Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 53: Phê bình




Edit: Ry

Bạch Quân không kịp phản ứng, bé chim đỏ cứ thế đậu lên xe đạp của anh, thậm chí cái chân nhỏ còn không vòng được hết thanh sắt, bé xíu xiu, một tay nắm lại cũng vừa.

Túc Lê đứng trên ghi đông, cúi xuống thấy thanh ngang tự dưng bị ám ảnh, quyết định chuyển chỗ, nhảy mấy bước lên tay Bạch Quân. Sau đó cậu phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, đúng như dự đoán.

Ly Huyền Thính đang đứng cạnh Bạch Quân, nhưng anh không thấy hắn.

Hắn nói với Túc Lê: "Chúng ta đoán đúng rồi, quả nhiên thứ đó lại tới."

Hôm qua Túc Lê nhìn ra được khí vận của Bạch Quân đi xuống nên mới cho anh một lá bùa. Bùa đã hủy, vận đen lại chưa biến mất, hẳn là thứ đang ngấp nghé sẽ còn xuất hiện. Cậu mới vội vàng bảo Ly Huyền Thính đưa mình ra ngoài, muốn cho Bạch Quân thêm bùa.

Vất vả mãi mới chui ra được, cũng may cậu nhớ đường tới nhà Bạch Quân.

"Ta không ngửi được mùi yêu, là tinh quái à?" Túc Lê quan sát, đôi mắt tròn xoe đảo quanh.

Ly Huyền Thính nói: "Nó ở ngay gần đây, có thể là yêu linh trốn ra từ núi Tức Linh." Trận tụ linh được bày kịp thời, nhưng trước đó vẫn có cá lọt lưới.

"Lê Lê?" Bạch Quân chưa từng thấy chú chim nào đặc biệt như vậy, trên đầu có mấy cọng lông trắng muốt, cả người lại đỏ rực. Không phải kiểu đỏ chót đỏ tươi, mà là đỏ rực đỏ máu. Phần đuôi nếu quan sát kĩ sẽ thấy có đường vân rất đặc biệt. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh là gặp yêu quái rồi, nhưng sau đó thấy chú chim này nói tiếng người, hình như là đang nói chuyện với ai, mấu chốt là giọng giống hệt Túc Lê.

Bé chim đỏ nghiêng đầu nhìn anh: "Là em."

Bạch Quân sững sờ: "Em không phải là mèo à..."

Nói rồi anh mới sực nhớ ban nãy Trần Kinh Hạc rất nhiều lần nhắc tới "Phượng Hoàng". Hiểu biết của Bạch Quân về Phượng Hoàng chỉ dừng lại ở truyền thuyết trong sách vở, giờ thấy bé chim đỏ dùng giọng của Túc Lê nói chuyện với mình, anh có cảm giác rất lạ. Kiểu như chú chim bé xíu một tay cũng bóp được này lại là Thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết.

"Bát bát là mèo, mama là chim." Túc Lê nghiêng đầu nhìn anh: "Lạ lắm ạ?"

Bạch Quân thắc mắc: "Yêu quái... Không cần cách li sinh sản à?"

Túc Lê nghi hoặc: "Cách li sinh sản là cái gì?"

Bạch Quân: "... Nghĩa là mèo với chim không thể có con."

Túc Lê: "...? Thế ạ?"

Xung quanh dần tối xuống, mặt trời bị mây đen che phủ, tiếng gió vù vù.

Bạch Quân sực tỉnh: "Anh phải về đưa ông đi khám." Anh đẩy xe đi lên trước, sau đó thấy con đường trước mặt đen kịt như tối hôm qua.

Túc Lê cũng thấy: "Nhà anh ở hướng nào, anh cứ đi về phía đó là được."

Bạch Quân: "Nhưng chỗ này..."

"Chỉ là thuật che mắt thôi, anh cứ dựa theo kí ức đi tiếp là được, tường là ảo ảnh." Túc Lê nói xong nhìn lên Ly Huyền Thính đang bay trên cao: "Ngươi phát hiện vị trí của nó không?"

"Chưa, có thể yêu linh này khi còn sống là một con yêu thiện ẩn nấp, thấy chúng ta tới nên trốn đi." Ly Huyền Thính nhìn sang Bạch Quân: "Nhưng nó vẫn chưa từ bỏ Bạch Quân. Thiên phú của cậu bé này rất hiếm thấy, còn là một đứa trẻ chưa bắt đầu tu luyện, với chúng mà nói là một cơ thể rất tốt."

Lí do tại sao phải dựng trận tụ linh trong núi để trấn áp yêu linh là vì vậy. Yêu linh được thả tới thế giới loài người sẽ tuân theo bản năng muốn cướp xác tái sinh, mà Nhân tộc với thiên phú tu luyện cực cao, trời sinh được linh khí yêu thích như Bạch Quân là lựa chọn tối ưu nhất. Huống hồ Bạch Quân còn chưa bắt đầu tu luyện, muốn cướp xác anh là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Lê Lê, em đang nói chuyện với ai thế?"

Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính: "Anh không nhìn thấy, nhưng bạn em ở ngay bên cạnh anh."

Ly Huyền Thính thấy Bạch Quân lần theo tầm mắt Túc Lê nhìn sang, bèn hành lễ với anh.

Bạch Quân rất quen thuộc đường về nhà, nhanh chóng dẫn Túc Lê đi xuyên qua bức tường ở cuối ngõ, hình ảnh trước mắt cũng biến đổi, sân nhà Bạch Quân hiện ra ngay trước mặt họ. Cổng không khép, Túc Lê giương cánh bay vào, nhìn thấy ông Bạch nằm trên ghế, cùng với một thiếu nữ ngất xỉu dưới đất.

Bạch Quân cũng thấy, hoảng sợ muốn chạy vào lại bị một bức tường vô hình ngăn cản. Ly Huyền Thính vung tay cản anh lại, nói với Túc Lê: "Con yêu linh đó ở trong này."

Túc Lê quyết định: "Bắt nó trước đã, chúng ta phải mau chóng dẫn hai người này đi bác sĩ."

Ly Huyền Thính nghe lệnh bước lên, kiếm văn hiện quanh người hắn: "Ngươi dẫn Bạch Quân lùi lại đi."

Bạch Quân bị bức tường vô hình cản trở, Túc Lê bay lên vai anh, anh chợt có cảm giác tay chân không chịu nghe lời, bị ép lùi lại mấy bước, cuối cùng đứng ngoài cổng: "Lê Lê, ông nội và em gái anh còn bên trong..."

"Huyền Thính đang bắt yêu linh, anh ở trong sẽ không giúp ích gì, thậm chí ảnh hưởng tới hắn thi pháp."

Tiếng Túc Lê có vẻ bình tĩnh và nghiêm khắc hơn bình thường, chất giọng non trẻ súc tích nói ra sự thật: "Có chuyện này em phải nói với anh. Khí vận của anh hơn hẳn người thường, mà thể chất như vậy rất hiếm, anh nhập đạo sẽ được đất trời ưu ái, tu luyện là làm ít công to, hơn rất nhiều người. Nhưng đồng thời anh cũng là mục tiêu cho các yêu tà cướp đoạt. Nếu anh tu luyện, chúng sẽ còn kiêng kị đôi chút, nhưng anh không tu luyện, không khác nào một cái xác thơm ngon để chúng cướp đi bất cứ lúc nào."

Bạch Quân sững sờ: "Thể chất?"

"Bảo là giấu ngọc có tội không thỏa đáng lắm, nhưng tình huống của anh hiện giờ chính là như vậy." Túc Lê nghe được động tĩnh trong phòng, thoáng im lặng rồi nói tiếp: "Tu đạo là một con đường rất tàn nhẫn, mạnh được yếu thua, cạnh tranh sinh tồn. Anh có thiên phú, đồng thời sẽ phải gánh chịu những nguy hiểm mà thiên phú của mình mang tới. Nhưng chuyện này không thể trách anh, quanh anh không có tiền bối dẫn dắt, cũng không có bảo bối để che giấu thể chất. Gần đây núi Tức Linh còn không mấy yên bình, gặp phải yêu linh đoạt xác cũng không lạ."

Bạch Quân: "Tóm lại là anh mang tới nguy hiểm."

Nếu không phải thể chất của anh, ông nội và em gái sẽ không bị cuốn vào những chuyện này.

Túc Lê khựng lại: "Cái này không thể trách anh, thể chất là trời sinh. Đợi sau này em rèn cho anh bảo bối giúp che giấu, anh mang theo mình là được." Cậu thấy Bạch Quân có vẻ mất mát, cảm giác mình nói hơi nặng. Nhưng cậu cũng là ăn ngay nói thật, nếu Bạch Quân không bắt đầu tu luyện, về sau chắc chắn sẽ còn gặp các loại yêu ma quỷ quái có ác ý, nguy hiểm chỉ tăng chứ không giảm.

Trong phòng không còn động tĩnh, Túc Lê nhảy xuống đất, dùng chân khắc một lá bùa. Một cái lồng bảo vệ lập tức bọc lấy Bạch Quân: "Anh ở đây nhé."

Cậu giương cánh bay vào nhà, tới phòng khách chỉ thấy người nhà của Bạch Quân, không thấy Ly Huyền Thính. Túc Lê nghe được tiếng động ở phòng bên cạnh, chen qua khe cửa thì thấy vô vàn thanh kiếm treo trên cao.

Căn phòng vẫn bình thường, nhưng lại có ảnh kiếm san sát, hỗn độn và vô tận. Và Ly Huyền Thính, vẫn mang hình hài một đứa trẻ, đứng trong đó. Trước mặt hắn là một yêu linh trong suốt, nó đã bị kiếm trận trói buộc không thể cựa quậy, liên tục rít gào.

Thế giới này là kiếm vực, là kiếm vực của kiếm Huyền Thính.

Ly Huyền Thính phát hiện Túc Lê đến, bèn nâng yêu linh kia lên, trói nó lại quẳng sang bên: "Ta kéo nó vào kiếm vực để tránh phá hủy đồ đạc trong nhà."

Túc Lê bay lên vai hắn, nhìn con yêu linh vẫn còn đang giãy giụa: "Quả nhiên là thoát ra từ lần bày trận trước. Ngươi tìm được nó ở đâu vậy?"

"Trên người cô bé kia, nó đã nhập vào cô bé ấy từ mấy hôm trước." Ly Huyền Thính nói: "Ta kiểm tra hai người đó rồi, chỉ ngất thôi, hẳn là do nó gây ra."

Túc Lê gật đầu, tí nữa phải cho nhà Bạch Quân nước phù để tắm rửa, bị yêu linh bám vào sẽ xui xẻo một thời gian.

"Ta mở kiếm vực còn vô tình mang vào một thứ khác." Ly Huyền Thính nhấc ngón tay, một thứ xuyên qua tầng tầng ảnh kiếm bay tới trước mặt Túc Lê. Thứ này có màu trắng xám, dường như được bôi thêm gì đó nên bóng loáng, khá nhỏ, chỉ dài chừng lòng bàn tay. Túc Lê đã có đáp án: "Đây là xương rồng..."

"Không hẳn." Ly Huyền Thính suy nghĩ: "Nó đã bị áp chế, hình dạng gốc không phải như thế này."

Túc Lê ngẩn ra, cẩn thận quan sát đường vân, lúc này mới phát hiện phần bề mặt bóng loáng còn vẽ hoa văn nào đó: "Phong ấn chúng ta nói lần trước hẳn là hoa văn này."

"Kích thước của nó sẽ không chỉ có như vậy." Túc Lê cẩn thận suy nghĩ: "Ta từng nghe Kinh Hạc nói công pháp của giới tu đạo Nhân tộc có một phép biến hóa, chỉ vài tu sĩ nắm giữ. Bí pháp này có thể giúp che giấu bảo vật, làm nó co lại bằng miếng ngọc, giúp dễ dàng mang theo mình."

Ly Huyền Thính hỏi: "Xương rồng đã bị che giấu?"

Túc Lê nói: "Nó ở bên trong thứ này. Thủ pháp này không giống giới tu đạo hiện giờ, hẳn là năm đó khi bí cảnh mở ra, người lấy được xương rồng đã đặt phong ấn, về sau mới truyền tới tay Bạch Quân. Có vẻ như chỉ người đó biết đây là xương rồng, nếu không cũng không đến lượt Bạch Quân cầm."

Theo suy đoán này, cộng với phong ấn, có thể thấy việc phá giải cũng không phải chuyện dễ dàng.

Rất có thể tu sĩ Nhân tộc hiện tại cũng không biết làm sao để cởi bỏ phong ấn.

"Tìm được là tốt rồi, đợi giải quyết xong chuyện này hỏi Bạch Quân xem, chắc sẽ biết lai lịch của nó." Túc Lê khá hưng phấn, tìm được xương rồng đồng nghĩa với có hi vọng đúc lại thân kiếm Huyền Thính: "Còn phong ấn để lát nữa ta hỏi Kinh Hạc thử, nếu không được thì dùng bạo lực thôi."

Nói rồi cậu giương cánh bay tới, dùng chân bắt lấy khúc xương.

Khúc xương rồng này sao nặng quá.

Túc Lê vất vả tha nó đi, bay tới gần Ly Huyền Thính thì linh lực trong cơ thể đột nhiên cạn, lảo đảo rơi xuống. Ly Huyền Thính vội vàng tiến tới đỡ, hai tay giơ lên sắp chạm vào chim nhỏ thì xương rồng dưới chân Túc Lê đột nhiên phát sáng. Nó kêu gọi hai mảnh vỡ của kiếm Huyền Thính trong cơ thể cậu, một người một chim cứ thế ngã xuống.

Đầu Túc Lê đau nhói, trong lúc choáng váng thấy được một hình ảnh.

-

Kho binh khí vẫn bừa bãi như mọi khi, thần binh lợi khí mà các tu sĩ tranh giành lại bị ném quanh phòng. Nửa người Túc Ly bị vũ khí đè lên, nhắm mắt nằm trong núi binh khí ngủ ngon lành. Thiếu niên mặc áo bào đen đứng cách đó không xa, ôm rất nhiều thanh kiếm, từng thanh từng thanh xếp lên đài. Sắp xếp xong, hắn đi tìm vỏ kiếm của mình, lại phát hiện kiếm chủ đang ngủ say trong núi vũ khí dùng chính vỏ kiếm của mình làm gối.

Ly Huyền Thính đi tới, muốn rút vỏ kiếm ra, lại nghe kiếm chủ khàn giọng nói: "Ngươi suốt ngày ôm nó, giờ cho ta mượn một lúc thì có làm sao."

Huyền Thính mặc kệ, chỉ nói: "Chúng ta về Thần Mộc Ngô Đồng ngủ."

Túc Ly mở mắt, thấy kiếm xếp ngay ngắn trên đài, binh khí bị vứt loạn xung quanh cũng được Huyền Thính thu dọn: "Tối rồi hẵng về, giờ ra ngoài sẽ bị Kinh Hạc lôi tới trước núi."

Huyền Thính đành phải ngồi xuống cạnh kiếm chủ. Túc Ly thấy hắn không nói lời nào, bèn hỏi: "Hậm hực cái gì đấy?"

"Ta vừa thu dọn giúp ngươi, dọn rất nhiều kiếm." Huyền Thính nói ngắn gọn: "Ta không phải thanh kiếm đầu tiên."

"Thế ngươi không thấy chúng bị vứt quanh phòng tích đầy bụi à?" Túc Ly không nhịn được vuốt tóc Huyền Thính: "Chúng không thể so với ngươi được, ngươi là kiếm bản mạng của ta. Mỗi một yêu quái chỉ có một vũ khí bản mạng, trên thân kiếm còn khắc ấn Phượng Hoàng, kiếm hồn giao hòa với thần hồn của ta. Ngươi được ta dùng Phượng Hoàng Thần Hỏa rèn từng chút, tương lai còn phải theo ta nhận Huyền Lôi độ kiếp phi thăng, sao có thể so sánh với chúng."

Huyền Thính do dự: "Độ kiếp phi thăng?"

"Tu đạo hướng tới đắc đạo thành tiên, đến lúc đó chỉ có ngươi và ta có thể lên Thần giới, những thứ này ta không thể mang theo." Túc Ly nhắm mắt: "Huyền Thính, kiếm bản mạng, là kiếm bản mạng đó. Ta còn thì kiếm còn, ngươi đã hiểu chưa?"

Huyền Thính ngây thơ gật đầu: "Vậy độ kiếp nguy hiểm không?"

"Ngươi lo lắng cái gì?" Túc Ly cười: "Ta là kiếm chủ, tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Đến lúc đó chúng ta cùng lên Thần giới xem thử, tìm các tiên nhân so kiếm luận đạo. Huyền Thính của chúng ta chắc chắn là thanh kiếm lợi hại nhất Thần giới."

Huyền Thính nghe thế lại nói: "Ta sẽ bảo vệ ngươi, Kinh Hạc nói kiếm phải bảo vệ chủ."

Túc Ly nhìn ngọc Phượng Hoàng trước cổ thiếu niên, cười: "Vậy nghe ngươi."

Huyền Thính nói xong lại im lặng, mãi sau mới hỏi: "A Ly, tại sao trên vỏ kiếm của ta không có chữ."

"Chữ gì?" Túc Ly bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt hỏi lại.

"Chữ Ly, trên những vỏ kiếm kia đều có khắc tên ngươi." Huyền Thính nói: "Vỏ kiếm của ta không có."

Túc Ly sửng sốt: "Những cây kiếm đó đều có à?"

Huyền Thính gật đầu: "Hầu hết đều có."

"Thế chắc là ta quên đấy." Thấy Huyền Thính lộ vẻ buồn bã, Túc Ly vội vàng ngồi dậy giải thích: "Ta lười đặt tên lắm, những năm qua nghiêm túc đặt tên chỉ có ngươi thôi... Huyền Thính, ngươi giận à?"

"Con nít thì đừng giận, giận là không cao được đâu." Túc Ly hất đống binh khí ra, cầm vỏ kiếm mình dùng làm gối đầu, trả cho Huyền Thính: "Hay là mấy hôm nữa ta khắc bù cho ngươi nhé? Chậc, nhưng mà làm thế vỏ kiếm sẽ không đẹp, hay là..."

"Ta gọi ngươi là Ly Huyền Thính nhé?"

Huyền Thính ngạc nhiên: "Ly Huyền Thính?"

Túc Ly cười: "Ly Huyền Thính, ngươi xem, như vậy trong tên ngươi cũng có tên ta rồi? Có thích không?"

Huyền Thính lẩm bẩm đọc 'Ly Huyền Thính', âm thanh dường như xuyên qua dòng thời gian đằng đẵng tới bên tai Túc Lê, một chữ đầy mừng rỡ.

"Thích."

Thích...

Sau đó mọi tiếng động như bị dìm xuống nước. Túc Lê muốn xem tiếp, muốn cẩn thận nghe cho rõ, kho binh khí lại ngày càng trôi xa. Kí ức dần bị ánh sáng chôn vùi, hai mảnh vỡ của kiếm Huyền Thính tỏa sáng rồi biến mất. Mở mắt ra, cậu đang được Ly Huyền Thính nâng trong lòng bàn tay. Xương rồng rơi trên mặt đất, kiếm vực như trời sao cũng không còn.

Ly Huyền Thính cẩn thận che chở cậu, sốt ruột hỏi: "A Ly, ngươi không sao chứ?"

Túc Lê hoàn hồn, cơ thể cậu trống rỗng không có chút linh lực nào. Bên ngoài bỗng có tiếng động, sau đó có người mở cửa.

Bạch Dương chân nhân thấy tình hình trong phòng, rất bất ngờ: "Sao ngươi lại ở đây?"

Lão nhìn xuống bé chim đỏ trong lòng bàn tay Ly Huyền Thính, ngạc nhiên: "Đây là..."

Công viên ở gần nhà Bạch Quân, từ mấy hôm trước Bạch Dương chân nhân đã cảm nhận được bất thường. Chẳng qua là cảm giác đó thoáng qua đã biến mất, lão không bắt được. Hôm nay đang chơi cờ trong công viên, cảm giác đó bỗng trở nên rõ rệt khiến lão vội vàng chạy tới. Phá được tường vô hình trước cổng, vào tới nơi thì thấy cảnh này.

Ly Huyền Thính không giải thích nhiều, chỉ vào con yêu linh đang run bần bật trong góc.

Bạch Dương chân nhân ngẩn ra, lập tức biết nên xử lý thế nào: "Ngài yên tâm, những chuyện này tôi sẽ giao cho vãn bối xử lý." Không ngờ lần trước lại có cá lọt lưới, rõ ràng đệ tử của lão nói núi Tức Linh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bên ngoài lại có tiếng động, các vị phụ huynh nhà họ Túc cũng chạy tới, tự dưng trong nhà Bạch Quân có thêm cả đống người. Mấy vị kia nhìn qua là nắm được tình huống, Túc Thanh Phong gọi ngay cho Cục Quản Yêu. Trần Kinh Hạc đi tới kiểm tra, xác nhận Túc Lê không bị thương mới nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi nghe nói có ác yêu trộm con non, suýt thì gọi cả tộc Huyền Hạc tới."

Phong Yêu nhìn yêu linh trong góc. Những ngày qua Túc Lê dặn y tu luyện ở gần trận tụ linh, tiện thể trông coi đám yêu linh, không ngờ vẫn có con chạy tới thôn gây chuyện.

Túc Úc giúp Bạch Quân đỡ em gái và ông nội dậy: "Mẹ tôi bảo người nhà ông không sao đâu, lát nữa sẽ tỉnh. À đúng rồi, tối nay mọi người sẽ phải tắm bằng nước phù."

Ly Huyền Thính ôm Túc Lê, cùng cậu đứng nhìn mọi người xử lý.

Bàn giao xong, ba Túc đi tới, cẩn thận xem xét tình trạng của con: "Bé bé không bị thương chứ?"

Túc Lê chíp một tiếng đáp lại. Cậu nhìn cha, hình như cha đang giận.

Túc Thanh Phong xác nhận con mình không làm sao mới yên lòng, sau đó nghiêm mặt, giơ ngón tay lên trước mặt chim nhỏ, nhẹ nhàng búng một cái.

Túc Lê đột nhiên bị búng, đứng không vững ngồi bệt xuống, ngơ ngác nhìn cha: "Bát bát?"

"Bé bé, papa phải phê bình con." Ba Túc thấy Túc Lê ngã, suýt thì theo bản năng giơ tay đỡ. Hắn nỗ lực nghiêm giọng, nói tiếp: "Con muốn đi ra ngoài thì có thể nói với papa, papa sẽ dẫn con đi. Con lẻn ra như thế không chỉ khiến mọi người lo lắng mà còn mang lại phiền phức nữa."

"Dù bé bé có siêu tới mức nào thì trong mắt papa mama, con chỉ là một đứa trẻ."

Sau đó hắn không khỏi mềm giọng: "Con có thể dựa vào chúng ta mà, biết không?"

"Này..." Trần Kinh Hạc nghe Túc Thanh Phong giáo dục cũng giật mình, đang muốn ngăn cản, lại thấy Phượng Hoàng đại nhân vĩ đại không ai bì nổi của y đứng dậy, cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Bát bát, sau này con sẽ không như vậy nữa."

Trần Kinh Hạc: "!"

Túc Thanh Phong nghe bé con bập bẹ đáp, trái tim tức khắc mềm nhũn, vội vàng giơ tay nâng chim nhỏ lên.

"Vừa rồi papa búng con có đau không, ngã có đau không?" Hắn càng nói càng xót, giơ tay xoa trán con, vuốt lại lông: "Bé bé đói chưa nào? Sáng nay chưa ăn gì con đã chạy ra ngoài, cháo papa nấu nguội mất rồi..."

[Tác giả có lời muốn nói]

Bạn nhỏ phạm lỗi thì phụ huynh phải kịp thời uốn nắn.

Ba Túc (hối hận): Vừa rồi búng bé bé mạnh quá.