Bể Tình

Chương 17




"ừm, không thì không. Ngủ đi em, còn sớm lắm."

Nghe anh bảo, tôi dần cảm thấy buồn ngủ, không hiểu sao việc anh ôm, tôi lại để cho anh tự tiện thế này. Trong vòng tay Phúc, tôi thấy nó yên bình lắm, tôi mong cuộc hôn nhân này sẽ không bị đổ vỡ...

_________

Trôi qua được vài hôm, Chị Ba thì về nhà chồng ở luôn rồi, Phúc cũng lên thành phố đi làm, tôi lại không có ai trò chuyện nên chán ngấy, nghĩ mà ngán đến tận cổ.

Ở trong nhà có cả ông Luân, hôm nay anh ta được nghỉ nên ở nhà cùng vợ, nói chứ hồi đó bỏ con gái nhà người ta mà giờ có vợ lại cưng vợ lắm, không biết phải ra dẻ không, mà thôi kệ.

Đang ngồi ở cái xích đu, cái bà chị Tư đi ra, trên tay cầm một bịch nho sấy khô. Chị ngồi xuống rồi đưa cho tôi:

"Cho Hà này."

Tôi nhìn bịch nho sấy mà lòng đầy nghi hoặc, chị Tư cũng cùng hội cùng thuyền với mấy bà kia chứ khác gì đâu, chỉ có điều ít tham gia hơn bà Năm, dù cho không làm gì tôi lắm, nhưng trong nhà này sao tôi dám tin tưởng ai ngoài chị Ba được.

Nhìn chị Tư rồi liếc mắt sang bịch nho, tôi hỏi:

"Sao chị biết ăn thích ăn nho mà cho em vậy?"

Chị Tư cười cười:

"Ừ là do hôm mới làm dâu, chị thấy ba ruột em đưa cho, nên chị biết em thích ăn thứ này, hổm giờ mới được đi đâu đó, thấy nên tiện mua luôn."

Nói cũng đúng, hợp lí ấy. Bà chị Tư này có điều khác mấy bà kia là chồng ít có đưa đi đâu nhiều lắm, hình như tình cảm cũng không khăn khít nhiều lắm, xích mích thì phải. Phận làm đàn bà tôi cũng hiểu, bị chồng lơ đãng thì sẽ có cái tâm trạng như nào, thôi thì tôi nhận cho chị vui:

"Vậy...cảm ơn chị Tư."

"Ừ, em thích là được rồi."

Đang nói dở thì nghe tiếng bà Hai từ đâu vọng lại:

"Ôi chào, hôm nay hai chị em cũng thân dữ ha."



Đúng là cái con mụ này không xen vào chuyện người khác không chịu nổi, giờ tôi chỉ cần nghe tiếng nói chị ta thì đã muốn xé nát mặt ả ra rồi. Quay sang thì thấy bả với cái bà Năm vẫn đi chung, đúng là bà Năm biết cách lấy lòng, dù sao bà Hai cũng là con ruột, cái gì cũng phải hơn con dâu một ít.

Ba chồng, Phúc, hai ông anh chồng cũng đi làm hết rồi, còn má chồng tôi thì đi đám cưới người quen gì đó, tối chiều mới về. nhìn là thấy không ổn rồi, chị ta đi cà ổng cà ẹo.

Mấy hôm nay nhà nấu thuốc dữ lắm, mấy cái loại thuốc đông y mà làm cho người ta dễ có con ấy, đúng là có gì thì làm nấy. Mấy hôm mà bếp lúc nào cũng có khói bốc lên từ sáng tới chiều, chắc mấy mụ muốn uống cho chết cũng phải có một bọc con đây mà. Bà Hai bảo:

"Hôm nay cũng vẫn thế, chị nói rồi. Thằng chồng Út Hà chỉ biết ăn chơi thôi, vậy mà lúc nào hai chị em Hà nhà bây cũng bênh vực."

Tôi đăm chiêu nhìn chị ta, ánh mắt cũng có chút liếc sang:

"Dạ, chị nói thì không phải lúc nào cũng đúng hết. Bộ chị đi rình chồng em hay sao mà chị rành dữ vậy chị?"

"Tao..."

Ấy, sồn sồn lên rồi. Tôi vừa mới gãi có tí mà chị ta đã nóng mặt, chị ta kênh kênh mặt, hai tay chống nạnh:

"Ừ thì. Do ba bắt gặp chứ ai, bộ em không thấy hồi đợt nó bị ba lôi đầu nó về mắng té tát hả Hà?"

"Em không biết, anh ấy làm gì thì kệ chứ hỏi em làm gì, có làm người ta mang bầu được đâu mà sợ."

Chị ta nghe tôi nói, tự dưng thấy thoải mái hay sao đấy, đứng với bà Năm, tôi phải gọi là xứng đôi chị em tâm cơ. Bà Hai Khoanh tay, bà chị Năm lại bô bô cái mỏ, thêm mắm dậm muối:

"Ừ ha, tính ra mém quên chuyện thằng Út..."

"Ừa, gặp tao là tao đi làm một ổ khác, dù sao thì có con vẫn lợi hơn. Em thấy đúng không Út Hà?"

Hỏi ngu, chị ta tưởng tôi là con nhóc dễ dụ dỗ à? Nghĩ sao bảo tôi thấy chuyện bỏ chồng ăn nằm với kẻ khác, rồi có con để hưởng gia tài, nếu như biết được thì tôi còn đất chôn chắc.

Chuyện Phúc vô sinh thì ai mà không biết, nếu tôi làm thế thì có khác gì tự đào nắm mồ cho mình. Nếu như giờ chị ta biết chồng mình từng làm cho người con gái khác có bầu thì chị ta có còn to mồm không, hay là lúc đó khóc chết lên chết xuống. Bà Tư nhìn nhìn vào nhà, thấy ông anh Hai đang đứng gần đó thì chạy lại bảo bà Hai be bé cái mồm:

"Chị, chị nói gì vậy? Lỡ anh Hai nghe rồi thì sao, anh đang đứng ở kia kìa."



Nghe bà Tư bảo thì chị ta cũng nhìn, mặt không biến sắc mà hất tay bà Tư ra:

"Kệ chị đi mày, thằng chồng tao nó bé tuổi hơn, lại còn ở rể thì dám làm gì chị đâu mà mày lo."

Ố, giờ tôi mới ngộ ra, tính ra Luân chạc tuổi tôi, nếu nói như thế thì bé hơn cũng kha khá tuổi ấy chứ. Khổ thân, đã bé tuổi hơn lại còn ở rể, giờ còn bị hạ dưới tay người vợ có tiền, đáng lắm.

Thấy chị ta cùng bà Năm đi vào nhà trong sự hả hê thì tôi tức, liếc mắt qua lại thì tôi lập tức giả vờ giật mình hét lên:

"Chị ơi có con rắn!"

Mấy bà chị chồng nhảy dựng lên hết, có mình bà Tư đang đứng gần tôi nên không hoảng lắm. Bà Hai với bà Năm nhảy cẩn lên hét muốn banh cái nhà chồng tôi, dậm chân dậm cẳng rồi la lên:

"Đâu đâu, má ơi có rắn."

Tôi thấy thì hả hê, mục tiêu là cho hai con người đó bị khiếp vía một chút, tôi giả vờ dụi dụi mắt rồi nói:

"Ủa, hồi nãy em thấy nó bò mà sao giờ mất tiu rồi."

Hai người đó tái mét mặt mày, nhìn sang thì chỉ thấy một nhánh cây chết khô nằm bên đường. Lại nhìn tôi nói thế thì tức xì khói, bà Năm mới hét lên chửi vào mặt tôi:

"Cái con này, ba má nhà mày sao lại nhìn lầm rồi làm bọn tao khiếp vía."

Tôi cau mày:

"Nè, chị nói thì cho đúng đắn. Ba má tôi làm gì mà chị nói hả?"

"Cái con em dâu này, mày mất dạy vừa thôi."

Bà chị Năm vừa sợ tái mét mặt mũi vừa chỉ cái ngón trỏ vào mặt tôi mà chửi, tôi lì đòn lắm, nói tôi thì được chứ đừng có mà động tới từ ba má gì.

"Chuyện gì?"