Edit: Ry
Bạch Họa Mi để ý thấy đứa nhỏ mâu thuẫn trong chớp mắt, không khỏi dừng bước, nhìn lên trên trần nhà ánh cam: "Trong phòng hơi tối thì phải."
Túc Úc đi tới bật đèn: "Vậy được chưa ạ?"
Bạch Họa Mi gật đầu: "Bé bé ơi, cho bác xem tay có được không?"
Túc Lê đang giấu tay sau lưng bắt kiếm nhỏ, còn phải nghĩ xem nên làm sao để giấu nó, lòng bàn tay đột nhiên ngưa ngứa, cây kiếm bên tay trái đã biến mất.
Bác sĩ Bạch thấy bé con không nói gì thì cẩn thận cầm bàn tay nhỏ, xem xét linh mạch trên đó. Ông sửng sốt, mẹ Túc ở đằng sau tưởng là đang kiểm tra vết trầy trong lòng bàn tay Túc Lê, giải thích: "Chiều nay thằng bé chơi với Minh Minh ở cửa sổ, ngã xuống vườn."
Ngã?
Bác sĩ Bạch tập trung quan sát, cái này không phải là trầy da bình thường, mà giống dấu vết ma sát với linh lực. Ông thuận theo linh mạch, nhìn từ ngón tay tới cánh tay, trầm giọng nói: "Bé bé cởi quần áo ra nào."
Túc Lê sững sờ, khám bệnh thì tại sao phải cởi quần áo?
Ba Túc đã vào phòng, nhỏ nhẹ dỗ dành, cởi áo của cậu. Túc Lê xấu hổ, kéo chăn muốn che người. Trước đó cậu khó khăn lắm mới quen được việc để cha mẹ tắm cho, giờ lại phải cởi truồng trước mặt mọi người. Tuy cơ thể là của trẻ con, nhưng tâm hồn bên trong là yêu tộc trưởng thành mà.
Túc Úc thấy bé con tóm chăn thì cười nắc nẻ: "Bé tí đã biết xấu hổ rồi, trước cởi truồng... Ái đau, mẹ đánh nhẹ thôi!"
Mẹ Túc tát cái bốp vào đầu Túc Úc, quay sang Túc Lê đã đổi giọng ngọt ngào: "Bé bé của mẹ biết xấu hổ rồi à?"
Túc Lê: "..."
Lần này bác sĩ Bạch khám rất lâu, cả quá trình không nói câu nào. Ban đầu Túc Úc còn giỡn vài câu, về sau tất cả đều giữ im lặng đợi kết quả.
Túc Lê thì chẳng có cảm giác gì, cậu thấy ngón tay của bác sĩ cứ bồi hồi ở gần linh mạch, thỉnh thoảng dừng lại vài giây. Linh mạch của tu sĩ yêu tộc tương đương với kinh mạch của nhân tộc, chắc đây là bắt mạch khám bệnh. Túc Lê quan sát bác sĩ Bạch, khá bất ngờ, có lẽ bác sĩ này ở trong nhân tộc cũng có chút đạo hạnh, thế mà tìm được đúng hướng linh mạch của cậu.
Cuối cùng Bạch Họa Mi thu tay về.
Ba Túc nhường đường: "Bác sĩ, chúng ta ra bên ngoài nói."
Túc Lê tò mò không biết vị bác sĩ này có thể nhìn ra được cái gì, nhưng mà cha đã cùng bác sĩ đi xa, mẹ thì mặc quần áo cho cậu. Sau đó Túc Dư Đường để Túc Úc trông Túc Lê, vội vàng ra ngoài theo, hai anh em mắt nhỏ nhìn mắt lớn.
Túc Úc tự nhiên bị bắt chăm em, kéo một cái ghế dựa vào phòng, ngồi xuống lấy sách bài tập Vật Lý ra, dặn dò: "Không được làm ồn, ngủ thì ngủ đi, không được làm phiền anh làm bài!"
Túc Lê tò mò nhìn thứ trong tay Túc Úc. Gần đây cậu đã học được rất nhiều chữ, miễn cưỡng xem hiểu vài chữ trên trang sách, đang muốn đọc kĩ hơn thì nhận thấy ánh mắt sắc bén của Túc Úc. Cậu nghi hoặc gọi: "Anh?"
Túc Úc sững sờ, sau đó có phản ứng, từ từ, em trai mới gọi cậu đúng không!
Gọi cậu là anh!!!
Trong khoảng thời gian này Túc Lê có nói vài câu ngắn, nhưng gọi thì chỉ biết gọi bát bát với mama, Túc Úc dụ mấy lần cũng không dụ được bé con gọi anh.
"Ngoan quá nhể." Túc Úc thật lòng khen, sấn tới trước mặt Túc Lê: "Gọi lại được không? Gọi anh ơi đi."
Thấy Túc Lê không có phản ứng gì, Túc Úc chậc chậc chậc như gọi mèo.
Còn thắc mắc: "Sao không gọi nữa vậy? Bé bé gọi anh đi nào."
Túc Lê: "..."
---
Bác sĩ Bạch đeo kính lão lên, cười nói: "Chúc mừng Túc đại nhân, đây là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?" Ba Túc sững sờ, hắn còn tưởng là tình trạng của bé bé có bất thường, sao lại thành chuyện tốt rồi?
"Vừa rồi tôi thăm dò linh mạch của Túc Lê, phát hiện linh mạch của thằng bé rộng hơn so với lần trước khám." Bác sĩ Bạch cũng tưởng là linh mạch của đứa nhỏ có bất thường, dù sao thì trời sinh tàn tật là trường hợp rất đặc biệt, linh mạch bẩm sinh đã khô héo, không thể tu luyện. Vừa rồi ông kiểm tra tình trạng cơ thể của con non, tuy bên trong vẫn trống rỗng, nhưng linh mạch lại đột nhiên nới rộng.
Thế là ông tiếp tục tra xét linh mạch nửa người của Túc Lê, phát hiện không chỉ là linh mạch trên tay, mà linh mạch khắp người đều rộng hơn hẳn, đang ở trạng thái bình thường. Tức là linh mạch của Túc Lê không còn khô héo nữa, cóthể bắt đầu tu luyện giống các con non yêu tộc khác.
Bác sĩ Bạch giải thích: "Trước kia ngài nói với tôi Túc Lê đã trở nên hoạt bát hơn, tôi tưởng đó chỉ là sự tò mò về thế giới bên ngoài khi linh trí mới thức tỉnh. Nhưng giờ nghĩ lại thì đó hẳn là dấu hiệu linh mạch mở rộng. Linh mạch tàn tật của Túc Lê đã sống lại, được linh khí đất trời tẩm bổ. Chỉ cần thêm vài năm nữa là Túc Lê có thể bắt đầu tu luyện như con non yêu tộc bình thường."
Mẹ Túc vừa đi ra nghe được câu này, sững sờ vài giây rồi kích động hỏi: "Thằng bé khỏe lại rồi ư?"
"Có thể nói là vậy, mấy hôm nữa tôi sẽ kê chút thuốc bổ để hỗ trợ khôi phục nhanh hơn. Linh mạch bẩm sinh tắc nghẽn khiến thể chất của Túc Lê yếu hơn trẻ em nhân tộc bình thường, giờ chưa thể dẫn đường để tu luyện ngay được, tôi sợ cơ thể đứa nhỏ không chịu nổi linh khí cọ rửa." Bác sĩ Bạch nói tiếp: "Nhưng cũng chỉ cần thêm vài năm điều dưỡng nữa thôi. Túc Lê vốn yếu hơn con non bình thường, đây là những thứ hai vị cần chú ý."
Hai vợ chồng nghe vậy hết sức kích động, bé bé của họ khỏe rồi?
"À đúng rồi, hãy để Túc Lê ra ngoài nhiều hơn, tiếp xúc với trẻ em cùng tuổi, có thể giúp linh trí khôi phục nhanh hơn. Hai người đừng giữ con ở nhà hoài bí bách, nhớ đưa thằng bé đi chơi gì đó mới lạ." Bác sĩ Bạch cười nói: "Nhân tộc có nơi vỡ lòng cho trẻ nhỏ mà đúng không, hãy cổ vũ Túc Lê chơi đùa với bạn cùng tuổi. Con non trời sinh tàn tật khác với những đứa trẻ bình thường, tâm lý sẽ nhạy cảm và yếu ớt hơn, hai người nhớ phải chú ý tới sức khỏe tâm lý của thằng bé."
--
Tối đó từ khóa liên quan tới hai bé song sinh nhà Túc Dư Đường lên hot search. Túc Dư Đường là ai? Mấy năm gia nhập giới giải trí đã thu gom một đống giải thưởng lớn, danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc của phim điện ảnh, đủ loại nhãn hiệu quốc dân đi kèm với tên tuổi của chị. Tuổi nghề của chị không dài, lại có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, là một nữ diễn viên cực kì nổi tiếng. Stream buổi chiều được ALT thả ra, rất nhiều blogger cắt GIF đoạn sự cố, tung ra ngoài, nhanh chóng được dân mạng đẩy lên hot search.
#Hai bé song sinh của Túc Dư Đường#
[GIF siêu nét đây á?! Thật đấy à?]
[Tôi cứ tưởng là bấm vào sẽ thấy hai bé cưng Lê Minh, không ngờ chỉ thấy được cái lưng.]
[Lol góc độ này làm khó blogger vãi, hồi chiều tôi xem stream cũng chỉ thấy được chút xíu ở góc màn hình.
[Lúc ấy nữ thần chạy đi ngay, hình như là bé cưng ngã á.]
[Trùi ui có cái lưng nhỏ thui tui cũng thấy đáng yêu muốn chết huhuhu.]
Hai năm trước công ty của Túc Dư Đường đăng bài thông báo chị mang thai tạm dừng công việc, cánh săn tin đã muốn bám theo chụp ảnh, nhưng mà Túc Dư Đường quá khó theo đuôi, còn không theo dõi được. Có lần paparazzi mò được địa chỉ nhà chị, tính tới rình mò, kết quả mới vào núi đã lạc đường, cuối cùng phải báo cảnh sát để người ta dẫn ra.
Thế là trên mạng có đủ các loại tin đồn, có người nói là sinh bé gái, có người nói là bé trai, có nhà lại khẳng định là cả trai lẫn gái. Tóm lại tin đồn bay đầy trời, cuối cùng Túc Dư Đường phải đăng bài đính kèm ảnh hai đôi bàn chân nhỏ, nói là hai bé trai.
Fan của Túc Dư Đường đều biết nữ thần rất cưng con, trang Weibo còn sắp phát triển thành tài khoản nuôi dạy trẻ. Lần này là vô tình để lộ thông tin của hai bé lên mạng, cũng may trong video không lộ mặt, nhưng đã đủ khiến dân mạng tò mò.
Fan nhao nhao chạy tới Weibo nhắn hỏi thăm tình trạng hai bé, đến đêm khuya hai vợ chồng mới biết chuyện này, họ tiễn Bạch Họa Mi xong thì nhận được điện thoại của công ty.
"Mời tham dự chương trình?" Ba Túc sửng sốt.
Mẹ Túc cúp máy: "Là chuyện lúc trưa, chương trình Cục Cưng Đáng Yêu mời tham dự, hẳn là do tối nay hai đứa nhỏ lên hot search. Không sao, em để bên phòng truyền thông xử lý rồi."
"Vừa rồi Bạch Họa Mi nói để bé bé chơi với bạn cùng tuổi nhiều hơn. Nhưng ở núi Tức Linh không có mấy con non phù hợp, có khi chưa tới trước mặt thằng bé đã chạy vì bị huyết mạch áp chế." Ba Túc do dự: "Để chơi được với bé Lê chắc chỉ có trẻ em loài người, nhưng mà giờ đi mẫu giáo thì vẫn hơi sớm."
Trẻ em nhân tộc không có linh lực, không cảm giác được áp chế của huyết mạch.
Trẻ em ở thôn Tức Linh vừa nghịch vừa quậy, nghĩ đến lời đồn con mình có vấn đề về trí não ở trong thôn, ba Túc lo mấy đứa bé đó sẽ không chịu chơi với Túc Lê.
"Đây cũng là vấn đề." Mẹ Túc chợt nghĩ ra: "Trong chương trình sẽ có trẻ em cùng tuổi, nhưng không biết bé Lê có tham gia được không, để em bảo Tiểu Lâm gửi hợp đồng tới xem thế nào."
...
Hôm sau ngủ dậy, Túc Lê phát hiện kiếm nhỏ trước đó chui vào cơ thể cậu lại chạy ra ngoài. Nó đang nằm trong chăn, nếu không phải lúc vén chăn sờ tới nó, Túc Lê cũng không nhận ra là thứ này nằm cạnh mình. Giường bên không có ai, chắc Túc Minh dậy rồi.
"Qua đây." Túc Lê ngoắc tay, kiếm nhỏ lập tức nhảy lên vai cậu.
Cái này chắc hẳn là phiên bản thu nhỏ của thanh kiếm năm đó cậu rèn. Thân kiếm đã hoàn toàn vỡ vụn, chỉ có đúng một mảnh vỡ, miễn cưỡng duy trì được ảo ảnh.
Kiếm bản mạng của mình ư? Túc Lê hỏi: "Tên kiếm của ngươi là gì?"
Kiếm nhỏ quơ quơ, dường như không hiểu câu hỏi của cậu. Nó xuống khỏi vai Túc Lê, nhảy vào lòng bàn tay, ánh lam yếu ớt tỏa ra. Túc Lê nắm lấy nó, cẩn thận quan sát hoa văn trên thân kiếm. Nhưng chỉ chỗ có ánh xanh là nhìn được, những chỗ khác rất mờ.
Ánh xanh của ảnh kiếm giao thoa với ánh đỏ của mảnh vỡ, tạo một cảm giác kì lạ khó tả, nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng ai nghĩ đây là một thanh kiếm, lại còn rất có thể là kiếm bản mạng của cậu.
Túc Lê không khỏi hoài nghi: "Trước kia ngươi trông như vậy sao?"
Kiếm nhỏ thân mật cọ xát với lòng bàn tay cậu.
Túc Lê hỏi liên tiếp mấy câu, nó chẳng cho phản ứng gì, chỉ có 1 là cọ lòng bàn tay, 2 là bay loạn.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Túc Lê khựng lại, nghiêm giọng bảo: "Ngươi về biển ý thức đi."
Giọng bé con chẳng có tí tẹo uy hiếp nào, mềm nhũn không có khí thế.
Kiếm nhỏ không nghe, Túc Lê đang định tóm nó, lại có tiếng mở cửa. Kiếm nhỏ lập tức chui vào trong chăn, sau đó chui vào lòng bàn tay Túc Lê.
Mẹ Túc nghe có tiếng nói chuyện mới vào phòng kiểm tra, quả nhiên bé bé đã tỉnh. Chị đi tới ngồi xuống bên giường: "Bé bé dậy rồi à? Con mới nói chuyện à?"
Túc Lê lắc đầu.
Mẹ Túc ngẩn ra.
Kì lạ, rõ ràng vừa rồi chị ở bên ngoài nghe được tiếng bé con nói chuyện, chẳng lẽ là nghe nhầm?
Túc Lê vươn tay: "Mama."
"Bé Lê ngoan quá." Mẹ Túc tươi cười bế con lên: "Hôm nay chúng ta ra ngoại ô chơi nhé."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Túc Úc: Chậc chậc chậc, gọi anh đi.
Bé Lê: ... (Anh nghĩ em là mèo à?)
Bé Minh: Anh!
Bé Lê: ....???