Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 105




“Làm sao lại té?”

“Em chở Đan Linh rồi té.” Hạ Chí lí nhí nói.

Bớt giận hơn một chút mới chịu nói thật, tưởng được anh quan tâm. Ai mà có ngờ, cô bé nghe anh đáp phũ phàng:

“Thế Đan Linh có sao không?”

Hạ Chi ức ra mặt, ngen cả họng. Mặt nhìn Khánh Minh như muốn bảo, sao không lo cho mình mà lo cho bạn cô thôi vậy.

“Thì ờm, ý anh là, là em nhờ bạn đưa về. Cuối cùng lại làm bạn té, lỡ ba mẹ Đan Linh ghét em thì sao? Cho nên, nên anh mới hỏi thế...”

Có vẻ là nhìn ra được sự uất ức ấy, Khánh Minh ra sức giải thích.

Với lại, nhìn cục thịt ba chỉ thương tích đầy mình như vậy rồi hỏi làm chi nữa.

“Đan Linh không có sao, chỉ em có sao thôi.”

“Ừm.”

Khánh Minh đáp một tiếng rồi im bặt không hỏi nữa, cúi đầu tiếp tục thoa thuốc lên cho Hạ Chi.

Dù bây giờ chỉ thoa thuốc không còn rát như vừa rồi sát trùng, mấy vết thương cũng đã được xử lý gần hết. Nhưng ai mà biết được, Khánh Minh vừa đáp xong tiếng “ừm” liền có cô bạn nhỏ lần nữa nước mắt rơi lộp độp luôn, Hạ Chi mếu mặt khóc ầm lên.

“Hụ, hụ, hụ,...”

“Em, em lại làm sao nữa thế?” Khánh Minh cuống cuồng lên, chả hiểu kiểu gì.

Hắn lại làm gì sai nữa sao? Con gái thật khó hiểu mà.

“Anh, anh đi về phòng đi. Anh không lo cho em, anh ghét em. Sao, sao mọi người ai cũng thương em mà chỉ có anh ghét em thôi... Anh, anh cũng bảo không quan tâm em mà, vậy anh thoa thuốc cho em làm gì? Em, em cũng đã bảo là kệ em rồi mà.” Hạ Chi nức nở kể lể đủ thứ.

“Hụ, hụ, hụ,...”

Cô bé gạt phăng cái tay đang lau nước mắt mình ra, miệng vẫn còn trách móc nhiều vì anh bơ cô bé biết bao lâu. Cộng với cả sự tủi thân lúc này, Hạ Chi quyết khóc một lần cho đã, cho ngập nhà luôn, cho anh bị lũ cuốn trôi đi luôn.

“Anh đi về đi, em tự thoa thuốc một mình. Anh là cái đồ đáng ghét, hic hic... Bảo Ngọc nói anh sẽ lo mà anh chẳng lo thật lòng gì hết, anh chỉ là vì nghĩa vụ thôi. Hồi nãy anh nạt em, anh, anh biết em bị té mà anh chỉ hỏi bạn em thôi, rồi, rồi anh cũng chẳng hỏi đến em nữa... hic.”

Chứ không phải, hồi nãy vừa hỏi mà có người không chịu nói hả?

Nghĩ vậy, nhưng Khánh Minh vẫn cố hết sức nhịn xuống không phản bác lại, mắc công, có người dỗi thêm, chỉ có thể cố gắng đưa tay ra lau nước mắt cho người ta.

“Đừng khóc nữa. Anh không bắt nạt em nữa, được không? Vậy, vậy em có đau lắm không?”

“Anh kệ em, em không thèm anh quan tâm đâu.”

“Hụ, hụ, hụ...”

“???” Thật không biết làm sao cho phải.

Khánh Minh phát sầu luôn rồi, ủ rũ nói:

“Anh cũng đâu phải yêu quái gì đâu chứ? Sao suốt ngày em toàn khóc với anh vậy hả? Em ghét anh đến vậy sao?”

“Vì, vì anh thấy ghét mà. Anh toàn chọc em, hức...”

Khánh Minh hết cách, chỉ có thể kéo cái mặt nhỏ ngồi dậy. Vỗ vỗ lưng người ta an ủi.

“Thôi, nín đi này. Lát nữa ba mẹ nghe thấy đấy.”

Hạ Chi nghe thế lại càng ức hơn nữa, cục bông nhỏ khóc ầm lên như là cháy nhà đến nơi rồi vậy:

“Em khóc mà, mà anh không lo. Anh, anh chỉ sợ cô chú mắng thôi.”

“...”

“Rồi còn, hồi nãy, anh, anh còn kiếm lời của em nữa. Anh, anh kéo áo em, rồi rồi anh còn kéo váy em nữa. Em méc cô cho anh xem, hức hức...”

“...”

Có người bị bắt tại trận, tự dưng thấy chột dạ. Kiểu này có mà ăn combo chổi lông gà của ba và dép bay thần chưởng của mẹ luôn mất.

“Thì, thì hôm qua không phải em cũng thấy, cũng thấy... sao?”

Khánh Minh thật không thể nói hết ra được.

Nhưng nói chung thì, cái này gọi là có qua có lại thôi mà. Hắn cũng đâu có trách gì đâu chứ?

“Em chỉ nhìn, chỉ nhìn có xíu thôi. Anh, hức, anh có mất miếng thịt nào đâu.”

“Vậy, anh cũng chỉ nhìn đùi em một chút. Em cũng có mất miếng thịt nào đâu."

“Nhưng mà, rõ ràng, em là con gái mà, hức hức... Đằng nào em cũng bị lỗ vốn hết.”

Khánh Minh gãi gãi đầu: “Ờm, cái này, chẳng phải hồi nhỏ anh... Thì cũng, cũng còn chỗ nào mà anh chưa thấy đâu...”

“Không có giống nhau. Rõ là, rõ là khác rồi mà...

“Anh thấy, cũng có gì khác đâu...” Người nào đó nói nhỏ xíu.

“Rõ ràng là khác mà, có chỗ khác mà!”

“Ừ thì, nhưng mà cũng lỡ rồi em còn muốn anh phải làm sao nữa hả?”

“Hụ, hụ, hụ...”

Không biết an ủi nhau nào, mà con người ta khóc càng lúc càng lớn. Đúng là EQ bằng không có khác.

Càng nói Hạ Chi càng ấm ức.

Những tình huống như thế này, thì anh phải, phải bảo chịu trách nhiệm với người ta chứ.

Vậy mà anh còn chê bai người ta nữa. Rõ ràng anh nói cô bé "không phát triển" mà...

“Em ghét anh rồi. Anh, anh nói anh không quan tâm em thì anh cũng đừng có quan tâm em nữa, anh cứ bơ em tiếp đi, hức hức... Anh quan tâm em làm gì. Để, để rồi đến khi em quen dựa dẫm vào anh thì anh lại bỏ mặc em....”

Nghe cái mặt nhỏ trách móc, nụ cười trên môi Khánh Minh chợt cứng lại, và rồi, dần mất hẳn.

Hình như hắn hiểu, thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ. Đúng là không nên lo lắng cho ai kia quá nhiều, có vẻ lại vô ích rồi.

Qua thật lâu, khi mà cái mặt nhỏ kia dần nín khóc, có người chậm rề rề lên tiếng.

“Đúng là, anh có bảo sẽ không quan tâm em nữa. Nhưng mà, em thấy anh đã làm được lần nào hay chưa?”

Cả căn phòng như chìm vào tĩnh lặng, tâm trạng Khánh Minh lại mỗi lúc một nặng trĩu.

“Đúng là, anh đã bảo sẽ không quan tâm em, dù, anh cũng đã tự dặn lòng mình như thế. Nhưng mà, cho đến khi em không làm được bài tập, không có ai dạy bài cho em, sợ em tủi thân, anh vẫn phải lo mà. Em bị người ta mắng anh cũng không nhịn được, em mơ thấy ác mộng anh vẫn chẳng đành lòng bỏ mặc. Rồi hôm nay em bị đau, anh cũng không làm ngơ được. Dù... em cứ đuổi anh đi. Em có thấy có ai lo lắng vì nghĩa vụ mà bị người ta mắng, bị người ta đánh, bị người ta xem là đồ biến thái mà vẫn chạy đi tìm người ta không? Em đã thấy ai chỉ vì nghĩa vụ mà phải chịu vất vả như anh không hả?”

“Vì, vì anh sợ cô mắng thôi!” Cái mặt nhỏ vẫn còn ức nghẹn, bướng bỉnh cãi bừa.

Khánh Minh thấy lòng chua xót:

“Rốt cuộc thì, là em thật sự không hiểu hay đang cố tình không muốn hiểu?” Hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt mọng nước kia, “Lý do anh có mấy hành động như thế, không lẽ lại không thể là vì... anh thích em sao?”

“...”

“Vậy em nghĩ, việc anh hôn em lại là gì nữa? Em sẽ hôn người mà em không thích sao?”

Lúc này, mặt đối mặt, bốn mặt nhìn nhau. Hạ Chi hoảng đến mức quên cả thở luôn rồi, cô bé cảm thấy tim mình hình như đã rơi mất một nhịp, mà không, là hai, ba hay năm cô bé cũng chẳng rõ nữa.

Thật sự thì, thì Hạ Chi sẽ chỉ hôn người mà mình thích thôi. Mà người đó, tất nhiên là anh rồi...

Rồi cũng lúc ấy, giọt nước mắt vẫn đang động trên vành mắt Hạ Chi bỗng lăn dài trên má. Làm cho cái mặt nhỏ bây giờ trông khá đáng thương, toàn là tại anh gây ra hết cả đấy.

Khánh Minh có hơi giật mình, là nước mắt tủi thân, ức nghẹn, hay là, là việc hắn bày tỏ mà dọa cô nhóc này sợ đến vậy sao? Sợ đến mức chẳng dám khóc mà nước mắt tự rơi luôn rồi này?

Như một thói quen, Khánh Minh đưa tay lau đi vệt nước mắt kia.

Thoáng thở dài, có người cúi thấp đầu, chỉ sợ lời tiếp theo sẽ nhìn thấy cô nhóc có biểu cảm ghét bỏ.

“Còn anh, anh sẽ chỉ hôn người mà mình thích thôi. Trước đến giờ, anh cũng chỉ hôn có một người.” Người nào đó nói nhỏ như đang thì thầm.

“Còn em, có phải đều là bị ép thôi không?” Lời này, Khánh Minh lại chẳng dám nói thành lời.

“...”

Hạ Chi chính thức hóa ngốc luôn rồi. Lòng thì rối loạn mà cả người cứ đơ như tượng sáp.

Còn cái người kia, nói xong vẫn xem như chưa có chuyện gì tiếp tục cặm cụi thoa thuốc cho người ta, dù, lòng cũng rối bời cả rồi. Có người lúc bình thường hung dữ lắm vậy mà bây giờ cứ mãi cúi đầu buồn rầu, đến mặt người ta cũng chẳng dám nhìn nữa.

Sau khi thoa thuốc xong, Khánh Minh dọn dẹp một chút. Nhưng không biết như thế nào cũng trở nên hậu đậu giống ai kia làm rơi đồ đạc lọan xạ.

Làm cái gì mà tự dưng lắm la lắm lét như ăn trộm thế không biết?

Khánh Minh chật vật đứng lên, khẽ ho nhẹ một tiếng.

“Ờm, xong rồi. Em... kéo váy xuống đi.”

Hạ Chi bị kéo trở về thực tại, hai má nóng bừng, cô bé rối hết cả lên. Tay chân quơ qào loạn xa chỉnh lại váy.

Cho đến khi Hạ Chi làm xong thì...

Cạch.

Có người, chẳng đợi được câu trả lời đã đi mất dạng.

Ngoài cửa, có người mới vừa rồi còn ra vẻ bình thường lắm, vừa đóng cửa một cái liền ôm ngực thẩn thơ.

Còn cô bé nọ, sau khi nghe tiếng đóng cửa đầu óc vẫn còn mơ màng. Nhớ lại những gì vừa nghe, cô bé thật không biết có phải mình vừa mơ không nữa.

Hạ Chi vùi mặt vào trong chăn, mặt đỏ như quả cà.

“Vừa rồi, là... anh bảo thích cô có phải không? Cái này, là là tỏ tình có phải không?”

Vậy là đêm hôm ấy, bé sâu ngủ Hạ Chi gần thức trắng cả đêm. Hạ Chi học bài rất lâu mà chẳng nhét được mấy chữ vào đầu, cố lắm mới học bài xong, cô bé lại nằm nhìn trần nhà trân trân, lắm lúc thì ôm mặt xoay xoay đủ hướng. Kết quả đụng trúng mấy vết thương thì la lên mấy tiếng mặt cũng mếu xệch theo.

Gần nửa đêm, vì mệt mà cô bé ngủ quên mất.

Sau đó không lâu, lại có người cũng không ngủ được.

Nửa đêm nửa hôm, có người bất ngờ gõ cửa phòng con gái nhà người ta.

“Hạ Chi, em ngủ chưa?” Khánh Minh khẽ gọi. Hắn hơi rén vì sợ ba mẹ giật mình nghe thấy thì chổi lông gà và dép sẽ đến tay.

Không nghe thấy ai trả lời, có người đã định quay đi nhưng không biết sao lại quay lại lần nữa. Rồi, có người cứ thế đẩy cửa phòng con gái nhà người ta mà đi thẳng vào.

Khánh Minh đi đến trước giường của Hạ Chi, đứng như trời trồng ngắm cô bé ngủ một lúc. Giây sau, hắn nhẹ nhàng ngồi lên trên giường, đưa tay vén lọn tóc đang vươn trên mặt ai kia ra sau gáy, cả quá trình đều không chút tiếng động, y như, ăn trộm vậy.

Mặt Khánh Minh trông đần đần, hắn đưa tay chọt chọt lên hai cái má banh bao thấy ghét kia. Hai cái má phúng phính siêu đàn hồi, nhưng kết quả vẫn là không có phản ứng gì cả.

Ngủ gì mà say phát sợ í.

Khánh Minh lại đưa tay vỗ vỗ lên má Hạ Chi mấy cái. Lần này thì có chút phản ứng nhỏ, Hạ Chi “ưm” lên một tiếng, cựa mình một cái, chẹp chẹp miệng, nhưng nói chung vẫn ngủ rất say.

“Con nhóc kia, em lại mơ thấy đồ ăn rồi đấy hả?” Khánh Minh nói khẽ, nhưng chất giọng rõ là khá bất bình đấy.

“Thương tích đầy mình thế này, chuyện như vậy... Mà em, vẫn có thể ngủ được cơ đấy?”

Người nào đó cúi đầu tỏ vẻ buồn rầu.

“Còn người ta thì hồi hợp đến ngủ không được.” Khánh Minh ủ rũ nói.

Mà hình như, hắn thật sự đang bị nghiệp quật đấy. Biết thế mấy lần Hạ Chi tỏ tình hắn đã bất chấp hết mà gật đầu cái rụp, sau đó thì có thể thoải mái ôm ôm, rồi hôn hôn Thịt Ba Chỉ rồi.

“Thật sự thì... lời lúc nãy đã không còn khiến em bận tâm chút nào sao?”

Vậy mà, cô nhóc kia vẫn ngủ rất say, còn lời thì thầm thật lòng ấy vẫn chẳng ai đáp lại.

Vài giây sau, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn vang lên tiếng từng nhịp thở đều đều của ai kia.

Rồi, giữa những chùm sáng lập lòe của đèn ngủ và ánh trăng, có kẻ xấu nọ lén lút khôm người hôn lên má con gái nhà người ta một cái.

Thật là xấu xa quá xá!

Trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng tạo nên những vệt sáng mờ ảo in hằn trên sườn mặt ai đó. Còn tình cảm của người trong phòng đều đã tỏ, chỉ là vẫn chưa tỏ cũng nhau.

“Con nhóc độc ác. Em nhẫn tâm lắm đấy.” Khánh Minh khe khẽ trách hờn.

Đã hôn trộm người ta, còn mắng người ta nữa. Có ai quá đáng đến thế không?

Sau đó nữa, có người trợn tròn cả mắt vì cái mặt nhỏ kia có vẻ đang bắt đầu thức giấc, Khánh Minh nhìn cảnh tượng sắp xảy ra mà rối hết cả lên.

Hạ Chi mở mắt, mờ mịt đưa hai tay dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói:

“Anh? Sao... anh qua đây?”

Khánh Minh sợ hãi không thôi, mà thật lòng, chính Khánh Minh cũng không biết tại sao lúc đầu mình lại muốn vào đây nữa.

Ấy thế là, vì hoảng quá nên Khánh Minh đứng bật dậy trước sự ngơ ngác của Hạ Chi.

“Anh, anh về ngủ đây. Mai còn phải đi học.” Nói một câu thật chẳng đâu vào đâu.

“???”

Như không có gì sai trái, hắn cứ thế đi ra khỏi phòng.

Cạch.

Trong này.

“Đi học?”

Hạ Chi mấp mấy môi, mặt vẫn còn lơ ngơ. Nhưng sau cùng, vì mệt quá mà cô bé cũng ngủ mất tiêu.

Chẳng nhớ rõ cái nào mơ cái nào thật nữa rồi.

Mấy cái giấc mơ này, thật là kỳ lạ ghê!