Edit: Ry
Túc Úc vất vả đè lại Túc Minh đang quấy rối, giằng được con búp bê ra khỏi miệng mèo: "Giỏi gớm, lại còn dám coi đây như đồ chơi, có biết cái này là để làm gì không??"
Cậu chàng răn dạy em út xong, đang định tìm con còn lại, quay sang thì thấy bé chim đỏ dính cháo tèm lem, kinh ngạc: "Bé bé, ăn kiểu gì mà lại..." Chưa nói hết đã thấy búp bê bơi trong bát cháo.
Túc Úc: "..."
Từ từ, có gì đó sai sai.
!!!
Túc Úc quay phắt sang nhìn hình ảnh trên máy tính bảng, hai con rối vốn đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách trên thảm, giờ một con đã biết mất khỏi phạm vi theo dõi, con còn lại thì đang nằm trên ghế sô pha với tư thế hết sức là vặn vẹo. Cậu nhóc chưa kịp có phản ứng tiếp theo, cửa phòng nhi đồng mở ra, ba Túc sầm mặt nhìn con trai, ánh mắt dừng ở con búp bê vải trong tay Túc Úc.
"Lần này là sự cố thật!" Túc Úc hết đường chối cãi: "Không phải con làm!"
Nói xong cậu ta rón rén nhìn sắc mặt ba: "Bên ngoài có sao không?"
Ba Túc hỏi vặn lại: "Anh nghĩ xem có sao không?"
Túc Úc: "..."
Đúng là đầy sao.
Túc Lê vừa hay ngồi trước cửa phòng, nghe thế đi ra ngó. Trên ghế sô pha có một con rối đang nằm, con còn lại không biết đã bị ném đi đâu. Ngoài ra thì nhân viên ở cửa như bị yểm bùa, đứng im tại chỗ, trong phòng khách có tiếng chim hót trong trẻo.
Là tiếng hót của Chim Sơn Ca.
Từ lúc biết nhà Túc đại nhân dùng con rối để quay chụp, gã đã nơm nớp canh chừng, sợ sắp kết thúc rồi lại xảy ra chuyện. Lần này gã cố ý mang tới toàn nhân viên có quan hệ khá tốt với mình, chính là để lỡ có vấn đề còn giải quyết được.
Gã đoán là có thể sẽ xảy ra vấn đề, nhưng không ngờ lật xe hoành tráng tới vậy.
Trước đó mọi thứ vẫn bình thường, hai con rối đang ngồi rất ngoan tự dưng dùng tư thế khoa học khó mà miêu tả, mỗi con bay một hướng. Thậm chí có con còn thể hiện động tác với độ khó siêu cao, cả người vặn lại như hiện trường kinh dị. Gã cũng choáng, may là trong nhà còn có hai vị đại nhân, có chuyện một cái là lập tức triển khai thuật pháp, cố định đám nhân viên tại chỗ.
Tộc Chim Sơn Ca trời sinh có tiếng hót mê hoặc, gã được phái tới giám thị cũng là nhờ năng lực này. Có hai vị đại nhân khống chế, gã vội vàng cất giọng hót một bài ru con, có thế mới không khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng nghiêm trọng hơn.
Đợi Chim Sơn Ca hót xong, một chú chim màu đỏ bỗng đứng trước mặt. Gã thấy chú chim này là nhận ra ngay Túc Lê trong cặp song sinh, nhưng kì lạ cái là thấy nguyên hình của bé con, gã đột nhiên có một cảm giác rất muốn gần gũi đứa nhỏ, suýt không khống chế được bản thân.
Sự áp chế tới từ huyết mạch cao cấp dù có bảo bối chống đỡ thì thực tế nó vẫn còn. Nhưng nhìn chú chim Thần Loan với bộ lông vũ đỏ này, cảm giác muốn thân thiết hoàn toàn áp đảo e ngại.
"Bé bé."
Túc Lê nghe được mẹ gọi, dang bánh bay lên người mẹ, để mẹ cầm khăn nhỏ lau cháo dính trên lông cho mình. Ba Túc vẫn đang trong phòng nhi đồng, mắng Túc Úc xong lại giáo dục Túc Minh. Ly Huyền Thính đứng nghe một hồi rồi theo Túc Lê ra phòng khách.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hai người mới nói được một nửa đã bị cắt ngang.
Chim Sơn Ca dọn mấy nhân viên tới nằm chung một góc, sau đó thương lượng với Túc Dư Đường: "Tôi mới đi kiểm tra nội dung trong camera, bị quay lại hết rồi, tôi buộc phải tiêu hủy, chứ cái này mà truyền về đài bị người ta thấy thì không ổn."
Mà cái này còn không phải vấn đề chính. Đã quay được hơn nửa rồi, nhưng con rối bị như thế thì không thể dùng tiếp, tiêu hủy tài liệu thì dễ thôi, cái khó là sau đó phải dùng gì để đối phó với lãnh đạo trong đài cũng như người xem chương trình?
Mẹ Túc nói: "Không quay tiếp được đâu, còn lại để bọn ta giải quyết, nếu có vấn đề gì khác thì cậu cứ liên lạc với ta là được."
Ly Huyền Thính nghe mà chẳng hiểu gì, Túc Lê thấy hắn như thế, liên tưởng tới giai đoạn ngớ ngẩn hồi mới thức tỉnh của mình, bèn giải thích cho hắn.
"Tức là giờ không quay chương trình được nữa?" Ly Huyền Thính hỏi.
Túc Lê đáp: "Hẳn là vậy."
Lần này tội lớn nhất nằm ở Túc Minh, bị ba Túc mắng dữ nhất cũng là Túc Minh. Sau đó là Túc Úc với tội không chăm được em, cũng bị nói vài câu. Hai anh em mỗi người đứng một góc kiểm điểm, tới trưa mới được thả ra ngoài cho ăn.
Trần Kinh Hạc vừa tới đã đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn này. Thiết bị trong nhà chưa được thu lại, Chim Sơn Ca đang thôi miên từng nhân viên. Y nghe Túc Thanh Phong kể mới biết chuyện gì đã xảy ra, may mà đây là quay trước, chứ lỡ là phát sóng trực tiếp thì to chuyện.
Ba Túc: "Giờ vẫn chưa biết phải xử lý thế nào, nếu không được nữa thì đành chờ tới khi tụi nhỏ khôi phục hình người. Phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không phải không trả nổi, trừ vào tiền tiêu vặt của Túc Úc với Minh Minh đi, không thì mấy cái đứa này không nhớ đòn đâu."
Túc Úc phải gánh một phần tội thì thôi, còn bị trừ tiền tiêu vặt, lập tức bất mãn: "Ba bắt con làm cái gì chẳng được, tại sao lại trừ tiền tiêu vặt của con."
"Lúc vòi vĩnh đòi quyền khống chế con rối anh hứa với tôi những gì?" Túc Thanh Phong cảm thấy hối hận vì tối qua mình dễ tin tưởng Túc Úc như vậy: "Anh còn thề thốt là sẽ chăm được em."
Túc Úc: "..."
Đâu ai ngờ chuyện lại thành ra như vậy.
Chim Sơn Ca bận bịu xong được mọi người mời uống trà, gã nhìn một phòng toàn đại yêu, lẳng lặng nép mình vào góc sô pha. Ngồi một lúc không tránh khỏi chú ý tới Túc Lê. Thật kì lạ, rõ ràng trong nhà có uy áp cao như vậy, gã vẫn ngay lập tức để ý đứa bé này, nhất là cảm giác tỏa ra từ thằng bé.
"Không uống trà à?" Mẹ Túc hỏi.
Chim Sơn Ca mồ hôi lạnh ròng ròng: "Cảm ơn Túc đại nhân, chuyện này xảy ra bất ngờ quá, tôi định về trong đài trước."
Túc Thanh Phong thấy thế hỏi: "Cậu cần hỗ trợ không?"
Chim Sơn Ca: "Dạ không cần không cần, các ngài cứ trò chuyện đi ạ, tôi xin phép."
Chim Sơn Ca một mình lưu loát chuyển hết thiết bị vào xe, còn tiện thể vác đồng nghiệp đang hôn mê lên, sau đó lái xe đi mất. Ba Túc thấy thế nói: "Tiểu yêu này cũng chạy nhanh thật. À Túc Úc, chạy lên núi đưa tin cho Phong Yêu đi, nói là đêm nay nhà mình cắm trại, bảo cậu ta tới."
"Đưa tin? Ba gọi cho chú Phong không được à?" Túc Úc còn đang dỗi vì bị trừ tiền tiêu vặt.
"Gọi không được mới phải sai anh." Ba Túc thúc giục: "Đi đi, đi rồi tôi trả công cho."
Túc Úc lập tức lên tinh thần: "Bao nhiêu?"
Ba Túc dựng ngón tay lên: "Ngần này."
"Ok, con đi đây." Túc Úc thấy Túc Minh đang ngáy trên sô pha, lập tức xách theo: "Con mang nó theo, làm gì có chuyện con phải làm chân chạy vặt mà nó thì được ở nhà hưởng phúc."
Nói rồi vèo cái chạy mất.
Ba Túc chưa kịp ngăn, chỉ đành gọi với theo: "Đừng có để em ngồi trên đầu xe!"
Trần Kinh Hạc nhìn tương tác tình thương mến thương giữa hai cha con, không khỏi hỏi: "Anh của ngài dễ bị tiền tài đả động vậy sao?"
"..." Đây cũng là lần đầu tiên Túc Lê chứng kiến anh mình khom lưng trước tiền.
"Tôi mang đầy đủ đồ rồi." Trước đó gọi điện thoại, Túc Lê cũng không nói rõ, y bèn hỏi: "Phượng Hoàng đại nhân, ngài nói là phá bỏ phong ấn, một khi làm vậy mùi rồng sẽ tràn lan. Mặc dù thời đại này rất hòa bình, nhưng vẫn có rất nhiều ác yêu tồn tại. Ngài hãy nghe thuộc hạ, xương rồng thật sự rất lớn."
Bảo vật hiếm thấy luôn là mục tiêu của người tu tiên, từ xưa đến nay tranh đoạt chỉ nhiều chứ không ít. Thời buổi này có Cục Quản Yêu quản lý các Yêu tộc, nhưng họ cũng không quản được ác yêu lẩn trốn trong tối.
"Cho nên mới bảo anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy." Túc Lê nói: "Phá bỏ phong ấn chỉ là bước đầu, quan trọng là ta muốn để xương rồng làm nơi kí gửi cho Huyền Thính."
Trần Kinh Hạc hiểu ra: "Ý ngài là... Để Huyền Thính bám vào xương rồng?"
"Ừ." Túc Lê nói: "Xương rồng và thân kiếm Huyền Thính có cùng một nguồn gốc, giờ chưa thể dùng nó để đúc lại thân kiếm, nhưng coi như vật chứa tạm thời cho Huyền Thính thì không thành vấn đề." Lúc trước cậu cũng nghĩ tới việc dùng mấy mảnh vỡ kia làm vật chứa cho Huyền Thính, nhưng chúng đã dung hợp với cơ thể cậu, muốn lấy ra thì với tu vi hiện tại là không thể... May mà lúc mấu chốt tìm được xương rồng.
Phong ấn trên khúc xương đó là phong ấn thời xưa, nên đồ cần mang theo cũng rườm rà. Trần Kinh Hạc ngồi trong phòng khách đối chiếu danh sách, Túc Lê ngồi trên đầu Ly Huyền Thính vào bếp xem papa chuẩn bị đồ mang theo. Trong bếp có rất nhiều đồ ăn, có nhiều cái cậu còn không nhận ra.
Ly Huyền Thính chỉ vào một thứ, hỏi: "Đó là gì vậy?"
Ba Túc nghe được cười bảo: "Đó là xiên đồ nướng, tối nay chúng ta sẽ nướng đồ bên hồ."
Túc Lê: "Nướng đồ ăn ạ?"
Cậu bay lên bàn bếp, nhìn đủ loại chai lọ, rướn tới ngửi thử, không nhịn được hắt hơi.
Ba Túc buồn cười cầm khăn ẩm lau mặt cho con: "Đó là hạt tiêu, là một loại gia vị."
"Không có linh khí." Túc Lê hít mũi.
Ba Túc giải thích: "Bé bé, bây giờ không thể so với năm xưa được, không phải cứ có linh khí thì mới được ăn. Những gia vị không có linh khí này rất quan trọng trong nấu nướng. Con có nhớ cháo mà papa nấu cho con ăn mỗi ngày không, trong đó bỏ rất nhiều gia vị, còn có thịt mà con thích ăn nữa."
Ly Huyền Thính thấy ba Túc bắt đầu ướp thịt thì tò mò đứng xem. Túc Lê thấy Ly Huyền Thính hứng thú thì cũng không kêu hắn, bay ra khỏi bếp. Bay ngang qua cửa sổ lại thấy mẹ đang lén lút bỏ thứ gì lên xe, cậu chưa thấy cái đó bao giờ.
Ba Túc hỏi: "Huyền Thính có thấy thơm không?"
"Thơm ạ." Ly Huyền Thính nhìn tay Túc Thanh Phong thoăn thoắt, bèn hỏi: "Ngài rất lợi hại, A Ly thích ăn những thứ này sao?"
Ba Túc cười: "Thích chứ, thích ăn thịt, nhưng không thích ăn rau, đây là tật xấu phải thay đổi." Hắn vừa làm vừa giới thiệu cho Ly Huyền Thính các loại gia vị.
Kiếm linh chăm chú nghe giảng, hắn phát hiện ba Túc hoàn toàn không có tư tưởng "quân tử xa nhà bếp", trái lại còn rất tinh thông mấy thứ này. Túc Lê nói với hắn bây giờ không giống năm xưa, có rất nhiều thứ hắn phải học lại. Ly Huyền Thính đăm chiêu: "Cái này có dễ học không?"
Ba Túc bất ngờ: "Huyền Thính muốn học à?"
Ly Huyền Thính gật đầu: "A Ly thích ăn."
Ba Túc nghe thế cười: "Được, vậy để chú dạy cho con. Đợi Huyền Thính được đúc lại thân kiếm là có thể bắt đầu nấu cho bé bé rồi." Nói xong hắn bắt đầu hướng dẫn: "Thế mình làm quen với công cụ trước nhé, cái trong tay chú gọi là cái nồi..."
Trong lúc rảnh rỗi, Túc Lê tới phòng khách giúp Kinh Hạc tính trận pháp. Cậu thấy y lấy ra một cái máy tính bảng, trên màn hình là những hình ảnh kì lạ, bèn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là bản đồ 3D."
"Bản đồ 3D?" Túc Lê thắc mắc: "Cái này có liên quan gì tới trận pháp?"
"Phượng Hoàng đại nhân, bây giờ tiện lợi hơn trước kia nhiều, bày trận không cần tới tận nơi tính toán." Trần Kinh Hạc giới thiệu với cậu phần mềm: "Ngài thấy không, chỗ chúng ta đi tối nay có ở trên bản đồ này, các loại phương hướng địa hình đều hiển thị hết ở đây."
Túc Lê sốc: "Tiện lợi thế sao? Thế thì bày trận quá dễ rồi."
"Cũng không tới mức đó. Phần mềm này coi như là để hỗ trợ thôi, nhiều nhất là tiết kiệm một chút thời gian." Trần Kinh Hạc day mày: "Kĩ thuật 3D hiện đang được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực, có vài người nhìn mấy hình này lâu còn bị say."
5 giờ hơn, ba Túc đã chuẩn bị xong. Hắn biết tối nay Túc Lê sẽ bày trận trên núi nên cố ý tìm nơi vắng vẻ có cảnh đẹp ở bên hồ, dẫn cả nhà đi cắm trại, tiện thể mời cả Bạch Quân với Phong Yêu luôn. Xếp đồ đạc lên xe, mọi người xuất phát tới hồ trên núi.
Tới nơi, Túc Dư Đường dẫn tụi nhỏ đi dựng trại, ba Túc và Trần Kinh Hạc thì cùng Túc Lê vào sâu hơn nữa, đi một hồi mới tới đoạn đất trống đã chuẩn bị sẵn. Địa hình trong núi Tức Linh phức tạp, một chỗ phẳng và rộng như vậy cực kì khó tìm, may mà Túc Thanh Phong nắm rõ dãy núi này như lòng bàn tay, nghe con trai nói muốn bày trận pháp cỡ lớn, không tốn nhiều công sức đã tìm được cho Túc Lê.
Trận đồ đã có sẵn, Trần Kinh Hạc lấy các thứ ra, ba người phân công nhau bắt đầu vẽ trận văn. Trận đồ này được Túc Lê mất cả chiều để cải tiến, cái Trần Kinh Hạc muốn dùng vừa cũ vừa rườm rà, cậu nhìn đã đau đầu, bèn đơn giản hóa rất nhiều trình tự.
Trần Kinh Hạc cầm trận đồ mới, im lặng rất lâu mới hỏi: "Cái này cũng là ngài ngộ ra từ sơ đồ mạch điện?"
Túc Lê nói đơn giản: "Anh rảnh rỗi có thể đọc <Kiến thức cơ bản về mạch điện công nghiệp>, quen tay hay việc, dần sẽ ngộ ra."
Ba Túc không còn lạ gì chuyện con trai vẽ sơ đồ mạch điện, nên lúc thấy trận đồ cũng không ngạc nhiên lắm, tiện thể quảng cáo cho Trần Kinh Hạc hai quyển sách vật lý Túc Lê đọc gần đây, đề nghị y dùng làm sách tham khảo. Tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, tốt nghiệp từ trường đại học quốc tế danh giá, còn là hai văn bằng, Trần Kinh Hạc rất suy tư, cảm giác những năm qua mình đúng là phí công đọc sách.
Nói là ba người hợp lực, thực tế là Túc Lê ngồi trên đầu Ly Huyền Thính nhìn hai người lớn bận rộn. Hai cái chân nhỏ của cậu chẳng làm ăn được gì, chỉ có thể ngồi nhìn thôi.
Ly Huyền Thính hơi ngẩng lên hỏi: "Lát nữa ngươi sẽ vẽ trận pháp à?"
"Ừ." Túc Lê vì chuyện này đã dự trữ linh lực mấy ngày: "Ngươi không cần quá lo lắng."
Trận pháp nhanh chóng bố trí xong, Túc Lê để Ly Huyền Thính đi vào chính giữa, đặt khúc xương và ngọc Phượng Hoàng dưới chân hắn, dặn dò: "Lát nữa dù chuyện gì xảy ra, ngươi cũng phải nghe theo chỉ dẫn của ta."
Ba Túc và Trần Kinh Hạc lùi ra khỏi phạm vi trận pháp, bảo hộ cho Túc Lê. Dù biết trận pháp này không quá nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng. Bé bé đang không ở dạng người mà là dạng con non nhỏ yếu, cũng không biết có thể chịu được không.
Túc Lê nhảy xuống đất, ngẩng lên là thấy trời sao. Cậu xem vị trí của các chòm, dưới chân dần tụ từng vòng linh lực, linh khí tản ra bốn phía tìm kiếm vị trí của chúng, nhanh chóng chui vào các mắt trận. Ánh đỏ yếu ớt lóe lên, thắp sáng từng trận đồ. Sau khi kích hoạt, cả trận đồ đỏ rực, một đồ đằng khổng lồ hiện trên không trung.
Túc Thanh Phong và Trần Kinh Hạc thấy vậy, một Nam một Bắc vào vị trí, hai tay kết ấn bảo vệ.
Túc Lê nhắm mắt lại, ổn định ảnh kiếm trên thần hồn, chậm rãi giải phóng thần hồn ra khỏi biển ý thức. Đây là lần đầu tiên cậu dựng trận pháp cỡ lớn như vậy kể từ khi đầu thai. Túc Lê không nói cho ai biết, trận pháp này quá lớn, linh lực trong cơ thể cậu hoàn toàn không đủ để bảo vệ Ly Huyền Thính, thế nên cậu định sử dụng Phượng Hoàng Thần Lực.
Từ khi bắt đầu tu luyện, cơ thể này đã không còn yếu ớt như trước, sử dụng Phượng Hoàng Thần Lực cũng không quá đau đớn. Thần hồn được giải phóng, thần lực tích tụ bên trong lập tức lao vào linh mạch, sau lưng Túc Lê dần hiện đồ đằng Phượng Hoàng khổng lồ. Trong đồ đằng, chú chim phượng hùng mạnh giương cánh réo vang, thần lực xông thẳng lên trời, kết nối với các vì tinh tú, tạo thành một cột sáng đỏ.
Xương rồng theo chỉ dẫn của trận đồ dần bay lên, phong ấn bám vào bề mặt của nó giao hòa với linh khí đang lan tràn, mà Phượng Hoàng Thần Lực giống như những xúc tu vô hình, từng chút gỡ bỏ nó.
Ở bên hồ, Phong Yêu cảm nhận được động tĩnh, ngẩng lên nhìn thấy cột sáng đằng xa, y lẩm bẩm: "Phượng Hoàng..."
Mẹ Túc và Túc Úc cũng cảm giác được, dường như có thứ gì đó ở sâu thẳm đang kêu gọi họ.
Yêu tộc trong núi Tức Linh đồng loạt ngẩng lên nhìn ánh đỏ trên không trung, nơi xa hơn, vô số yêu khác cũng nhìn về nơi đang phun trào thần lực.
Bách điểu trong rừng bay tới, bồi hồi quanh trận pháp.
Cuối cùng phong ấn trên xương rồng bị gỡ bỏ hoàn toàn, hài cốt khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người, tiếng rồng ngâm từ thời viễn cổ vọng về. Túc Lê nhân cơ hội quấn thần lực vào xương rồng, cảm giác xé rách trong linh mạch vì vận chuyển quá nhiều thần lực ngày một rõ ràng. Chớp mắt sau, chú chim nhỏ bỗng hóa thành một thiếu niên.
Trần Kinh Hạc ngỡ ngàng gọi: "Đó là... Phượng Hoàng đại nhân!"
Cách đó không xa, ba Túc nhìn thấy thiếu niên trong đồ đằng.
Gió lay động tà áo, thiếu niên với bộ trang phục màu đỏ, mái tóc dài vàng nhạt được buộc cao, dù chỉ là ảo ảnh cũng có khí thế mạnh mẽ không thể coi thường. Hắn giật mình, dường như xuyên qua bóng lưng ấy nhìn thấy được khí phách tự do của thiếu niên.
Thiếu niên áo đỏ nhanh tay kết ấn, từng tầng ấn phù chồng lên như là phong ấn mới, nương theo thần lực khắc vào xương rồng. Ngọc Phượng Hoàng trên mặt đất bỗng bay lên, thần hồn của Ly Huyền Thính không vào ngọc nữa, theo chỉ dẫn hóa thành vệt sáng bay quanh.
Xương rồng rít gào âm thanh phản kháng, uy áp của rồng thoát ra khỏi Phượng Hoàng Thần Lực.
Mặt Túc Lê cũng hiện đồ đằng, cậu cắn môi, kiên trì thúc đẩy thần lực. Cuối cùng thần lực vượt lên uy áp của rồng, bọc lấy đoạn xương, khiến nó dần thu nhỏ. Khúc xương có Phượng Hoàng Thần Lực phong ấn dần rút nhỏ chỉ còn như một đoạn xương người.
Ánh đỏ tan biến, bóng dáng thiếu niên cũng biến mất, chỉ còn một đứa trẻ rơi thẳng xuống.
Ba Túc lo lắng kêu: "Bé bé."
Lúc này xương rồng trên không trung hóa thành một đứa trẻ chừng 6 tuổi, bay về phía Túc Lê, giơ tay ôm lấy cậu. Cả hai chầm chậm rơi xuống, vừa đáp đất thì ngã ra sau. Chim chóc xung quanh không còn bị trận pháp hạn chế, lập tức vọt tới bao vây tụi nhỏ. Ba Túc sững sờ, hốt hoảng lao tới mỗi tay ôm một đứa.
Lần đầu Túc Thanh Phong ý thức được con trai được yêu mến quá cũng không tốt, bế hai đứa nhỏ thoát khỏi bầy chim, làm xong hắn mới nhận ra mình có thể chạm vào Ly Huyền Thính. Mà cái này chưa phải chuyện bất ngờ nhất. Ly Huyền Thính đã biến thành bộ dạng của một đứa bé 6 tuổi, gương mặt nẩy nở hơn, non nớt phúng phính tan đi rất nhiều, trở nên tuấn tú.
Trần Kinh Hạc đuổi bầy chim xong đi tới, thấy khuôn mặt này của Ly Huyền Thính cũng ngạc nhiên: "Đây là... Xương rồng sẽ đốt cháy giai đoạn sao?"
Túc Lê chầm chậm mở mắt trong tiếng trò chuyện của người lớn. Dù đã đoán trước, nhưng cậu vẫn thấy linh mạch nhức nhối. Xương rồng lớn hơn cậu tưởng, thần lực cần sử dụng cũng nhiều hơn dự kiến, cũng may là thành công. Cậu mở mắt ra là thấy Ly Huyền Thính ở bên tay còn lại của cha.
Chỉ là Ly Huyền Thính này... Có vẻ không giống trước lắm.
Đúng vào lúc này, điện thoại của ba Túc đột nhiên kêu ầm ĩ, phá vỡ sự tĩnh lặng trong núi.
Đúng 12 giờ, chuông báo là bài "sinh nhật vui vẻ" có tiết tấu nhẹ nhàng, tuần hoàn trong tiếng nhạc là giọng hát của cha mẹ và anh cả, trộn lại vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Nhạc sinh nhật?" Trần Kinh Hạc sững sờ, chợt nhận ra: "Hôm nay là..."
Ba Túc thơm cái chụt lên mặt Túc Lê, cười bảo: "Bé bé, sinh nhật vui vẻ."
Túc Lê sững sờ, đầu óc ngơ ngác chưa theo kịp.
Sinh nhật vui vẻ?
[Tác giả có lời muốn nói]
Hậu trường ghi âm bài hát
Ba Túc: Hát bài chúc mừng sinh nhật biết mà đúng không? Có hát được happy birthday không Túc Úc?
Túc Úc: Ai mà chả biết, háp bì bớt đầy thôi chứ có gì đâu?
Mẹ Túc: ...