Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 101




Có một ngày hồi đầu năm học, Bảo Ngọc đang buồn rầu ngồi dưới gốc cây vì bài kiểm tra toán bị điểm chín. Cô bé bắt gặp cậu bạn cùng lớp đang ôm trái bóng tròn từ đâu xuất hiện ngồi ngay bên cạnh, trông nét mặt cậu cũng buồn rầu không kém.

“Dollar, sao hồi nãy cậu lại không vào lớp?”

“Hồi nãy tớ đi xem lớp 11A2 đá banh với mấy anh trường kế bên nên không vào lớp. Nhưng mà idol của tớ đá thua mất rồi.”

“Sao cậu cứ trốn học miết thế. Hồi nãy thầy trả bài kiểm tra đấy.”

“Ò!” Cậu bạn gãi đầu, cười hề hề như chẳng để tâm đến.

Bảo Ngọc lại thở dài một hơi.

Hai đứa ngồi đấy, im lặng một lúc. Bảo Ngọc vẫn chưa hết buồn vì bài kiểm tra trên tay, rõ ràng cô bé đã học rất kỹ rồi mà, rốt cuộc chỉ vì vẽ hình học xấu một chút mà thầy lại trừ cô hẳn một điểm. Khác với vẻ mặt mát buồn rầu của Bảo Ngọc, cậu bạn kế bên đang xoay xoay quả bóng trên tay cười tít mắt.

“Dollar, cậu có ước mơ không?” Bảo Ngọc bỗng dưng lên tiếng hỏi, mắt thì vẫn đang bận nhìn mây trời chầm chậm trôi.

“Có chứ!”

“Là, chơi bóng hả?”

“Đại loại là thế, tớ muốn làm cậu thủ chuyên nghiệp.” Lúc nói ra lời ấy, trên gương mặt cậu là sự kiên định và một sự tự tin to lớn.

“Cậu, mơ lớn ghê.”

Cậu bạn nghe thế gãi đầu cười, đúng là, có hơi lớn. Ai cũng bảo cậu chẳng có chút tài năng banh bóng nào.

“Vậy còn cậu, cậu học giỏi như vậy. Chắc ước mơ của cậu cũng lớn lắm nhỉ?”

Vậy mà, Bảo Ngọc lại lắc đầu: “Tớ không rõ nữa. Hình như, tớ có một tỷ ước mơ lận.”

“Haha, Bảo Ngọc, cậu tham lam ghê.”

“Ờm, haha. Cậu biết không, buổi sáng tớ nhìn thấy ba mẹ vội vã đi làm, tớ muốn làm chủ doanh nghiệp để ba mẹ không cần phải thức sớm nữa. Cũng có hôm tớ muốn làm hẳn tỷ phú luôn vì ba mẹ cứ phải lo toan về tiền bạc. Có hôm, tớ nghe họ hàng bảo, làm công an rất oách, mẹ tớ lại nói ngành nghề ấy cũng sẽ dễ với tới hơn tỷ phú, làm kinh doanh rủi ro lắm, hôm ấy tớ lại muốn làm công an rồi. Hôm qua nữa, tớ nghe ba mẹ nói ở thành phố thật mệt mỏi, họ muốn về quê nuôi cá và trồng thêm rau, lúc đó tớ đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy biết đâu lại rất giống trong cổ tích. Tớ ước mình là một đại địa chủ luôn. Nhưng rồi, những ước mơ của tớ đều mơ hồ...”

Ước mơ của tớ thay đổi vì cuộc sống xung quanh thay đổi, lời này Bảo Ngọc đã chẳng nói ra.

Bảo Ngọc xoay qua cậu bạn đang ngờ nghệch nhìn mình, cô bé cười tươi với cậu:

“Dollar, như cậu tốt thật đó. Cậu chỉ có một ước mơ thôi.”

“Tớ tin cậu sẽ làm được.”