Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 28




"Em muốn giết chúng, em muốn giết chúng, em muốn giết hết bọn chúng..."

"Hình như gần đây có một món tráng miệng Red Castle do cửa hàng của người nổi tiếng mới mở, chúng ta đi xem thử nhé." Dương Tiêu Vũ nắm tay Vạn Thu, rời khỏi cửa hàng bách hóa khiến người ta sốt ruột này.

Vạn Thu lặng lẽ đi theo Dương Tiêu Vũ, không quay đầu lại.

Cực kỳ thuận theo.

Trong tư liệu của Lục Thanh Hà, Vạn Thu sẽ ngẫu nhiên xem một cửa hàng bày ra sản phẩm mới, nhưng ánh mắt cũng rời đi rất mau.

Đại khái là vì cửa hàng gần đây đã trở nên rất nổi tiếng nên nhiều người đổ xô mua vì tò mò.

Chi tiết được ghi lại này hoàn toàn là cảm nhận cá nhân của Lục Thanh Hà, đây có thể là thông tin hữu ích.

Dương Tiêu Vũ muốn cho Vạn Thu hết thảy những gì Vạn Thu thích, ngay cả khi đó chỉ là thông tin phỏng đoán theo cảm xúc.

Mặc dù nói là cửa hàng của người nổi tiếng trên mạng nhưng thực chất cũng chỉ là một cửa hàng tráng miệng nhỏ, trước cửa có một bảng quảng cáo trang trí bằng bóng bay màu hồng nhạt, có nhiều người đang xếp hàng.

Vạn Thu nhìn thoáng qua, rồi thật nhanh đưa ánh mắt đi.

Dương Tiêu Vũ đã nhận ra ánh mắt Vạn Thu, bèn hỏi: "Thích cái này sao?"

Vạn Thu ngước mắt nhìn Dương Tiêu Vũ một cái, vô thức mím môi, bình thường đây là dấu hiệu cậu không biết hoặc không muốn trả lời.

Khi Dương Tiêu Vũ cứ nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời, lại nghe thấy Vạn Thu nói: "Khoảng thời gian trước ba mua cho mẹ cái này."

"Hả?" Dương Tiêu Vũ biết Vạn Thu không phải đang nói về mình, mà là Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.

"Mẹ không thích ăn, không cẩn thận làm rơi xuống đất, mẹ bảo con nhặt lên rồi vứt đi." Vạn Thu nói.

Dương Tiêu Vũ trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.

"Con nhặt lên ăn thử rồi." Vẻ mặt Vạn Thu không hề ngượng ngùng khi nhắc tới chuyện nhặt đồ dưới đất lên ăn.

"Tại sao lại nhặt lên ăn?" Dương Tiêu Vũ thiếu chút nữa quên mất mình phải giữ vẻ ôn hòa.

Vạn Thu không hề cảm thấy khó chịu với việc Dương Tiêu Vũ đột nhiên tỏ ra "không vui", cậu giải thích: "Khi bà ngoại ốm liền ném đồ vật, có đôi khi cơm bị quăng xuống đất, không ăn rất lãng phí, nên con nhặt lên ăn."

Vạn Thu đã từng chịu những gì khi ở bên cạnh Vạn Tiểu Hoa, chỉ có thể nghe được vài câu kể từ miệng người trong thôn, căn bản không thể biết hết được.

Tất cả những gì họ biết là Vạn Tiểu Hoa có vấn đề về thần kinh, hoàn cảnh nghèo khó, Dương Tiêu Vũ đã nghĩ đến chuyện không đủ tiền ăn, lại không thể tưởng tượng sẽ phải ăn cơm nhặt từ dưới đất lên.

Bây giờ Dương Tiêu Vũ cảm thấy mình gần như sắp mất khống chế, lại sợ dọa đến Vạn Thu nên phải mạnh mẽ lôi kéo lý trí trở về.

"Sau này không cần nhặt đồ trên đất ăn nữa, đói bụng thì cứ tới tìm mẹ." Dương Tiêu Vũ hít sâu một hơi, đem toàn bộ sức lực để lộ ra một chút lý trí cùng dịu dàng: "Sau đó thì sao, chuyện con vừa mới kể đó..."

Vạn Thu tiếp tục nói: "Ba thấy con ăn, tưởng con ăn vụng đồ của mẹ..."

Trong nháy mắt Dương Tiêu Vũ không kìm chế nổi cơn tức giận, đột nhiên cao giọng nói: "Gã ta đánh con?"

Vạn Thu gật đầu khiến Dương Tiêu Vũ cảm thấy choáng váng, không khỏi cảm thấy ghê tởm đôi nam nữ đáng ghét này, cảm giác buồn nôn trong bụng không ngừng ập đến.

Tinh thần chấn động khiến cơ thể khó chịu, Dương Tiêu Vũ lùi lại hai bước, đột nhiên va vào lồ/ng ngực một người đàn ông.

Vạn Thu ngẩng đầu, liền nhìn thấy Sở Kiến Thụ.

"Ba." Vạn Thu thấy Sở Kiến Thụ xuất hiện đột ngột đang ôm Dương Tiêu Vũ vào lòng, mờ mịt chớp mắt.

"Vạn Thu, đi mua đi..." Sở Kiến Thụ từ trong túi móc ra tờ một trăm tệ, nói: "Phía trước góc đường bên kia có một quán trà sữa, con đi mua ba loại đồ uống do nhân viên đề cử nhé."

Để đảm bảo Vạn Thu không phải khó khăn lựa chọn, Sở Kiến Thụ phân phó rất kỹ càng.

Vạn Thu nhìn về phía Dương Tiêu Vũ, Dương Tiêu Vũ giờ phút này sắc mặt cực kém.

Mẹ có khỏe không?

Lo lắng nhưng không nói ra, Vạn Thu ngoan ngoãn nhận tiền từ tay Sở Kiến Thụ, xoay người chạy đi.

Dương Tiêu Vũ vô thức đưa tay nắm lấy cánh tay Vạn Thu, nhưng bị Sở Kiến Thụ giữ lại: "Tiêu Vũ, bình tĩnh."

Dương Tiêu Vũ đột nhiên hất tay Sở Kiến Thụ ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, trạng thái tinh thần rất kém, đôi tay gắt gao nắm cổ áo Sở Kiến Thụ: "Em muốn giết chúng, em muốn giết chúng, em muốn giết hết bọn chúng..."

"Bình tĩnh một chút, Tiêu Vũ, bình tĩnh." Người tài xế đi theo đưa nước khoáng và thuốc ra, Sở Kiến Thụ bèn giục Dương Tiêu Vũ uống.

Cảm giác buồn nôn bị nước đè xuống, đầu óc đau nhức vì tức giận của Dương Tiêu Vũ cũng được thuốc hòa hoãn.

Sở Kiến Thụ vẫn luôn đi theo Dương Tiêu Vũ, bình thường sẽ xử lý công việc ở trong xe nhưng vẫn chú ý đến từng động tĩnh ở đây,

Mặc dù trạng thái tinh thần của Dương Tiêu Vũ trong những năm gần đây không có vấn đề gì lớn, nhưng sau khi gặp Vạn Thu, lại cần phải lo lắng.

Mấy ngày nay ở cùng nhau vẫn rất tốt, nhưng rõ ràng hôm nay có điều gì đó đã xảy ra.

Sở Kiến Thụ thấy bên tai truyền đến tiếng nói đứt quãng của Dương Tiêu Vũ, sắc mặt cũng trở nên không quá tốt.

"Hôm nay không còn sớm, chúng ta cùng nhau uống chút trà chiều, rồi đưa đứa nhỏ về nhà thôi." Sở Kiến Thụ nói.

"Không." Dương Tiêu Vũ không muốn, hôm nay còn sớm, chưa tới lúc đứa nhỏ phải về, bọn họ còn có thể ở cạnh nhau hai tiếng nữa.

"Tiêu Vũ, em như vậy sẽ ảnh hưởng đến Vạn Thu, không phải em nói thằng bé rất nhạy bén sao?" Sở Kiến Thụ nói.

Thân thể Dương Tiêu Vũ cứng đờ.

"Tiêu Vũ, bình tĩnh."

Dương Tiêu Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu.

Muốn cho Vạn Thu những điều tốt nhất. Không nghĩ rằng bản thân lại dọa Vạn Thu rồi.

Mặc dù Sở Kiến Thụ đang trấn an Dương Tiêu Vũ, nhưng ở nơi Dương Tiêu Vũ không nhìn tới, với tư cách là một người cha, Sở Kiến Thụ cũng không thể giấu được sự tức giận.

- -

Trên bàn trà chiều hôm nay của Vạn Thu có một đĩa trái cây rất tinh xảo.

Vạn Thu thường xuyên đến các chợ rau gần đó, sẽ nhớ rõ giá các loại đồ ăn mình thường mua, cũng biết giá cả thay đổi như thế nào, biết cả cách phân biệt độ tươi của rau.

Chỉ là cậu rất ít khi xem trái cây. Trái cây cũng không phải nhu yếu phẩm cần thiết để sinh tồn, cậu sẽ không tốn tiền để mua trái cây.

Mặc dù mẹ mang về rất nhiều đồ ăn ngon còn thừa từ tiệm cơm, chỉ có trái cây là không, vì nếu cắt ra sẽ dễ bị hỏng và có mùi khó chịu.

Nhưng Vạn Thu không phải ít khi ăn trái cây, khi còn ở nông thôn với bà ngoại Vạn Tiểu Hoa, Vạn Thu đã ăn qua rất nhiều quả dại, còn có nông dân thỉnh thoảng nhét cho cậu một hai trái cây do chính mình trồng.

Phẩm loại không phong phú lắm, vì họ không phải là những người chuyên trồng cây ăn quả, ăn ngon hay không còn phụ thuộc vào may mắn.

Vạn Thu không biết những loại trái cây thật sự khi ăn sẽ như thế nào, Vạn Thu cũng không biết tên những loại trái cây bày trên các sạp bán hàng.

Đĩa đựng trái cây trước mặt thật sự khiến Vạn Thu mở mang đầu óc.

Có nhiều loại trái cây như vậy sao?

Ánh mắt Vạn Thu đầy trông mong, nhìn đĩa trái cây phong phú đủ loại, sắp xếp tinh xảo, không cần chế biến mà có thể ăn trực tiếp. Vạn Thu đã hoàn toàn bị thu hút bởi những màu sắc đẹp đẽ của trái cây.

Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ cũng là con người, làm sao họ có thể không nhận thấy sự hứng thú của Vạn Thu.

Dương Tiêu Vũ chưa bao giờ chân chính tìm được thứ Vạn Thu hứng thú, đã bị biểu hiện lúc này của Vạn Thu câu mất hồn.

Thay vì để Vạn Thu dùng nĩa chọn trái cây, Dương Tiêu Vũ lại chọn cách tự mình đút cho Vạn Thu ăn.

"Nếm thử cái này xem?" Dương Tiêu Vũ niết trong tay một viên anh đào, ngón tay trắng nõn và anh đào đỏ tươi tương phản lẫn nhau, Vạn Thu cảm thấy giống như một bức tranh xuất hiện trong sách giáo khoa mỹ thuật tiểu học.

Dương Tiêu Vũ nhét quả anh đào đỏ vào miệng Vạn Thu, còn Sở Kiến Thụ ở đối diện đang lặng lẽ nhìn hai mẹ con.

Vạn Thu chậm rãi nhai quả anh đào, tựa như đang tận hưởng trọn vẹn cảm giác nước trái cây trong miệng, thật lâu mới ăn hết một quả anh đào nhỏ.

Niềm vui nho nhỏ này hiển nhiên khiến Dương Tiêu Vũ rất hài lòng.

Trên miệng Sở Kiến Thụ cũng có ý cười. Không khí ngột ngạt ban đầu đã vơi đi bởi vị ngọt mỏng manh lộ ra từ Vạn Thu.

Sau những ngày theo dõi, Sở Kiến Thụ cũng dần dần nhận thấy Vạn Thu là đứa trẻ có tính cách không tranh không cầu, bất cứ việc gì cũng có thể nói cảm ơn, bất cứ việc gì cũng khiến Vạn Thu vui sướng.

Chỉ có thể nắm bắt qua tư liệu khiến họ ỷ lại vào chúng, suýt nữa thì đã hiểu lầm.

Điều khiến họ chú ý, chính là thứ mà Vạn Thu đang "nhìn".

Có lẽ điều Vạn Thu luôn mong muốn và khao khát, lại là thứ mà Vạn Thu không để mắt tới.

Công việc của Sở Kiến Thụ không cho phép bản thân quá cảm tính, nhưng là một người trưởng thành, ông có thể đoán được tâm lý của Vạn Thu.

Bởi vì chỉ là thứ râu ria, cho nên ngắm nhiều cũng thấy không quan trọng, sẽ không khát khao hay để ý.

Những người không thích ăn kiwi hay xoài vẫn sẽ tò mò về hình dáng mà đi ngắm thử chúng.

Nếu thực sự thích, giống như đứa trẻ tội nghiệp mê mẩn những món đồ chơi đắt tiền qua cửa sổ, có đứa sẽ ngắm chúng hàng ngày để thỏa mãn, có đứa lại nhắm mắt làm ngơ, trốn tránh những ham m/uốn trong lòng.

Vạn Thu giống như đứa trẻ thứ hai.

Vạn Thu chưa bao giờ để mắt đến trái cây. Không phải vì không thích, mà vì quá thích nó.

Không cần, không có được, nên không nhìn.

Từ trước đến nay, Sở Kiến Thụ luôn giáo dục con cái, thứ mình muốn đều phải tự nỗ lực để lấy được, nếu không tranh không đoạt thì chỉ có thể nhìn đồ mình muốn rơi vào tay người khác mà thôi.

Nhưng đối mặt với Vạn Thu, Sở Kiến Thụ lại không cách nào đưa ra những lời lẽ nghiêm khắc như vậy.

Sở Kiến Thụ cúi đầu gửi tin nhắn cho thư ký Tống Văn Thu.

Sở Kiến Thụ: Văn Thu, có thể chuẩn bị một giỏ trái cây cho tôi trong vòng một giờ không? Tôi muốn những loại trái cây ngon nhất, càng nhiều loại càng tốt, mỗi loại một ít là được.

Sở Kiến Thụ quan sát Vạn Thu một chút.

Sở Kiến Thụ: Tốt nhất nên chọn những loại ngọt.

Tống Văn Thu: Được rồi, ngài muốn gửi tới nơi nào?

Sở Kiến Thụ: Tôi gửi cậu địa chỉ, đây là cho Vạn Thu.

Tống Văn Thu: Mang giỏ trái cây cho đứa nhỏ sao?

Sở Kiến Thụ dừng lại, tưởng tượng ra vẻ mặt của Vạn Thu khi nhìn thấy giỏ trái cây.

Sở Kiến Thụ: Trang trí một chút, làm cho nó đẹp nhất có thể.

Tống Văn Thu: Được, sẽ tới ngay lập tức.

Sở Kiến Thụ cất điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Vạn Thu.

Vạn Thu thì khác, thay vì để cậu biết cách đấu tranh vì thứ gì đó, có lẽ nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là làm cho Vạn Thu hiểu rằng "có được" là điều bình thường tất yếu.

Sở Kiến Thụ tưởng tượng tới tâm tình của mình, đột nhiên bật cười, trước khi Vạn Thu trở về chỗ bọn họ, ông cũng đã nghĩ cách để giáo dục Vạn Thu.

Dương Tiêu Vũ đang đắm chìm trong niềm vui khi cho Vạn Thu ăn, cũng như thấy vẻ vui sướng của cậu, đối với một đứa trẻ luôn trầm lặng thì phản hồi nhỏ như vậy đúng là một bất ngờ lớn.

"Vạn Thu, Vạn Thu, há miệng." Dương Tiêu Vũ cầm một miếng xoài trong tay, đưa tới miệng Vạn Thu.

Nhưng lúc này Vạn Thu lại đẩy tay Dương Tiêu Vũ ra một chút. Dương Tiêu Vũ hơi nhướng mày, có vẻ không hiểu hành động của Vạn Thu, bà khẳng định trăm phần trăm Vạn Thu thích xoài.

"Mẹ ăn." Vạn Thu ngước mắt, nhìn khuôn mặt đầy hưng phấn của Dương Tiêu Vũ, "Cái này ngon, chỗ này ăn ngon nhất."

Sở Kiến Thụ trợn to mắt.

Đây hoàn toàn khác với thói quen giáo dục của ông.

Lấy thân phận và địa vị của bọn họ, họ không giỏi trong việc chia sẻ vô điều kiện.

"Đồ ăn ngon như vậy, nhất định thuộc về Vạn Thu." Dương Tiêu Vũ nói như vậy, lắc lắc chiếc nĩa nhỏ, ý đồ nhét vào trong miệng Vạn Thu.

Nhưng Vạn Thu lại mím môi.

Dương Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, dứt khoát đưa miếng xoài hình vuông trên nĩa nhỏ vào miệng. Nước xoài ngọt ngào trào ra, Dương Tiêu Vũ hơi nhướng mày.

"Ừm, rất ngon, mùi vị quả thật không tồi." Thật sự ngon đến bất ngờ, vốn dĩ Dương Tiêu Vũ còn tưởng ở một nơi nhỏ như vậy sẽ không có trái cây ngon.

Dường như nhận được đánh giá, Vạn Thu chỉ chớp mắt, rồi lại cụp mắt xuống.

Cậu không cần nhận được những đánh giá chuẩn xác, cậu chỉ đơn giản muốn chia sẻ những gì mình thích với người khác.

Lại đút cho Vạn Thu một miếng, nhưng Dương Tiêu Vũ tiếp tục thất bại.

Dương Tiêu Vũ liếc nhìn Sở Kiến Thụ, đột nhiên đem miếng xoài trong tay trực tiếp đưa vào miệng Sở Kiến Thụ. Sở Kiến Thụ không cự tuyệt, chậm rãi thưởng thức.

"Thế nào, ăn ngon không?" Dương Tiêu Vũ nửa ngồi nửa dựa trên bàn, khóe môi cong cong, mặt mày diễm lệ, Sở Kiến Thụ không khỏi nhếch khóe môi.

Sở Kiến Thụ nhìn Vạn Thu, Vạn Thu đang định lấy trái cây mình muốn ăn, nhưng Dương Tiêu Vũ đã nhanh chóng dùng một chiếc nĩa để chặn dụng cụ trên tay cậu, chính là muốn tự đút cho đứa con bé bỏng của mình.

Vạn Thu cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn chờ được đút cho ăn, hé miệng nhận lấy, khiến Sở Kiến Thụ có chút choáng váng.

Bầu không khí gia đình bọn họ chưa từng như vậy.

Nói chuyện trong khi ăn, chặn đồ dùng của người khác, đút cho nhau, hơn nữa còn dùng chung dao kéo, là những trường hợp tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trong gia đình họ. Vậy mà hiện tại nó lại diễn ra thật tự nhiên.

Tự nhiên giống như nước chảy xuôi, không ai thắc mắc tại sao điều này xảy ra.

Vì là cuộc hôn nhân bền chặt nên gia đình hai bên đều kỳ vọng rất cao vào con cái, đứa trẻ ngoài ý muốn này lẽ ra phải lớn lên giống như các anh trai của mình.

Nghiêm túc, tận tâm, có tinh thần mạo hiểm và những phẩm chất khác mà người lãnh đạo cần có đều sẽ được đặc biệt bồi dưỡng.

Mà sự tồn tại của Vạn Thu, có thể là một xâm nhập ngoài ý muốn nhưng cũng rất độc đáo đối với gia đình họ. Giống như một vũng dầu êm đềm, nhẹ nhàng và trầm lắng, đang nghênh đón một tia lửa nhỏ sáng lập lòe.