Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 47: Gia sư




Edit: Ry

"Ơ kìa, sao lại lấy cái đó ra?" Mẹ Túc thấy thế đi qua thu lại băng rôn: "Cái này là mọi người tính đợi các con thi xong cho các con bất ngờ đó."

Túc Úc chỉ vào băng rôn bảo: "Mẹ chắc là không phải bất tỉnh chứ?"

Thứ này mà treo lên ở trước trường thi, bọn họ chưa thò mặt ra tới cổng đã vang danh cả vùng.

"Tốt vậy còn gì." Mẹ Túc lại nói: "Ba con tìm được chỗ đỗ rồi, đến lúc đó mấy đứa ra ngoài là thấy cả nhà ngay. Cứ yên tâm, cả nhà sẽ ở ngoài cổ động cho các con."

Lại còn cổ động?!

Túc Úc: "Đây là vấn đề của thấy hay không thấy hả? Mà lá bùa kia là sao nữa? Mẹ tính tuyên truyền mê tín ở trước cổng trường à?"

Mẹ Túc liếc nhìn lá bùa ở cuối: "Bùa này thì làm sao? Em con vẽ tốt thế còn gì, phù văn còn vẽ đẹp hơn ba con."

"Đúng không Thanh Phong?" Mẹ Túc nói với lên đằng trước, từ ghế lái mơ hồ vang lên tiếng ba Túc hùa theo.

Túc Úc nhìn về phía Túc Lê, phát hiện em trai cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn cậu.

"Cô ơi, đây là bùa Lê Lê vẽ ạ?" Quý Minh ngó thử, muốn xem kĩ hơn.

Mẹ Túc nghe vậy sảng khoái gỡ lá bùa xuống cho Quý Minh: "Đúng rồi, Lê Lê vẽ nhiều lắm, lát nữa bảo Lê Lê lấy mấy tờ cho cháu."

Quý Minh nghe vậy mừng húm: "Cảm ơn cô, cảm ơn Lê Lê!"

"Mày làm cái gì đấy?" Túc Úc lườm Quý Minh.

"Anh đúng là có phúc mà không biết hưởng." Quý Minh lườm lại: "Anh không biết là tranh trận pháp lần trước Lê Lê vẽ thành tranh cầu may trên Weibo luôn á, ai cũng share, có vài blogger còn lên tiếng cảm ơn cơ."

Túc Úc: "...?"

Túc Lê nghe được Quý Minh muốn bùa cậu vẽ, hôm nay trước khi đi papa đã nhét hết bùa vào trong túi xách nhỏ, bé con lập tức lấy mấy tờ ra đưa cho Quý Minh và Bạch Quân. Túc Lê nhìn Túc Úc cách đó không xa, lại lấy thêm hai lá bùa, lạch bạch chạy đến bên cạnh Túc Úc, kiễng chân muốn nhét vào cặp cho anh trai.

Túc Úc rút bùa trong tay Túc Lê, hỏi Quý Minh: "Có thật không?"

Quý Minh: "Anh chê thì đưa đây."

"À." Túc Úc tiện tay nhét bùa vào cặp: "Đéo."

Chẳng mấy chốc đã đến cửa địa điểm thi, ba Túc kiểm tra văn phòng phẩm của từng người, còn chỉ một ít bí quyết khi thi, dặn tụi nhỏ đừng quá căng thẳng, cứ tự tin mà làm bài. Trước khi đi Túc Úc không quên dặn ba mẹ mau chóng tiêu huỷ cái băng rôn kia, nếu mà dám treo lên thì cậu ta sẽ liều mạng với họ.

Túc Lê hỏi papa: "Còn treo nữa không ạ?"

"Treo chứ." Ba Túc nhìn Túc Úc đi vào cổng trường, thằng ranh này từ nhỏ đến lớn tối ngày đòi liều mạng, hắn quen rồi: "Yên tâm, papa có chừng mực."

Chiếc RV xinh đẹp đỗ ngoài trường thu hút sự chú ý của các vị phụ huynh đưa con đi thi, nhất là khi chiếc xe này còn chiếm chỗ đỗ ở chính giữa, người ra người vào người đi qua đều có thể nhìn thấy nó. Tiếng chuông vang lên trong trường thi, các phụ huynh lấy ra ghế con ngồi dưới gốc cây chờ, một lát sau lại thấy người trong cái nhà xe kia bước xuống. Họ trông người nhà này quen quen, nhìn kĩ lại thì đây chẳng phải là thầy Túc nổi tiếng ở trường cấp 2 trong thôn Tức Linh sao?

Nói tới thầy Túc, phụ huynh tới từ thôn Tức Linh đều biết hắn, con họ hầu như đứa nào cũng từng được hắn dạy. Trước kia thầy Túc dạy lớp 9, mấy năm nay thì chuyển sang dạy lớp 8. Thầy Túc là người hiền lành, thân thiện, khả năng dạy học cũng tốt, mấy phụ huynh có quen biết lập tức đi tới chào hỏi.

"Thầy Túc cũng tới à?"

"Thầy Túc, hôm trước tôi tới trường..."

"Hôm nay thầy dẫn tụi nhỏ đi thi cấp 3 đấy à?"

Ba Túc vừa xuống xe đã bận rộn chào hỏi các vị phụ huynh nhiệt tình, sau đó xách một cái túi xuống, theo sau còn có hai đứa nhỏ. Hai bé song sinh nhà họ Túc đợt này hot rần rần trên mạng, ai nhìn cũng thích: "Lê Lê với Minh Minh cũng tới à?"

"Dì thích các con lắm đó."

"Chú cũng thích."

Lần đầu tiên Túc Lê bị nhiều người vây quanh như vậy, hơi lùi lại mấy bước, trốn sau lưng cha. Túc Minh thì ngửa đầu nhìn người xung quanh, đôi mắt to tròn tràn ngập tò mò.

Ba Túc không còn cách nào, đành phải nói: "Lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé, tôi còn có vài việc phải làm."

Mấy vị phụ huynh nghi hoặc, sau đó thấy ba Túc lấy từ trong túi ra một thứ màu đỏ, đưa cho con, hai bé con lanh lẹ mỗi đứa cầm một góc kéo thứ kia ra.

???

Từ từ, đây là băng rôn mà?

Ba Túc còn rất săn sóc lấy ra hai cái ghế con cho tụi nhỏ trèo lên đứng, sau đó yêu cầu hai đứa giơ băng rôn lên cao: "Bé Lê, cao thêm chút nữa đi."

Túc Lê nghe vậy nỗ lực kiễng chân, hỏi cha: "Được chưa ạ?"

Ba Túc nói: "Được rồi, từ từ để papa lấy băng keo dán lại."

Băng rôn được treo hơi thấp, nhưng với hai đứa bé đứng trên ghế thì đây là độ cao tối đa. Túc Thanh Phong lấy băng keo dán các góc và chính giữa, sau đó bế hai con xuống thơm mỗi đứa một cái: "Các con siêu quá!"

Mẹ Túc rất đúng lúc xách một cái thùng giữ lạnh từ trên xe xuống, dịu dàng hỏi các vị phụ huynh: "Trời nóng quá, mọi người có muốn ăn kem không?"

-

Túc Úc tràn trề tinh thần bước vào phòng thi, không hiểu sao đọc đề xong lại có một cảm giác tự tin cực kì, thấy dễ thật chứ không đùa, vung bút viết hết cả bài. Mới ra khỏi toà nhà đã gặp Quý Minh thi ở tầng dưới, hỏi thăm: "Đề sáng nay dễ thật đó."

Quý Minh nghe vậy sững sờ: "Anh đùa hả? Em thấy khó vãi ấy."

Túc Úc: "?"

Hai người đi thẳng ra cổng trường, chưa gì đã thấy biển người tấp nập bên ngoài. Quý Minh lau mồ hôi: " Không hiểu sao lúc thi thì không thấy nóng đâu, ra khỏi phòng thi cái em tưởng mình sốc nhiệt luôn. Mau về xe của nhà anh hưởng điều hoà thôi, em sắp tan chảy rồi."

Vừa dứt lời đã va vào Túc Úc ở đằng trước: "Anh, sao tự dưng đứng lại thế?"

Túc Úc lạnh mặt nhìn cái băng rôn đỏ chót đối diện cổng trường, cùng với nhóm người lớn ngồi bên dưới uống trà ăn kem. Băng biểu ngữ nổi bật giữa một vùng, tên họ cậu lù lù trên đó, bầu không khí còn rất hoà thuận vui vẻ.

Quý Minh: "..."

Cậu ta tóm tay Túc Úc: "Anh bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh! Đánh lộn ở trước trường thi là bị mời đi uống trà đó!"

Túc Úc: "Mày bỏ ra."

Quý Minh: "Không bỏ! Em còn muốn ăn kem nữa!"

Kì thi kéo dài trong ba ngày. Vụ Túc Dư Đường ngày đầu tiên đi cổ vũ cho con trai thi cấp 3 đã lên hot search, tiện thể đính kèm cái băng biểu ngữ đẹp nhất toàn trường kia. Túc Úc thi xong lên mạng mới biết trên này hỗn loạn cỡ nào, thằng quỷ Quý Minh còn cố tình chia sẻ cho cậu xem, nói là cảm ơn anh đã cho thằng em cơ hội nổi tiếng. Túc Úc tức đến nỗi tối cày đề chỉ làm có một nửa.

Thi cấp 3 xong học sinh bắt đầu chạy chơi khắp nơi, Túc Úc lại không đi chơi. Trừ mấy hôm được bạn rủ đi chơi bóng, còn đâu cậu nhóc chỉ ở trong nhà học tập. Hôm nay cậu chàng mới ra khỏi phòng đã thấy phòng khách có đầy người, sôi nổi thảo luận gì đó. Tới gần nghe mới biết là đang bàn việc mời gia sư cho em cậu.

"Tìm gia sư?" Túc Úc ngồi trên sô pha, nghe vậy nhìn Túc Lê bên cạnh: "Bé bé làm gì mà cần gia sư?"

Trần Kinh Hạc cố ý tới một chuyến. Để quy hoạch cho "cuộc đời tương lai" của Phượng Hoàng đại nhân, y đã cho người lên kế hoạch các loại chương trình học. Theo ý Trần Kinh Hạc thì muốn học chương trình nào y cũng có thể mời chuyên gia lĩnh vực đó về dạy, không cần phải tới trường của Nhân tộc.

Nhưng chuyện này lại bị hai vị phụ huynh phản đối kịch liệt. Vợ chồng Túc Thanh Phong cho rằng con nhỏ cần được ra ngoài giao tiếp như người bình thường, có cơ hội làm quen và chơi với bạn bè cùng lứa thì mới có lợi cho sức khoẻ và phát triển của thể xác lẫn tinh thần.

Hai bên trung hoà lại, quyết định trước hết mời gia sư thử xem.

"Chương trình học của Nhân tộc thì tốt nhất vẫn là để Nhân tộc dạy, nhưng phải là người đáng tin. Hơn nữa thôn Tức Linh quá hẻo lánh, người ta cũng phải bằng lòng thường trú ở đây mới được." Ba Túc phân tích: "Mời Yêu tộc thì hơi phiền phức, trước hết là huyết mạch không được quá thấp..."

Trần Kinh Hạc gật gù: "Đúng là phải suy xét toàn diện."

Túc Lê ngồi nghe nhóm người lớn đối thoại. Ban đầu cậu chẳng nghĩ gì, lúc cha mẹ hỏi cậu có muốn học gia sư không, Túc Lê bèn đồng ý. Chương trình học của Nhân tộc đúng là hơi khó, có người giảng cho sẽ dễ hơn là cậu tự mày mò. Nhưng nghe bọn họ liệt kê ra một đống yêu cầu với gia sư, Túc Lê mới biết hoá ra thuê gia sư là chuyện phiền phức như vậy.

"Huyền Thính..." Túc Lê vô thức gọi trong đầu, khựng lại.

Mấy hôm nay Huyền Thính đang tĩnh dưỡng, thời gian xuất hiện rất ngắn, có đôi khi Túc Lê gọi cũng không thấy hắn trả lời. Về sau hắn giải thích thần hồn của mình yêu cầu thời gian dài nghỉ ngơi mới có thể khôi phục, dù sao cũng chỉ có một nửa, còn đã mất thân kiếm, tốc độ khôi phục chậm hơn rất nhiều so với dự đoán. Túc Lê đã quen ngày ngày nói chuyện với hắn, giờ tự dưng yên lặng như vậy cũng hơi buồn.

"Biết từ này không?" Túc Úc ngồi cạnh Túc Lê đột nhiên giơ bảng từ đơn tiếng Anh lên cho em trai nhìn.

Túc Lê nhìn, cậu chưa được học mấy kí tự kì quái này, bèn nói: "Không ạ."

Túc Úc hỏi: "Muốn anh dạy cho không?"

Túc Lê nghe vậy sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Túc Úc: "Anh biết à?"

Túc Úc: "..."

Cậu chàng tiện tay rút một quyển sách tranh ở bên cạnh, cầm lên mới biết là sách về động vật, lập tức giở một trang bất kì, chỉ vào động vật trên trang giấy: "Để anh dạy cho đọc, con này là mèo, đọc là hát tờ."

Hai vị phụ huynh đang thảo luận chuyện gia sư đột nhiên nghe được tiếng Anh của Túc Úc, đang muốn ngăn cản thì lại nghe bé con non nớt lặp lại 'hát tờ'.

Trần Kinh Hạc muốn nói lại thôi: "Thế này..." Khẩu âm dã man thế này còn cứu được không?

Ba Túc vô cùng đau đớn: "Túc Úc, anh bỏ ngay quyển sách đó xuống cho tôi, đừng có dạy hư em anh." Trong nhà có một đứa gãy phát âm tiếng Anh đã đủ đau đầu, lỡ mà Túc Lê học theo thì còn cái gì nữa để mà khóc.

Túc Lê nhại lại theo anh trai, chẳng có cảm giác gì. Dạo trước cậu nghe Túc Úc đọc mấy từ này hoài, cảm thấy đây đúng là một ngôn ngữ khó đọc, phát âm hoàn toàn khác với ngôn ngữ giao tiếp hàng ngày, học rất khó.

Túc Úc chưa đã thèm nhìn sách bị ba lấy mất, cảm thán hoá ra dạy người khác là một chuyện sảng khoái như vậy. Nhưng tại sao lần nào Bạch Quân dạy cậu cũng đều có cái vẻ như hận sắt không thành thép chứ, lúc sửa bài thì bút đỏ càng gạch càng to. Nghĩ đến đây, cậu nhóc bỗng nói: "À đúng rồi, sao mọi người không thử thuê Bạch Quân?"

"Bạch Quân?" Trần Kinh Hạc ngạc nhiên.

Ba Túc giải thích: "Là bạn học của Túc Úc, thành tích rất tốt, điểm của Túc Úc cũng là nhờ cậu bé đó kéo lên."

Hắn nói xong lại hỏi Túc Úc: "Mấy đứa mới thi cấp 3 xong không thư giãn đi đâu đó chơi à? Lên cấp 3 là còn bận nữa đó."

"Bạch Quân đang tìm việc làm thêm trong hè. Hôm trước con rủ cậu ấy học nhóm cậu ấy cũng bảo không có thời gian." Trời nóng như vậy, Túc Úc vốn định hẹn Bạch Quân tới nhà học, nhưng bởi vì chuyện làm thêm nên Bạch Quân không tới: "Con nghe Quý Minh bảo mỗi kì nghỉ cậu ấy đều sẽ đi làm thêm mấy việc lặt vặt, nhưng khó xin lắm, vì nhà xưởng không nhận học sinh cấp hai. Nghe nói cậu ấy là người thành phố, dẫn em gái về quê sống với ông nội, mà hình như gia đình cũng không cho tiền sinh hoạt."

Ba Túc rất ngạc nhiên, hắn nhớ đứa bé tên Bạch Quân đó rất nề nếp, luôn nghiêm túc dạy Túc Úc học, mỗi lần tới còn mang sách Toán cho Túc Lê. Hoá ra hoàn cảnh gia đình lại không tốt?

Trần Kinh Hạc hỏi: "Khả năng dạy học của đứa bé đó thế nào?"

"Có thể nói là rất tốt, phép nhân chính là cậu bé đó dạy cho bé bé. Tôi từng nghe thằng bé giảng đề rồi, tư tưởng mới lạ, cũng không khô khan." Ba Túc càng nói càng thấy Bạch Quân là lựa chọn tốt: "Mà cậu bé đó là người trong thôn, quen biết nhau cả, còn chơi thân với Túc Úc nữa."

Trần Kinh Hạc nhìn sang Túc Lê, muốn hỏi ý kiến của Phượng Hoàng đại nhân, Túc Lê đã nhìn lên cha: "Có được không ạ?"

Ba Túc khựng lại, hắn nhớ bé bé cũng khá thân với Bạch Quân, bèn bảo: "Cái này phải hỏi ý anh Bạch Quân nha, nếu anh đồng ý thì sẽ tới dạy bé bé."

Việc liên hệ Bạch Quân được giao cho Túc Úc, Túc Úc gọi điện lại không ai nghe máy: "Con đang muốn đi hiệu sách, để tiện thể ghé qua nhà cậu ấy hỏi cho."

Cậu nhóc đứng dậy, thấy Túc Lê nhìn mình chằm chằm: "Anh đang đi tìm gia sư cho bé bé đấy, làm sao? Muốn đi cùng à?"

Ba Túc nghĩ mấy hôm nay Túc Lê cũng chưa được ra ngoài, bèn nói: "Hôm nay thời tiết khá đẹp, dẫn bé bé ra ngoài chơi một chút đi. Bên ngoài cũng mát mẻ, ở nhà hoài bí bách lắm."

Túc Úc chẳng mấy khi hào hứng như vậy: "Đi, anh dẫn đi hiệu sách."

Nói xong duỗi tay bế Túc Lê đang ngồi trên sô pha lên, thấy bé con nhẹ quá còn chẹp miệng: "Kì lạ, ăn nhiều thế mà sao không thấy béo vậy?"

-

Từ thôn Tức Linh đạp xe tới thị trấn cũng chỉ chừng 20 phút, tới cái hiệu sách mà Túc Úc muốn đi thì tầm 25 phút. Túc Lê thấy anh trai bế mình vào nhà để xe, đặt cậu xuống đất rồi đi sâu vào trong, đằng sau có để những cái xe khác.

Xe đạp của Túc Úc không có yên sau, chỗ có thể ngồi được chỉ có thanh ngang đằng trước.

Cậu nhóc loay hoay tính tìm cái gì đó cho Túc Lê ngồi, ngó nghiêng một hồi thì thấy thứ ở trong góc.

Trong nhà để xe có rất nhiều thứ, có cả mấy cái xe đạp ba Túc dùng để đạp đi làm. Trong góc xếp hai cái ghế nhi đồng cho xe đạp, chuyên để lắp đằng trước, vừa mới khui, một xanh một đỏ, kiểu dáng tương đối hoa hoè, hoàn toàn không xứng với con chiến mã cao quý màu đen của cậu. Túc Úc vừa thấy đã nhíu mày, cái thứ này mà lắp vào xe cậu thì xấu điên lên được, chỉ có mấy con yêu già như ông ba mình mới có gu lạ đời như vậy.

Túc Úc dắt xe đạp của mình ra, cởi áo khoác chống nắng, buộc vào phần thanh ngang, coi như là một cái đệm.

Túc Lê nhìn, không hiểu gì, chỉ vào xe hơi bên cạnh: "Anh ơi không đi ô tô ạ?"

"Ô tô gì, anh chưa đủ 18, chưa thi được bằng lái. Ngồi xe đạp không?" Túc Úc xách cổ áo Túc Lê, bế lên, đặt em trai ngồi ở thanh ngang, cầm tay thằng bé ấn vào ghi đông: "Chưa ai được ngồi con chiến mã này của anh đâu đấy, đặt tay ở đây, bám chắc vào nhé."

Túc Lê ngơ ngác ngồi trên xe của Túc Úc, Túc Úc đứng sau còn tiện tay cầm mũ móc ở đầu xe, chỉnh một chút rồi đội lên đầu Túc Lê: "Hơi rộng một chút, nhưng dùng tạm để chắn gió."

Chắn gió?! Túc Lê ngửa lên, mũ che khuất cả mắt cậu.

"Đi nào." Túc Úc giơ một chân nhảy lên xe, hơi cúi người giữ cho em trai ở giữa hai tay, sau đó đạp một phát lao ra như con ngựa hoang thoát cương.

Ba Túc ở trong phòng khách nhìn ra cửa sổ, thấy một cái xe đạp lướt qua, bé bé vất vả co người ngồi trên thanh ngang, hai tay nắm chặt ghi đông.

"Túc Úc!!!"



[Tác giả có chuyện muốn nói]

Tối hôm đó

Ba Túc vô cùng đau đớn: Anh không lái được ô tô thì không biết đường bế em anh bay à?

Túc Úc: Gì? Ba toàn kêu con bớt bay lượn, phải trải nghiệm cuộc sống còn gì?