Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 98




Một buổi sáng đẹp trời ở gia đình nọ, bầu không khí trong nhà vẫn êm ấm như thường. Nếu không tính đến việc... có hai đứa vẫn còn đang tỏ vẻ xa cách với nhau.

“Khánh Minh, chân của con vẫn chưa hết đau nhỉ?”

Mẹ Hà bỗng dưng lên tiếng hỏi, nhưng thật lòng thì cứ như là câu trả lời luôn rồi vậy.

Người nào đó nghe xong không hiểu sao lại bị sặc, ôm ngực ho lên ho xuống.

“Sao thế? Cổ họng của con cũng không tốt nữa hả?” Mẹ Hà liếc xéo Khánh Minh.

Người nào đó xua xua tay, miệng nở một nụ cười giả trân:

“Dạ, chỉ là... hồi nãy con lỡ cho nhiều ớt vào bún quá thôi ạ.”

“Ừm, thế chân cẳng sao rồi? Vẫn chưa chạy xe đi học được hả?”

“Dạ, chưa, chưa đạp nổi nữa mẹ. Bước mạnh một chút là con lại thấy đau rồi.”

Khánh Minh vừa nói vừa đưa tay sờ lên bắp đùi (dù rằng chỗ bị đau nằm ở cổ chân), mặt mày thì nhăn nhó tỏ vẻ đau khổ để mình họa cho mẹ Hà.

Trông cũng khá sinh động.

“Ừm...” Mẹ Hà thờ ơ gật gật đầu.

Bà cúi đầu không hỏi nữa, nhưng bà có đui cũng thấy mờ mờ cái mặt lấm la lấm lét của ông tướng nhà mình.

Khánh Minh thấy thế thở phào một hơi.

Còn cái mặt nhỏ bên cạnh thì đang buồn rầu vì vẫn còn bị bơ, anh giận người ta gì mà dai phát sợ. Hạ Chi còn tưởng anh chịu nhắn tin cho cô thì anh hết giận rồi chứ? vậy mà lúc gặp nhau anh cũng không thèm nhìn mặt người ta. Với lại, rõ là anh chỉ đang nói xạo thôi, hôm qua học thể dục cô bé thấy anh có chơi đá banh trong sân, đã vậy lát sau anh còn thi chạy đua với cả đám con trai nữa, vậy mà anh còn bảo là đi không nổi cơ.

Hạ Chi nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên thu dọn bát đũa định đi ra khỏi bàn.

“Cô chú ơi, Đan Linh với Bảo Ngọc đến rồi. Con đi học đây ạ.”

“Ừm, Hạ Chi đi đi con.” Ba Đức gật đầu nói.

“Nhớ uống sữa cô để vào đó nha. Con mà ốm là mẹ An giận cô đấy.”

“Dạ, con biết rồi ạ.”

Hạ Chi cũng xoay qua Khánh Minh, cô bé ngập ngừng định nói chuyện với anh mà anh cứ cắm đầu ăn không chịu nhìn lên.

Thấy con dâu nhỏ nhà mình đang xụ mặt buồn rầu, Mẹ Hà nhìn nhìn một lúc rồi phẩy phẩy tay với Hạ Chi:

“Thôi đi đi con, cứ xem như nó vô hình đi không cần chào nó làm gì đâu. Cỡ này nó bị căm mà.”

Người nào đó không có thoại: “...”

Mẹ Hà nhìn thằng con ghẻ nhà mình, tay chống cằm đầy vẻ suy tư, bà cảm thấy chán đứa con này quá, biết vậy hồi trước đẻ thêm mấy đứa, đẻ có một đứa mà nó cứng đầu cứng cổ quá nói không nghe, bà tức lắm. Được thôi, ấy thế là nhà người ép mẹ ngươi phải ra tay rồi...

Lát sau, ba Đức đang đi ra cửa, mẹ Hà bỗng gọi lại, hai vợ chồng bắt đầu rù rì.

“Chiều nay mình nhớ về sớm nha mình.”

“Để làm gì vậy vợ yêu?”

Mặt ba ngờ vực. Lúc ấy, ba thấy vợ mình nhếch môi cười một cách cực kỳ thâm sâu, nóc nhà từ tốn nói:

“Bởi vì, em thấy thương cục vàng của chúng ta quá mình à. Em muốn giúp cục vàng chữa khỏi cái chân đau...”

...

“Khánh Minh!” Chí Kiên hớn hở đánh một cái bốp lên vai Khánh Minh, chen chân ngồi vào bằng ghế đá chung với thằng bạn.

“Gì thế?”

“Sao ngồi buồn vậy?”

“Ai bảo thế? Đây là cái gương mặt đang thả lỏng của tôi đấy.” Người nào đó xụ mặt, cau mày nhìn qua.

“Vậy hả?” Chi Kiên nhìn Khánh Minh ra vẻ dò xét.

“Ừ, chứ sao nữa?”

“Thật không ngờ, gương mặt lúc thả lỏng của cậu trông giống ông chú U50 đã trải qua hai lần tan vỡ quá nhỉ?”

Chí Kiên cười hề hề, mặc cho thằng bạn đang sắp lên cơn điê.n với mình. Khánh Minh không thích nhiều lời, hắn nhẹ nhàng giơ nấm đấm lên cao:

“Cậu thèm ăn đòn lắm rồi có phải không?”

“Ờ thì, giờ nhìn kỹ cũng không giống lắm.” Có thằng bạn hèn mọn vội sửa lời nắm tay bạn để xuống thấp.

“Mà này, dạo này cậu và em nó vẫn chưa hết giận nhau nữa à? Vừa rồi tôi mới thấy bé yêu của cậu và mấy đứa bạn thân đang bàn chuyện đến nhà Duy Anh chơi kìa.” Chí Kiên khoác vai Khánh Minh, tươi cười nói.

Khánh Minh nghe thế liền quay đầu nhìn sang hướng khác, lần này cái mặt không còn giống ông chú U50 nữa, mà đã già thêm 10 tươi rồi, Khánh Minh chầm chậm nói:

“Chuyện của người ta, cũng chẳng liên quan đến tôi.”

“Cậu không nhớ những gì lúc trước tôi nói à?”

“Mấy lời cậu nói lúc trước ấy hả?” Nghe đến đây Khánh Minh lại bực, “Rằng cái thằng kia bị biến thái, nó là fuc.k boy chính hiệu? Thời cấp hai có mấy chục đứa bạn gái, thấy Hạ Chi ngây thơ nên muốn trêu ghẹo nhưng thật sự không thích em ấy. Mục đích quen bạn gái chỉ để thỏa mãn ham muốn của một thằng con trai thôi á?

“Ờm, đấy, cậu không thấy kinh khủng à? Cậu phải bảo vệ em ấy chứ, cậu cứ thế để em ấy bị nó lừa gạt?” Chí Kiên đã chuyển sang cảm xúc nghiêm trọng hóa rồi.

“Vậy sao, vậy tính ra lịch sử của cái thằng đấy cũng bình thường chán. Cũng chả thua gì tôi mà?” Người nào đó nói một cách cực kỳ thản nhiên.

“Cái gì?”

Chí Kiên trợn tròn mắt tỏ vè dè chừng, trong ánh mắt ấy còn xen lẫn thêm vài tia khinh bỉ bạn nữa.

Có người quay sang lườm thằng bạn: “Thì mấy chuyện cậu cũng đi đồn tôi kia kìa. Cậu đi đồn với mấy đứa trong lớp, bảo tôi ở nhà hay chơi cái trò sugar daddy và sugar baby với Hạ Chi. Cậu bảo tôi bắt em ấy phải gọi tôi là daddy mới được, rồi còn cái gì tôi đã gây ra “tội ác” với sugar baby và sắp đi bốc lịch nữa.”

Khánh Minh càng nói càng điên tiết hết cả lên, làm sao mà hắn có thể quên thằng bạn là chúa tể bơm đểu, ông hoàng nói thêm được kia chứ? Khánh Minh hừ lạnh.

“Cái miệng của cậu nói dối không chớp mắt làm gì mà ai tin nổi.”

Bị Khánh Minh mắng cho một thôi một hồi muốn điếc cả tai, Chí Kiên xoa xoa tai đầy chán nản, qua một hồi im lặng, cậu mới kịp lên tiếng, lần này ánh mặt cậu không còn vẻ đùa cợt như trước nữa.

“Nhưng mà, nhưng lời tôi nói cũng có sự thật đấy.”

“Sự thật gì nữa?” Khánh Minh sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

“Duy Anh, nó không thật sự thích Hạ Chi là sự thật. Tôi chỉ lo em nó sẽ chịu tổn thương thôi. Bởi vì, đâu ai muốn mình trở thành người thay thế của người khác đâu chứ?”

“Là sao cơ?”