Bé Rồng Bá Đạo Cưỡng Bức Tình Yêu

Chương 2




6.

À há thì ra Quốc Vương Bệ Hạ tên là Hách Á ~~

Đúng rồi, trong ba mươi sáu cách theo đuổi tình yêu mà Ác Long Lão Cha dạy cho ta, cách thứ nhất: nếu trái tim đã đập thẳng nhịp thì phải dũng cảm nói ra tình yêu của mình.

Chỉ cần can đảm đủ lớn, thượng đế sẽ thấy!

Ta bay đến ngang tầm mắt của hắn, nheo mắt lại tỏ vẻ ngầu lòi giống như Ác Long Lão Cha, dùng móng vuốt của mình nâng cằm hắn lên.

“Nam nhân, ngươi thành công thu hút sự chú ý của ta, ta thừa nhận mình đã thật sự rung rộng trước ngươi. Nếu đã như vậy, cùng ta quay về Đảo Rồng, ta sẽ nuôi ngươi.”

Đôi mắt Hách Á rung lên, âm trầm lạnh lùng suy nghĩ, sức mạnh hiện tại của Ma Tộc có thể san bằng được Đảo Rồng không nhỉ?

Nhìn gương mặt ảm đạm của hắn, ta có chút chạnh lòng.

Màn tỏ tình chân thành như vậy, vẫn chưa hạ gục được ngươi sao?!

Được rồi, xem ra có rất nhiều người gọi ta là quả bí đao, hẳn là thẩm mỹ của loại người và Long tộc có sự khác biệt rất lớn.

Ta thừa thắng xông lên, lấy từ chiếc túi nhỏ sau lưng ra một cuộn giấy, tiêu sái vẫy một cái.

Soạt... Cuộn giấy bung mở ra!

Trong bức tranh là một cô gái với mái tóc xoăn dài và đôi mắt to tròn màu xanh lam, khuôn mặt tinh xảo thanh tú, dễ thương vô đối.

Không sai, là ta, Long Ngao Ngao trong hình dạng con người.

Long tộc trong lễ trưởng thành sẽ tiếp nhận truyền thừa, sau đó hóa hình.

Nhưng ta thì có chút đặc biệt, bởi vì sinh non và trong lễ trưởng thành vẫn chưa nhận được truyền thừa hoàn chỉnh.

Vẫn còn một yêu cầu quan trọng đó là ta phải tìm được bạn đời của mình, lúc truyền thừa cùng kết khế ước.

Để không ảnh hưởng đến việc tìm bạn đời của ta, Ác Long Lão Cha đã nhờ nữ phù thủy tiên đoán ra điều này.

Hách Á nhìn vào bức chân dung, im lặng khoảng hai giây rồi nói: “Ý của ngươi là gì?”

Hai mắt của ta lóng lánh: “Trong ảnh là ta đấy, ngươi không hài lòng sao?”

Hách Á: ”........” Tốt lắm, ngày mai san bằng Đảo Rồng đi.

7.

San bằng Đảo Rồng không thể san bằng Đảo Rồng được.

Chỉ là ta có chút kém may mắn, bị Hách Á tống cổ vào đại lao.

Hắn đúng là nhẫn tâm thật đấy, còn sai cả tên lính trọc đầu canh giữ ta.

Ta mới vừa biết tên lính trọc đầu là cận vệ bên cạnh hắn, tên là Khắc Lý. Hôm đó hắn phạm lỗi và bị tống cổ ra gác ngoài cổng cung điện.

Tên trọc đầu đứng bên ngoài nhà lao vô cùng đắt ý: “Quả bí đao xấu xí, để ngươi kiêu ngạo.”

Ta nhìn vào kẻ hở giữa các thanh sắt nhà lao còn to hơn thân rồng của mình, thầm mắng: “Đồ ngốc.”

Sau đó ta biểu diễn cho hắn thấy thế nào gọi là tác oai tác quái, nụ cười của hắn ngay lập tức biến mất.

Ta lười chẳng muốn nghe tên hói đầu lải nhải nữa, vẫy đôi cánh bé nhỏ của mình bay ra khỏi đại lao đi tìm Hách Á thân yêu của ta.

8.

Hách Á đúng là rất rảnh rỗi. Lúc ta tìm thấy hắn trong đại điện, hắn đang chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào gương mặt anh tuấn ấy, tựa như bức tượng đang tắm trong thánh quang ở thần điện.

Rõ ràng rất đẹp, nhưng không hiểu sao nó làm ta nhớ đến những lão rồng già trong chiếc tổ trống rỗng nơi con cái đã rời đi hết ở trên Đảo Rồng.

Ta lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ hỗn độn, khẽ tiến lại gần.

Ngay lúc móng vuốt của ta sắp chạm vào mặt thì đột nhiên hắn mở mắt ra, bàn tay trắng nõn thon dài bất thình lình tóm lấy đôi cánh của ta một cách để dàng.

Đôi mắt của hắn tối sầm lại trông rất dọa người, lạnh lùng tỏ vẻ không quen nhìn ta: “Con rồng nhỏ này ở đâu chui ra vậy?”

Ta sửng sờ: “Ta là Long Ngao Ngao, hôm qua đã gặp ngươi rồi đó.”

Hách Á nhíu mày, mơ hồ nhớ lại hình như hôm qua quả thật có một quả bí đao nhỏ tưởng nhầm hắn thành Quốc Vương Áo Tư Cổ, à không, là một con rồng nhỏ.

Nhưng cụ thể đã nói cái gì thì không nhớ chính xác, có lẽ cũng chẳng có việc gì lớn.

Ta tròn mắt nhìn hắn, sao lại không có việc gì lớn chứ hả, tình yêu của ta chẳng phải là việc lớn à?

Hóa ra không chỉ có những lão rồng già trong những chiếc tổ rỗng mới hay quên, Hách Á Bệ Hạ trẻ tuổi như vậy mà cũng đã đãng trí rồi, thật là đáng ghét mà.

Ta ôm chặt cánh tay của hắn, lớn tiếng đáp lại: “Phải! Hôm qua ngươi đã hứa sẽ cùng ta trở về Đảo Rồng để làm phu quân của ta.”

Thật ra ta vẫn có hơi chột dạ.

Bởi vì lời nói chính xác của Hách Á khi đó là: “Còn nói nhảm nữa, ta sẽ tận mắt để ngươi chứng kiến ta san bằng Đảo Rồng đấy.”

Chẳng qua đối với một bé rồng trong đầu chỉ có tình cảm luyến ái mà nói, dù sao cũng là đi tới Đảo Rồng, hai ý nghĩ cũng gần giống nhau mà.

Hách Á nhìn ta một cái từ trên xuống dưới, rõ ràng là không tin.

Ta lại mở cuộn giấy ra: “Nhìn đi, đây là hình dạng con người của ta, ngươi đã yêu ta từ cái nhìn đầu tiên đấy.”

“Đúng là cũng có chút quen mắt.” - Vẻ mặt hắn có một chút lưỡng lự.

Vừa thấy có triển vọng, ta lập tức tranh thủ chớp lấy thời cơ: “Không lừa ngươi, hôm nay ta đến đây là để đưa sính lễ.”

Ta móc trong chiếc túi nhỏ ra một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu mỏ vàng.

“Đây là mỏ vàng lớn nhất của ta, cho ngươi. Ta còn rất nhiều hoàng kim bảo thạch, khi nào quay về Đảo Rồng ta sẽ mang chúng tặng ngươi.”

Cách thứ ba để theo đuổi tình yêu: nói lời đường mật, cam kết thỏa đáng.

Yooo yooo, nhìn chiếc bánh mà ta vẽ này, vừa to vừa tròn.

Hách Á nhất định thích nó.

Được rồi, là ta đoán sai rồi.

Hắn từ chối bé rồi: “Ta không thích mắt xanh, da xanh, và cả cặp sừng trên đầu này nữa.”

Dứt khoát xúc phạm danh dự của ta.

Trong lúc đang căng thẳng, tên trọc đầu xuất hiện.

Nhìn thấy Hách Á bị ta ôm chặt không buông, trên mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận như bị cướp đồ mà lao tới gỡ móng vuốt của ta kéo ra.

“Quả bí đao này cả gan thèm muốn Bệ Hạ, mau bỏ móng vuốt của ngươi ra.”

9.

Ta lại bị tống vào đại lao vì tội dám trêu chọn Hách Á.

Lần này khoảng cách giữa các thanh sắt nhà lao sắt nhỏ đến mức ngay cả móng vuốt cũng không thể thò ra ngoài.

Tên trọc đầu có vẻ rất hài lòng, hắn nhìn xuống ta đầy đắc ý.

Nhưng ta vẫn còn đang đắm chìm trong bi ai vì bị Hách Á nhẫn tâm từ chối, ta cũng chẳng có tâm trạng để tranh luận với hắn.

Những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi, khóc rất thê lương, buồn hơn cả khi nghe tên trọc đầu gọi ta là "Quả bí đao xấu xí”, thật là tổn thương.

Đang khóc dở giữa chừng mới chợt nhớ ra còn chưa lấy lại chứng nhận khai thác mỏ vàng, càng buồn hơn, huhu tổn thương quá.

Sau đó ta đem khế thư còn lại bỏ vào bọc nhỏ gối đầu ngủ thiếp đi.

10.

Ta bị tiếng hét của tên trọc đầu đánh thức.

Hắn chỉ vào ta, miệng run lẩy bẩy nói: “Ngươi... Ngươi sao lại hóa hình rồi.”

Ta cúi đầu nhìn xuống, móng vuốt màu xanh của mình đã biến mất thay vào đó là đôi bàn tay của con người trắng trẻo nõn nà mềm mại, con sâu ngủ bị dọa sợ hãi lập tức bỏ chạy.

Ta lập tức kéo lấy tấm chăn trùm kín mít.

Cũng may đêm qua ngủ đến lúc nửa đêm, ta cảm thấy hơi lạnh nên đã lấy chiếc chăn từ trong túi nhỏ ra đắp.

Nếu không bây giờ ta đã trần như nhộng nằm trên mặt đất rồi, biết giấu mặt rồng vào đâu nữa.

Tên trọc đầu cũng khá đứng đắn, ném cho ta một cái váy, quay lưng giục ta mặc vào nhanh lên.

Ta mặc xong quần áo, đẩy cánh cửa nhà lao ra ngoài và đứng sau lưng tên trọc đầu.

Hắn quay lại, bị ta làm cho giật hết cả mình.

Sau đó ta mới nhận ra, hắn bất quá chỉ cao bằng ta khi ta ở dạng hình người, ước chừng khoảng 1,67m

Được rồi được rồi, vì chiếc váy xinh đẹp trên người, tạm thời tha thứ cho hắn vì đã gọi ta là quả bí đao xấu xí.

Ta vỗ vai hắn một cái: “Cảm ơn ngươi, tên trọc đầu nay đã có chút gu thẩm mỹ.”

Hắn xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình rồi tức giận nói: “Ngươi mới trọc đầu đấy, cả nhà ngươi đều trọc đầu.”