Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 116




“2-0 Cho 11A2.”

“Yeah, lớp mình vào chung kết rồi.”

“11A2 vô địch, vô địch, vô địch.”

“Cuối cùng bọn này cũng biết các cậu tồn tại có ý nghĩa gì rồi đấy.”

“Áaaaa!”

Và rồi, mấy thành viên trong đội phải đá banh mướt mồ hôi suốt 90 phút chưa kịp thở thì đã bị cả đám bạn chạy đến thi nhau vồ lấy.

Cả một đám đông hỗn loạn hơn cả cái chợ chiều. Nói không biết, cứ tưởng nạn đói nào đó lại đang xảy ra.

“Mấy cậu thôi đi có được không hả? Bọn tôi thở không được đây này.”

“Đã thở không nổi còn bu đen bu đỏ nữa.”

“Ác nó vừa thôi.”

“Ôi trời ơi, khi nãy ai vuốt má tôi. Ra đây mau lên, cho anh hôn lại một phát nào.”

“Dạ, bé đây.” Chí Kiên lên tiếng.

Nói rồi, cậu hết sức thuần thục đưa tay vén lại mấy sợi tóc ngắn ngủn ra sau tai. Hệt như mấy bạn nữ hay làm.

Rồi cậu chu môi chạy tới chỗ cậu bạn vừa lên tiếng kia. Chỉ thấy cậu bạn nhăn mặt chạy biến.

“Ôi trời ơi, cấp cứu!”

“Hộ giá, hoàng thượng ngất xỉu rồi.”

“...”

Sau lời kia là một trận cười vang khắp lối.

Bên này, đám đông vẫn còn đang rất rộn ràng. Khó khăn lắm Gia Khiêm mới thoát ra được vòng vây.

Cậu đang loay hoay tìm ai đó, cho dù là giữa sân trường rộng lớn, giữa đám đông hỗn loạn hay là cả biển người. Có một người, chỉ cần với một cái liếc mắt Gia Khiêm vẫn có thể nhìn ra. Cậu không chần chừ vội đi thẳng đến.

“Công chúa Mỹ Ly này, tôi khát nước quá.”

Cậu vỗ vai cô bạn làm người ta giật hết cả mình, chẳng cần chào hỏi đã ngay lập tức đưa tay ra xin xỏ rồi. Đúng là quá quắc mà.

Có lẽ vì trời nóng, mặt cô bạn trông hậm hức lắm: “Không phải lúc nãy có nhiều bạn gái đưa nước cho cậu lắm sao? Sao không uống, xin xỏ của tôi làm gì?”

“Đã vậy còn cười tít cả mắt.” Mỹ Ly lầm bầm, đúng là cái đồ có số đào hoa mà. Bởi thế mà suốt ngày ba hoa miết.

“Tôi không thích uống nước của người lạ. Thích uống nước của cậu thôi, được không?”

Nói rồi Gia Khiêm cướp lấy chai nước của cô bạn, tu tu một hơi dài.

“Này, trả chai nước lại cho tôi.”

“Không trả đấy!”

Gia Khiêm cười nói, đã vậy còn chơi ác giơ tay lên cao khi thấy Mỹ Ly định giật lại đồ nữa chứ.

“Cậu lại muốn ăn đòn rồi có đúng không hả? Đừng có chọc tôi đấy.”



“Thì làm sao, lúc nãy tôi vừa thắng rồi đấy. Lớp trưởng không khen thưởng hả?”

“Khen thưởng gì chứ, cậu đá banh cho lớp chứ có phải cho tôi đâu.”

“Cho cậu mà, tôi cố tình vào đội là vì cậu mà.”

“Vì tôi cái gì chứ, đừng có xạo.”

“Cậu không thấy hả, nắng vàng trên sân tập này, giọt mồ hồi vươn trên tóc mai này, có anh chàng đẹp trai với nụ cười tỏa nắng đứng ngược sáng này. Cậu không thấy cảnh tượng này rất có cảm giác thanh xuân hả, cũng rất rung động mà.”

“Điên, không thèm nói chuyện với cậu.”

Nghe không nổi cậu bạn ba hoa, My Ly bực mình đẩy cậu ra, hai má cô bỗng hồng hồng.

Nhưng còn chừa kịp đi cánh tay Mỹ Ly đã bị kéo lại.

Bịch một tiếng.

Nơi hành lang cạnh phòng tin học, có người kéo tay người ta ra vẻ đàn ông rồi vô ý mất thằng bằng làm cả hai lăn đùng ra đất.

“Công chúa Mỹ Ly này, cậu dê xồm con trai nhà lành này.”

“Cậu mau bỏ cái tay ra mau lên!”

Mỹ Ly hét lên. Vì rõ ràng cô bị lợi dụng mà, là cô bị kéo tay, là cậu tự té đã vậy bây giờ tay cậu còn đặt lên eo cô nữa. Mỹ Ly cảm thấy vừa nhột vừa nóng, cái cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.

“Làm sao? Ôm chặt vào hả?” Gia Khiêm bỗng thành ông già lảng tai.

Gia Khiêm càng vòng tay chặt hơn, kéo Mỹ Ly dựa sát thêm chút.

Cô bạn như bị điện giật, hét lên: “Cậu mau buông ra! Có muốn bị đá như hôm trước không hả?”

Mỹ Ly nói là làm, Gia Khiêm vừa nhìn thấy cô chuẩn bị lên gối liền toát cả mồ hồi, cậu né ra xa.

“Này, này có gì bình tĩnh. Cậu là nhất. Tôi sợ rồi đấy.”

Gia Khiêm sợ muốn hú tim, ra sức phòng vệ. Mỹ Ly không thèm nhìn cậu nữa, cô bạn nhanh chân đứng lên, bây giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi tình cảnh này thôi.

Mỹ Ly vừa đi vừa đưa tay sờ lén ngực trái, nơi ấy trái tim vẫn còn đập rộn ràng. Dạo gần đây Gia Khiêm cứ trêu cô suốt, thật sự là rất quá đáng mà.

Nhưng cũng thật lạ, rõ ràng mọi khi cậu cũng trêu như thế, nhưng sau bây giờ cô lại nghĩ nhiều nhỉ?

...

“Khánh Minh này, tôi đã bảo rồi mà. Người ta tặng quà thì cứ nhận đi, có gì tôi dùng hộ cho mà.”

“...”

“Này, tôi nói chuyện mà cậu không nghe hả?”

Thi đấu xong, Khánh Minh không ăn mừng quá lâu với tụi bạn mà cứ vậy đi thẳng ra ngoài, mặc cho Chí Kiên thì đi bên cạnh lải nhải.

Lẽ ra hôm nay lớp Khánh Minh chỉ học hai tiết đầu. Sau khi học xong thì được nghỉ để thi đấu. Cho đến khi hai trận đấu kết thúc cũng đã là tiết tư rồi. Hôm nay người nào đó và cô nhóc sẽ không về chung vì cô bé còn phải học bù tiết năm nữa. Vậy nhưng, Khánh Minh cũng chẳng có ý định đi về, hắn đi loanh quanh trong sân tìm ai kia, có lẽ giờ này là tiết thể dục của lớp Hạ Chi.

Chỉ là, người muốn tìm thì mãi không tim được. Bỗng dưng trước mặt Khánh Minh lại là một người không muốn gặp.

Duy Anh đang đứng trước mặt Khánh Minh.

“Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”

“Có chuyện gì? Mày muốn gì thì nói thẳng luôn đi!”

Khánh Minh cau mày nói.

“Nó là, chuyện giữa em và Hạ Chi...”

...

“Mỹ Ly, cậu còn giận sao? Xin lỗi mà, đừng giận nữa nhé.”

“Tránh ra!”

Mặc cho Gia Khiêm chạy theo năn nỉ, cô bạn lớp trưởng nhất quyết né tránh cậu.

“Cùng lắm thì cậu đánh tôi đi.” Gia Khiêm nắm lấy tay Mỹ Ly, nét mặt cương quyết, “Như mọi ngày ấy, cậu muốn làm sao cũng được. Ngắt hay nhéo gì đấy. Miễn là cậu hết giận.”

“Bỏ tay ra, tôi không muốn đánh cậu. Cũng không muốn nói chuyện với cậu nữa. Được chưa?”

Cô hung dữ giật tay ra.

Nhưng có người nhất quyết không chịu, Mỹ Ly bị Gia Khiêm đẩy vào tường.

“Tránh ra!”

“Không muốn đấy. Chuyện lúc nãy tôi xin lỗi mà. Chỉ, chỉ là đùa một chút thôi. Bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao đây hả?”

“...” Có cô bạn lạnh mặt quay đi.

“Cậu sẽ vì chuyện đó mà giận tôi cả đời luôn sao?”



Lời này làm cho bầu không khí lại càng thêm ngột ngạt. Hai người cứ thế im lặng.

Mãi một lúc, cô bạn lớp trưởng nọ mới chịu lên tiếng:

“Đúng là tôi sẽ không giận cậu cả đời. Nhưng bây giờ tôi khó chịu nên không muốn nói chuyện với cậu. Cho nên là, cậu để tôi yên lặng một chút đi.”

Mỹ Ly lạnh lùng gạt phất tay Gia Khiêm ra rồi bỏ đi mất.

...

Truyện chỉ được cập nhật tại eNovel và Mangatoon. Những phần còn lại đều không phải là mình.

Facebook của Mèo: Cà Tím (Mèo Trắng Lười)

...

Dưới cái nắng chiều, Gia Khiêm nhìn thấy Mỹ Ly đang từng bước từng bước kéo dài khoảng cách với cậu, bóng dáng thân thuộc cùng cậu cũng càng ngày càng xa.

“Lần trước cậu đâu có như thế.”

Gia Khiêm đột nhiên hét lên.

Mỹ Ly bị lời này làm cho sựng lại, cô bạn lập tức quay đầu.

“Ý cậu là sao?”

“Thì cái lần, tôi hôn cậu. Cậu cũng không giận tôi như thế.”

Mỹ Ly tức đến đỏ bừng mặt: “Vậy cho nên cậu sẽ càng làm tới hả?”

“Không phải, chỉ là... là tôi...”

Gia Khiêm ấp úng, cậu cúi đầu mấp mấy môi. Chỉ là vì, muốn xác nhận một chút... về cảm xúc của cậu ấy mà thôi. Nhưng có lẽ người ta không hề thích điều này, đã vậy dường như có người đang xem cậu là yêu râu xanh thì phải.

“Nhưng mà, tôi thật sự không phải cái loại ấy. Cũng tại vì, chúng ta là... bạn thân. Vậy cho nên tôi mới lỡ đùa quá chớn.” Gia Khiêm ấp úng, gãi đầu, “Cho tôi xin lỗi, ai mà ngờ cậu lại giận đến thế.”

Nói như oan ức lắm vậy, Mỹ Ly nghe chẳng thấy lọt tai.

“Bạn thân? Ai bạn thân gì với cậu hả? Gia Khiêm, cậu là cái đồ xấu xa!”

“..."

"Rõ ràng là cậu không hiểu gì hết, việc tôi giận câu cũng không phải vì việc đó.”

“Vậy là, vì cái gì?”

Gia Khiêm nhìn Mỹ Ly đang tức đến đỏ bừng mặt, ngơ ngác hỏi lại. Hiếm khi hotboy Gia Khiêm cà chớn trở nên đần thối như thế này.

Rồi thì, Gia Khiêm chạy đến chỗ Mỹ Ly hỏi han đủ kiểu nhưng cô bạn không chịu nói nữa.

“Cậu tránh xa đi, sao cậu phiền thế.”

“Tại cậu giận tôi, cậu không nói rõ làm sao tôi biết được.”

“Vậy được rồi, tôi không giận cậu đấy. Cái đồ Gia Khiêm cà chớn.”

Cả hai cứ giùng giằng, lôi lôi kéo kéo đi lòng vòng trong sân.

“Cậu đừng có hỏi nữa được không hả? Bởi vì, cả tôi cũng không rõ sao tôi lại khó chịu đây này.”

“Sao lại không rõ?”

Mỹ Ly im lặng chốc lát, cô có chút phiền lòng: “Giống như, trong lòng ngực đang mắc phải cái xương cá, nhưng cũng không rõ là nó to hay nhỏ, hình dạng thế nào. Nuốt không trôi, không thể chạm đến, nó không làm tôi đau, hình như nó cũng không tồn tại nhưng trong lòng lại thấy rất khó chịu. Cậu nghĩ cái đó nên gọi là gì?”

Mỹ Ly nhìn Gia Khiêm, không biết nữa, không biết cậu có từng như thế không? Hoặc là nói, có từng vì cô mà chịu cảm giác ấy.

“Thì... là mắc xương cá hả? Cậu bảo thế mà? ” Gia Khiêm chớp chớp mắt, lơ ngơ hỏi lại.

Bép.

Có thanh niên lại bị đánh.

“Gia Khiêm đầu heo!”

Đánh xong, Mỹ Ly lườm cậu, cô bặm môi tức tối rồi cô bỏ đi một nước.

Cậu bạn xấu xa nào đó phía sau bỗng bật cười, Gia Khiêm vội đuổi theo mặt thì vẫn tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội.

“Sao mà cậu cứ chửi tôi hoài vậy. Này, cậu đi từ từ thôi chứ, chân dài như tôi mà còn không đuổi kịp cậu nữa đây này.”

“Kệ cậu.”

“Tôi biết rồi.”

Gia Khiêm nắm lấy tay Mỹ Ly níu chân cô bạn.

“Là cậu bị...”



Tiếc là...

“Gia Khiêm!”

“Mỹ Ly!”

“Gia Khiêm, Mỹ Ly, Gia Khiêmmmmm...”

Từ đằng xa, có tiếng ai đó vọng tới.

Chí Kiên chạy đến kêu liền tù tì tên hai đứa bạn thân, làm như là nhà cháy đến nơi vậy.

“Nghe rồi, cậu điếc tai quá đấy.”

Gia Khiêm xoa tai, nhăn mặt, giọng bực dọc thấy rõ.

Chí Kiên không biết mình vừa phá hoại cái gì, cậu khôm lưng thở phì phò, gấp gáp nói:

“Hai cậu biết tin gì chưa?”

“Tin gì?”

Cả hai đứa thờ ở hỏi. Mặt như cái bánh bao chiều.

“Chuyện động trời động đất sóng thần luôn.”

Có chuyện gì qua miệng ông tướng này mà chẳng thế, cả hai người lười đáp. Mặc cho, Chí Kiên đang trợn tròn mắt làm lố.

“Khánh Minh nhà mình và cái thằng lớp trưởng kia đang ở riêng với nhau đấy. Đi cạnh nhau trông tình tứ lắm.”

“Tình tứ?”

Phía xa xa, có mấy đứa đang túm tụm trong lùm cây.

“What? Tình cái gì tình? Thư tình hả?"

“Còn lớp lớp gì nữa đấy.”

“Không phải là “lớp” đâu, chắc là “love” đấy. Là hotboy khối 11 được người ta tỏ tình rồi.”

Suy luận quá logic, 10 điểm.

“Thật á, cậu đã nghe chắc chưa?”

“Chắc mà, là anh Khánh Minh được người ta tỏ tình rồi.”

“Kinh thế! Nhưng mà cậu có nghe được là con trai hay con gái không?”

“Ờm, hình như, là con gái đấy.”

“Thật á, ôi trời ạ!”

Vậy là, cả đám bắt đầu chạy tán loạn đi về lớp. Nhưng lại chẳng ai chú ý đến, cái đứa vừa đáp lời kia lại là cái thằng lảng tai nhất lớp.

Nhưng ai mà biết được, nó lại nói đúng vào cái mà người ta muốn nghe. Ai nấy cũng tin răm rắp.

...

#mèo