Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 41: Thẳng thắn.




Edit: Ry

Ly Huyền Thính trong bộ áo bào đen, bóng hình dưới ánh sáng đỏ cực kì thiếu chân thực. Túc Lê nhìn hắn, như thể thông qua hắn nhìn thấy quá khứ xa xăm.

"Ồ, là một tiểu kiểm linh?"

Thiếu niên mặc đồ đỏ nhìn đứa bé yếu ớt được phân tách ra từ kiếm Huyền Thính, còn không cao bằng đầu gối cậu, hai tay ôm chặt kiếm Huyền Thính, ánh mắt ngây ngô nhìn cậu như một đứa bé vô tri loài người.

Thấy Túc Ly, kiếm linh giơ tay giật vạt áo cậu, tiến lên thăm dò.

Kinh Hạc đứng cạnh thấy vậy nói: "Phượng Hoàng đại nhân, tiểu kiếm linh này rất thích ngài."

Tiến lên mấy bước, cứ thế đâm vào lồng ngực Túc Ly, làm thiếu niên cứng người: "Kiếm linh nào cũng đáng yêu vậy sao?"

Kinh Hạc: "Chuyện này... Khó mà nói. Đây là lần đầu tiên tôi gặp kiếm linh dưới hình hài đứa trẻ. Nhưng kiếm linh nhỏ vậy chứng tỏ nó rất yếu, ngài vẫn nên cẩn thận chú ý kiếm Huyền Thính."

Nói đoạn y nhắc tới chuyện khác: "Phượng Hoàng đại nhân, trước núi có vài việc cần xử lý, ngài tạm thời buông những chuyện khác theo tôi một chuyến đi."

"Thế à?" Túc Ly một tay ôm kiếm linh, cảm giác đứa bé trong lồng ngực vừa nhẹ vừa yếu. Cậu một tay ôm đứa nhỏ, tay kia triệu kiếm Huyền Thính. Trong tiếng kêu than của Kinh Hạc, thẳng thừng đi vào kho binh khí, cánh cổng nặng nề đóng lại.

Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, soi rọi không gian. Túc Lê bế kiếm linh vào sâu bên trong, tới trước một cái rương nhỏ chứa đầy đá quý. Cậu lấy rương xuống, lựa tới lựa lui, lấy ra một miếng ngọc màu đỏ, đeo lên cổ đứa bé.

"Ngọc này cho ngươi, ngươi phải bình an lớn lên."

-

Túc Lê thoáng hoàn hồn, Phong Yêu và Bạch Dương chân nhân cảnh giác nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Cậu thẫn thờ, đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn kia. Phượng Hoàng thần lực tuôn trào từ lòng bàn tay Ly Huyền Thính, truyền tới cơ thể cậu. Túc Lê ngẩng lên nhìn miếng ngọc đỏ rơi ra khỏi cổ áo hắn, đung đưa trước ngực áo, giấu đi kiếm khí bá đạo của người đàn ông.

Cậu thì thào: "Ly Huyền Thính?"

Ly Huyền Thính khẽ cười: "Là ta."

Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, cảm giác vừa quen vừa lạ càng thêm đậm. Cậu muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng Ly Huyền Thính lại nhìn về phía đám yêu linh đang giãy giụa, nhíu mày: "A Ly."

"Những yêu linh đó muốn bỏ chạy." Bạch Dương chân nhân ném phù chú ra, nhưng yêu linh quá nhiều, phù chú của lão không thể khống chế hết.

Túc Lê sực tỉnh, ngạc nhiên quan sát tình trạng xung quanh.

Yêu linh đang tứ tán ở đây đều là Thú tộc bị trận pháp cắn nuốt, yêu linh chưa biến mất chứng tỏ chúng chỉ mất đi thân xác. Để những yêu linh này ra khỏi núi, tới thế giới bên ngoài, chúng chắc chắn sẽ cướp xác nhân loại. Biện pháp duy nhất là giữ chúng ở đây.

"Trận kim linh đã bị phá hủy, bên ngoài không còn bình phong ngăn cản." Phong Yêu nói.

Bạch Dương chân nhân bổ sung: "Chỉ có thể nhờ các tu sĩ bên ngoài bày trận khốn linh, nhưng nếu làm vậy... Những yêu linh này sẽ tan thành mây khói." Chúng vốn là Thú tộc vô tội, chỉ vì Trận Linh thăng tiên nên mới gặp kiếp nạn này, tan thành mây khói đồng nghĩa với không có kiếp sau.

Túc Lê nói: "Dùng trận tụ linh là được."

Bạch Dương chân nhân sững sờ: "Trận tu linh làm gì được?"

"Yêu linh cũng là linh, nếu không muốn để bọn chúng ra ngoài thì giữ chúng lại thôi." Túc Lê nói xong nhìn sang người đàn ông kia. Ly Huyền Thính không đứng mà đang ngồi quỳ bên cạnh cậu, áo bào đen tung bay theo gió, đôi mắt thăm thẳm nhìn Túc Lê.

Ly Huyền Thính hỏi: "Trận tụ linh à?"

Túc Lê gật đầu: "Ừ."

"Được." Ly Huyền Thính đứng dậy. Cơ thể mờ ảo lập tức hóa thành một thanh kiếm với hào quang màu đỏ. Kiếm này khác với ảnh kiếm trên thần hồn của Túc Lê, phần thân trống rỗng đã được lấp đầy. Đây là lần đầu tiên Túc Lê được thấy kiếm Huyền Thính hoàn chỉnh ở ngoài đời, hoa văn màu đỏ chuyển động trên thân kiếm khiến cậu vô thức giơ tay muốn chạm vào. Chớp mắt sau, kiếm Huyền Thính đã hóa thành những tia sáng bay ra ngoài.

Phong Yêu sững sờ, không biết người đàn ông cao lớn vừa rồi đã đi đâu, nhưng thấy ánh kiếm tứ tán đầy trời cũng khónén được sự rung động. Bạch Dương chân nhân nhìn những vệt sáng kia rơi xuống, vẽ ra hoa văn trận pháp trên mặt đất, ánh đỏ trải rộng bao bọc lấy yêu linh. Lão lẩm bẩm: "Đây thật sự là trận tụ linh ư?"

Túc Lê ở thời điểm kiếm Huyền Thính ra tay cũng tiến lên mấy bước. Thật kì lạ, rõ ràng Ly Huyền Thính chẳng nói gì, nhưng cậu lại có thể hiểu ý của hắn. Túc Lê lại cắn rách vết thương đã khép miệng trên đầu ngón tay, máu chảy ra ngưng tụ thành vệt sáng đỏ, vẽ một phù văn khổng lồ trên linh mạch của núi Tức Linh.

Ánh kiếm tứ tán dần tụ về dưới chân cậu, nâng cậu bay lên.

Phong Yêu đứng ngay cạnh nên từ nét vẽ đầu tiên y đã nhận ra.

Đây chính là trận tụ linh mà Túc Lê từng dạy y ở nhà họ Túc, nhưng cũng khác. Trận văn trước đó như mớ bùi nhùi giờ đã sáng tỏ rõ rệt, từng đường nét phức tạp như có nhịp thở của riêng mình, nối liền với nhau, giống hệt như trận văn mà ánh kiếm vừa vẽ ra.

Thanh kiếm kia và Túc Lê đang lập cùng một trận pháp!

"Cái này cái này..." Bạch Dương chân nhân trố mắt nhìn: "Thật không thể tin được, thứ này lại là trận tụ linh."

Trận tụ linh nháy mắt đã thành hình, yêu linh rải rác xung quanh như bị hấp dẫn, cùng bay về phía trung ương trận pháp. Không trung nở rộ ánh sáng, hội tụ với trận pháp đỏ rực. Linh mạch trong núi Tức Linh bị mượn lực, linh khí xung quanh dung hợp với ánh kiếm trên không trung, chồng lên một trận tụ linh hùng vĩ ở nơi từng là trận pháp cắn nuốt.

Yêu linh tụ lại, mọi thứ trở về như cũ. Lần đầu tiên Phong Yêu được thấy một trận pháp đẹp như vậy, những yêu linh đã mất thân xác bay tới trận tụ linh làm tổ, không trung rạng ngời, sinh linh toả sáng.

"Trận tụ linh... Hiểu biết của chúng ta về nó còn quá hạn hẹp, không ngờ nó còn công dụng này." Bạch Dương chân nhân nhìn linh mạch bừng bừng sự sống dưới chân: "Thành tâm mượn linh, núi Tức Linh cũng bằng lòng giữ lại những yêu linh này."

Phong Yêu nghiêm túc nhìn Bạch Dương chân nhân: "Hi vọng ngài..."

"Cậu yên tâm, những gì nhìn thấy hôm nay lão phu sẽ không tiết lộ ra ngoài." Bạch Dương chân nhân vuốt râu: "Để chúng ở đây an gia đi."

Phong Yêu không nói nữa, nhìn lên Túc Lê trên không trung. Tầng tầng ánh kiếm tụ tập quanh trận pháp, y thấy Túc Lê đứng giữa những quầng sáng, như thể tất cả trận pháp kiếm khí ở nơi này đều nghe lệnh đứa trẻ đó. Khi mà y còn chưa hết kinh ngạc, trận pháp đã thành, ánh kiếm một lần nữa tụ lại, hóa ra một thanh kiếm khổng lồ. Uy áp sản sinh từkiếm khiến người nhìn rùng mình, Phong Yêu cố gắng nhìn cho rõ kiếm văn, nhận ra nó giống hệt thanh kiếm nhỏ luôn bay quanh Túc Lê.

Y còn muốn nhìn kĩ hơn, nhưng thanh kiếm đột nhiên biến mất, hóa thành vệt sáng chui vào người Túc Lê.

Ánh kiếm dưới chân Túc Lê cũng biến mất, cơ thể nhỏ bé rơi từ trên cao xuống.

"Không!"

Phong Yêu vội vàng bay lên, Bạch Dương chân nhân cũng ngưng chú trong tay. Đúng lúc này, từ nơi xa đột nhiên vọt tới một vệt sáng trắng, xông thẳng vào trong trận tụ linh. Hai cánh của Túc Úc vỗ vỗ, giơ tay tóm được quần áo của Túc Lê, sau đó ôm đứa trẻ vào lòng, thoáng cái đã lại bay ra khỏi trận pháp.

"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, quậy mấy thì cũng không được quậy trên trời." Miệng lầm bầm như vậy, Túc Úc lại vẫn cẩn thận quan sát em trai. Trừ ngón tay chảy máu ra thì không thấy Túc Lê có vết thương nào khác. Cậu nhóc thấy Phong Yêu ở bên dưới cùng với một ông lão râu tóc bạc phơ, bèn bay qua: "Chú Phong cũng ở đây à, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Túc Úc còn chưa nói xong, quanh trận tụ linh đột nhiên tản ra ánh sáng vàng. Ba người thấy vậy lập tức lùi lại, ánh vàng bao quanh, hình thành bức tường cứng rắn bảo vệ trận tụ linh bên trong: "Hay lắm, ngoài kia mới cho nổ một cái xong, trong này còn một cái nữa."

Phong Yêu thấy thế nghiêng đầu nhìn Túc Lê đã mê man trong ngực Túc Úc, giải thích: "Đây là trận kim linh, xem ra Túc Lê cũng không muốn người khác quấy rầy yêu linh ở đây."

"Là sao ạ?" Túc Úc ôm Túc Lê, chỉnh tư thế để em trai tựa đầu vào vai mình ngủ: "À đúng rồi, người bên ngoài vào được rồi, chắc mấy phút nữa sẽ tới đây."

Bạch Dương chân nhân lên tiếng: "Bên Cục Quản Yêu cứ để lão phu nói chuyện cho."

Lão nói xong quay sang đỡ Ngải Khắc đang nằm trên đất: "Đứa nhỏ này trời sinh thuộc âm, rất dễ bị quỷ quái xâm nhập, lần này cũng là Trận Linh giở trò gọi thằng bé lên núi. Chuyện này lão phu cũng sẽ xử lý. À đúng rồi, mọi người có gặp một đệ tử Tam Nguyên Quan không? Hắn lên núi cùng ta, giờ không biết ở đâu."

Chỉ vài phút sau Cục Quản Yêu đã chạy tới giải quyết hiện trường. Bên ngoài trận tụ linh đang nhốt yêu linh lại có một trận kim linh, Bạch Dương chân nhân giải thích sơ lược với Cục Quản Yêu, nói là Trận Linh thăng tiên, nhưng bỏ qua chi tiết về Túc Lê, Phong Yêu cũng giữ im lặng về chuyện này.

Tổ trưởng tổ đối ngoại cảm thán: "Trận Linh thăng tiên trong truyền thuyết thế mà thật sự tồn tại. Mấy năm không gặp, trận pháp của Bạch Dương chân nhân lại tinh túy hơn rồi, đây là lần đầu tiên ta gặp trận tụ linh như vậy."

Bạch Dương chân nhân vuốt râu: "Cậu hiểu lầm rồi, trận pháp ở đây là do hai vị cao nhân khác đi ngang qua bố trí, trận pháp của ta còn thua xa họ."

Người đàn ông áo đen đột nhiên xuất hiện ban nãy, Bạch Dương chân nhân lần đầu thấy kiếm ý mạnh mẽ như vậy, mà người đó có vẻ như cũng liên quan tới Túc Lê, trận tụ linh này là do hắn với đứa bé kia bày ra... Lão ngầm liếc Túc Lê, xem ra chuyến này tới núi Tức Linh không uổng phí chút nào.

Nhưng người đàn ông đó đi đâu rồi nhỉ?

Mẹ Túc bế Túc Minh, ba Túc thì sốt sắng kiểm tra bé con trong ngực Túc Úc: "Có bị ngã không? Bé bé có đói không?"

Túc Úc thuật lại những gì mình nhìn thấy: "Lúc con tới đã thấy nó rơi từ trên xuống rồi, Trận Linh kia không biết đã bị ai xử lý. Hình như bé bé chỉ đang ngủ thôi."

Ba Túc nghiêm giọng: "Ba gọi cho Bạch Họa Mi rồi, phải khám đàng hoàng."

Những chuyện sau đó giao cho Cục Quản Yêu và Bạch Dương chân nhân thu xếp, Phong Yêu làm thuật thôi miên để Bạch Nhất Niệm quên đi chuyện trong núi Tức Linh, sau đó theo nhà họ Túc về. Người của tổ chương trình <Cục Cưng Đáng Yêu> đã tỉnh, quyết định lùi lịch quay. Tội phạm lẩn trốn trong núi là cực kì nguy hiểm, bên đài cũng đưa thông báo dời lịch quay sang tuần sau.

Về đến nhà, Túc Lê vẫn chưa tỉnh. Bạch Họa Mi vội vàng chạy tới kiểm tra kĩ càng cho bé con, vừa khám vừa cảm thán thật thần kì.

Ba Túc hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi vẫn không cảm nhận được linh lực trong cơ thể thằng bé, nhưng linh mạch của Túc Lê đã rộng ngang với một yêu quái trưởng thành." Bạch Họa Mi nói: "Nhiều năm làm bác sĩ như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp một con non hơn 2 tuổi đã có linh mạch rộng như thế. Nếu Túc Lê có thể thuận lợi tu luyện, chắc chắn sẽ một bước lên trời."

Ba Túc lại vẫn lo lắng: "Nhưng trong cơ thể thằng bé không có linh lực."

Bạch Họa Mi cau mày: "Cái này để tôi nghĩ cách, có thể là do cơ thể tàn tật dẫn tới."

Lúc người nhà họ Túc lo âu chuyện con nhỏ, Túc Lê đang ở trong một không gian tăm tối. Dưới chân sáng lên đồ đằng Phượng Hoàng, xung quanh lại chỉ có bóng tối sền sệt. Trước mặt cậu là Ly Huyền Thính đang quỳ, nhưng khác với ban nãy gặp mặt, nửa người trên của hắn bị xiềng xích vươn ra từ trong bóng tối trói buộc. Ngay cả việc tới gần cậu hắn cũng không làm được, chỉ có thể quỳ ở ngoài đồ đằng lẳng lặng nhìn cậu.

Nơi này cậu đã từng thấy trong mơ một lần, khi đó cậu không thấy rõ tình trạng của Ly Huyền Thính.

"Nơi này là đâu?" Túc Lê hỏi hắn.

Ly Huyền Thính đáp: "Ta không biết."

Túc Lê muốn tiến lên, lại chỉ có thể di chuyển trong phạm vi đồ đằng, thật sự không thể tới gần Ly Huyền Thính. Đứa bé đứng sát mép đồ đằng lên tiếng: "Vừa rồi ngươi... Còn có kiếm trận của kiếm Huyền Thính."

"Trận cắn nuốt và tất cả các trận pháp mà Trận Linh sử dụng đều nằm trong ngọc Phượng Hoàng, là trận đồ ngươi tự tay vẽ ra, cũng là trận ngươi tự tay bày." Ly Huyền Thính thoáng ngừng vài giây mới nói tiếp: "Ngọc Phượng Hoàng ở giây phút ngươi độ kiếp thất bại vỡ thành hai nửa, một nửa ở Phượng Hoàng Thần Sơn, nửa còn lại lưu lạc tới núi Tức Linh, được linh mạch ở đây tẩm bổ. Biến cố duy nhất chính là Trận Linh của trận pháp bảo vệ ngọc Phượng Hoàng trở nên tham lam, dẫn tới những chuyện xảy ra ở núi Tức Linh."

Chẳng trách cậu lại thấy những trận văn đó quen thuộc, hóa ra là do chính cậu năm đó vẽ.

Túc Lê nghe vậy thắc mắc: "Vậy sao ngươi lại xuất hiện, kiếm Huyền Thính bị sao vậy?"

"Năm đó ngọc Phượng Hoàng bảo vệ một nửa thần hồn của ta nên ta không chết, vừa rồi ngươi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh của thần hồn."

Ly Huyền Thính rủ mắt: "A Ly, kiếm Huyền Thính ở vạn năm trước đã bị thiên lôi đánh nát khi ngươi độ kiếp. Nếu không có ngọc Phượng Hoàng ngươi cho, e là thần hồn của ta cũng đã tan biến dưới thiên lôi." Thân kiếm bị hủy hoại, hắn chỉ kịp giao chuôi kiếm cho Kinh Hạc mà Túc Ly tin tưởng, không thể bảo vệ những người khác, chìm vào giấc ngủ sâu.

Túc Lê nghe Ly Huyền Thính nói, khổ sở và hoang mang: "Ta không nhớ ra ngươi."

Cậu nhớ rõ chuyện của vạn năm trước, nhớ rõ Kinh Hạc, nhớ rõ các tiểu yêu ở Phượng Hoàng Thần Sơn, lại quên đi Ly Huyền Thính.

Ly Huyền Thính cười, muốn giơ tay xoa đầu cậu, tiếc rằng bị xiềng xích quấn chặt. Hắn dịu dàng thì thầm điều gì.

Nhưng Túc Lê chỉ có thể thấy môi hắn khép mở, không nghe được gì hết, ngơ ngác: "Ta không nghe thấy."

Ly Huyền Thính sửng sốt, rồi rủ mắt: "Hóa ra vẫn chưa thể nói ư?"

Túc Lê không hiểu, muốn hỏi thêm, cơn buồn ngủ bỗng dâng trào, ý thức chìm vào bóng tối.

-

Khi Túc Lê mở mắt ra, cậu phát hiện mình không còn trong núi, mà đã trở lại phòng của mình. Không hiểu sao nhìn trần nhà quen thuộc, Túc Lê lại có cảm giác yên tâm vô cùng, như thể không có gì phải lo lắng hết.

"Bé bé? Con có đau ở đâu không?"

Túc Lê nghiêng đầu, phát hiện cha đang ở bên giường.

Bên cạnh ba Túc còn có một cái bàn gấp, trên bàn đặt laptop, hắn đang soạn giáo án. Thấy Túc Lê tỉnh, hắn lập tức ngừng việc trong tay, sờ trán con rồi xoa đầu nhỏ: "Con khó chịu thì nhớ nói với papa nhé."

"Bát bát." Túc Lê nhìn cha, quyết tâm.

Cậu do dự vài giây, sau đó nói: "Con có chuyện muốn nói."

Ba Túc thấy ánh mắt nghiêm túc của bé con, cõi lòng đã tan chảy. Hắn tựa vào thành giường, tay xoa đầu con: "Papa nghe, bé bé muốn nói gì nào?"

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt kia, sau đó nghe được con hắn non nớt nói: "Thật ra con là Phượng Hoàng."

"Papa biết." Trong mắt ba Túc chỉ có sự dịu dàng: "Sau này bé bé lớn lên, chắc chắn sẽ hóa thành Phượng Hoàng oai hùng, yêu hình sẽ còn to lớn hơn cả papa."

Bé con nói: "Con nhớ rất nhiều chuyện, đó không phải là vẽ bậy, đó là trận pháp thật."

Túc Lê nói hết, thấy ánh mắt cha nhìn mình vẫn vậy thì không khỏi ngạc nhiên: "Bát bát không thấy con kì quái ư?"

"Không." Ba Túc nghe Túc Lê nghiêm nghị chia sẻ, không nhịn được bế con ra khỏi giường: "Bé bé nhà ta rất giỏi, bạn của papa đều khen con, biết vẽ trận pháp này, còn là Phượng Hoàng trong truyền thuyết. Chuyện này mà công bố với bên ngoài thì các yêu quái khác sẽ đố kị chết."

Túc Lê nao nao.

"Papa biết." Túc Thanh Phong tiếp tục xoa đầu bé con, nghiêm túc giải thích: "Dù bé bé là Phượng Hoàng hay Thần Loan Điểu thì đều là con của papa."

"Papa mama và anh cả sẽ bảo vệ con, để bé bé nhà ta có thể khỏe mạnh lớn lên."

Tiếng của cha như là chú thôi miên, dịu dàng làm người ta sa vào đó. Túc Lê từng nghĩ tới rất nhiều đáp án, lại chưa từng nghĩ đến cha mẹ sẽ dễ dàng chấp nhận thân phận của cậu như vậy. Bàn tay rộng lớn của cha dịu dàng xoa đầu cậu, khiến cậu nhớ tới năm xưa, khi vẫn còn là một chú Phượng Hoàng con, đứng trên Thần Mộc Ngô Đồng nhìn những tiểu yêu khác được cha mẹ che chở.

Cậu đã từng rất ao ước.

Túc Lê được cha dỗ ngủ, dần thiếp đi. Một lúc sau, mẹ Túc rón rén đi vào, nhỏ giọng hỏi: "Lại ngủ rồi à?"

"Ngủ rồi." Túc Thanh Phong đặt con về giường, cẩn thận đắp kín chăn: "Vừa rồi thằng bé cực kì nghiêm túc nói cho anh biết con là Phượng Hoàng. Chuyện trong núi anh đã hỏi rồi, Tiểu Phong úp úp mở mở, nhưng anh ít nhiều vẫn đoán được."

Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt bé nhỏ, dịu dàng nói: "Khi thằng bé mới chào đời, anh bế con, nó vừa nhỏ vừa nhẹ. Bác sĩ nói với anh thằng bé bị tàn tật, có thể sẽ không sống được lâu. Lúc ấy anh đã nghĩ, anh không cầu gì khác, chỉ cần con bình an lớn lên."

Nhắc tới chuyện khi Túc Lê mới sinh là ba Túc không dừng được, tiếp tục hoài niệm lúc con còn mặc tã, rồi sự kích động khi mấy tháng trước lần đầu đầu thấy con đứng lên. Hắn kể hết những kỉ niệm với Túc Lê trong hơn 2 năm qua, Túc Dư Đường lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lời chồng.

Nghe một hồi chị cũng xúc động: "Ừ, lớn rồi, còn biết vẽ trận pháp."

"Con nói với anh rằng nó nhớ rất nhiều chuyện, cũng biết vẽ trận pháp." Ba Túc nói: "Lúc ấy anh chỉ nghĩ, chà con trai mình giỏi quá, biết vẽ trận pháp, còn là Phượng Hoàng... Tương lai chắc chắn sẽ là yêu quái lợi hại nhất."

--

Sáng hôm sau Túc Úc chuẩn bị đi học, cha mẹ ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu nhóc giật mình khi thấy một chénbự đầy ắp cháo: "Ba, gì mà cho nguyên một tô thế này. Hai đứa nó hôm qua không ăn tối thì ba cũng không thể nhồi như nhồi vịt thế này được?"

"Đừng có đứng đây vướng víu, vào trong xem em dậy chưa đi." Ba Túc phẩy tay đuổi Túc Úc ra khỏi bếp.

Túc Úc ngáp một cái, khẽ khàng đi vào phòng nhi đồng.

Vừa mở cửa đã thấy cái giường ở ngoài có hai cục nổi lên: "Gì đấy, nhóc Minh lại trèo sang giường bé Lê quậy à?"

Đi vào trong cậu nhóc mới thấy trên giường là hai đứa trẻ, nhưng Túc Minh thì đang dạng tay dạng chân nằm ngủ ở giường bên cạnh.

Hai tay Túc Lê mở ra, hơi cong người, ôm đứa bé còn lại như ôm gối.

Túc Úc trố mắt, quay ra gào lên: "Ba!!!!"

"Xảy ra chuyện rồi!!"



______________________

Túc Thanh Phong và Túc Dư Đường đều là yêu quái mấy nghìn tuổi, cuối truyện có nhắc Kinh Hạc khoảng mười mấy nghìn tuổi, lại gấp đôi tuổi hai vợ chồng, có thể tính là hai người này chừng 5-7 nghìn tuổi. Ngần ấy năm thì có cái gì chưa thấu đáo nữa, nên thái độ của cả hai với cuộc sống rất bình thản, không gì quan trọng hơn gia đình, mình vui con mình vui là được. Chưa kể mấy chương trước Túc Úc cũng nói thời kì con non rất ngắn. Thử nghĩ mình mấy nghìn năm mới có con, mà chỉ có thể bế bồng, chăm chút cho tụi nhỏ chừng 20-30 năm, nó kiểu như là một đời người 80-90 năm, 30-40 tuổi bạn mới có con nhưng bạn chỉ có thể cưng nựng con có 1 tháng vậy, tháng sau là tụi nó trưởng thành hết rùi ; - ;

Nói gì thì nói chứ tui rất thích tình cảm gia đình mà bà Tửu viết ; - ; nó chữa lành lắm luôn ấy ~