn tuổi tôi, có người thì lớn hơn tôi vài tuổi. Bị chửi thì tôi thấy mặt họ sợ lắm, họ xoa chấp hai bàn tay lại rồi xin lỗi Phúc.

"Dạ...dạ. Dạ cậu tha con, lúc nãy giờ mợ kêu con làm ở dưới. Cậu đừng đánh bọn tôi."

Tôi nghe mà như anh bạo lực lắm, làm sao mà họ sợ anh như thế chắc anh cũng ghê gớm. Tôi kéo tay áo Phúc, dù ghét bỏ mẹ nhưng tôi vẫn khuyên, mắc công bọn họ bị đánh.

"Thôi, tôi không sao. Họ có biết gì đâu mà anh chửi họ, thôi mọi người dọn đi rồi nghỉ sớm."

Phúc nghe tôi nói, anh nhìn tôi đăm chiêu. Mà tôi nói vậy để khuyên thôi chứ ưa gì Phúc, bon người ở thấy Phúc không động tĩnh nên cũng chạy tới dọn. Tôi thấy vậy thì cũng thở hắt một hơi, không nói gì mà một mạch bỏ về phòng.



Tôi về phòng, nằm trên giường mà lòng thao thức suy nghĩ. Tôi chỉ hận là sao lại oan gia như thế này, lại gả cho cái tên hứa lèo năm ấy. Nếu như lúc này vợ của Phúc không phải là tôi thì chắc gì anh ấy đã thấy tôi, cũng quên luôn lời hứa năm đó. Mà cũng hài à, tôi năm đó với anh không thân cũng chẳng lạ, vậy mà tôi lại tin lời anh, tin rồi để thất vọng tràn trề như này.

Vài hôm trước, cái ngày tôi bị nhà phú hộ tống cổ về nhà, cũng là ngày tôi được anh vớt từ dưới hồ lên. Lúc đó tôi chạy thục mạng để anh không thấy tôi, lúc tôi bị chìm xuống dưới hồ thì cứ tưởng bản thân sắp chết đuối rồi, không ngờ Phúc lại cứu tôi, nhưng lúc đó tôi đã thất vọng về anh, không muốn cho anh biết tôi ở đây, nên tôi chạy, tôi chạy để phải nhìn mặt anh...nhưng oan trái thì lại gả đi, làm vợ cho anh rồi.

Như tư bản thật đấy, đi đi lại lại chỉ quanh quẩn cái chỗ lấy con nhà giàu làm trụ như này. Tôi nghĩ đời rất nhạt, đó giờ thấy anh cũng bạo lực mà tôi ít tin, rõ ràng năm đó tôi chả ưa anh tẹo nào, lại còn ghét anh vì nhìn Phúc rất ăn chơi, nghe đến là thấy bạo lực, ăn chơi trác táng. Mà sao, tôi cũng bị dụ bởi một lời nói, chắc anh cũng dùng với nhiều cô rồi.

Không quan tâm nữa, tôi nằm trên giường ngủ. Đang thiu thiu thì nghe tiếng nói của Phúc:

"Còn đau lắm không?"

Tôi biết là anh chứ, cái giọng chẳng khác lúc nãy là bao, mà hình như có chút dịu dàng hơn. Tôi đang quay lưng nhưng vẫn đăm chiêu muốn liếc vào phát:

"Vâng, chưa chết."

Anh tặc lưỡi, rồi thở hắt. Tôi chả buồn nhìn anh, đang nằm chỉ thấy nệm bị cái gì đó làm lún xuống. Muốn quay lại thì cái lưng tôi bị cáo gì đó luồng vào trong áo có chút lành lạnh chạn vào.

"Ui!"

Tôi giật mình, nghiêng đầu ngoái lại sau lưng nhìn. Tôi thấy húc chỉ lẳng lặng kéo áo tôi lên làm gì đó, tôi tròn mắt nói lớn:

"Anh làm gì vậy?"

"Nằm yên!"