Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 134




*Khuyến khích đọc lúc đêm khuya với một bản nhạc buồn không lời❤️

Khi nhóm học sinh bắt đầu buông lỏng, cuối cùng cũng có người đề xuất chơi trò tỏ tình.

Vạn Thu lặng lẽ gửi tin nhắn cho Chu Bồi Ngọc.

Vạn Thu: Bọn họ nói, mọi người đều phải nói tên một người khác giới mà bản thân để ý nhất trong lớp.

Chu Bồi Ngọc: Chính nó, lúc này mới nói sao, vậy mới là tiệc tốt nghiệp chứ! Đây là cơ hội cuối cùng để thú nhận rồi.

Vạn Thu nhìn từng người lần lượt nói về người khác giới mà mình có hảo cảm.

Vạn Thu: Có vài bạn nữ đều nói là Sở Ức Quy.

Chu Bồi Ngọc: Vậy cậu cảm thấy thế nào?

Vạn Thu sửng sốt.

Vạn Thu: Sao cậu lại hỏi tớ?

Chu Bồi Ngọc: Cậu không cảm thấy gì khi nghe người khác nói thích Sở Ức Quy sao?

Có cảm giác gì sao?

Vạn Thu ngước mắt, nhìn thấy một bạn nữ đang cầm micro trên tay với vẻ xấu hổ, mắt nhìn về phía Sở Ức Quy.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bạn nữ nhút nhát cúi đầu xuống nhưng trông vẫn như một bông hoa xanh vừa chớm nở, nho nhỏ đáng yêu.

Bạn nữ nói tên Sở Ức Quy.

Mọi người đều la ó hò hét, nói Sở Ức Quy mau chóng nắm lấy cơ hội.

"Chỉ là xuất phát từ lòng cảm kích mà thôi, tôi rất biết ơn tình cảm của mọi người dành cho tôi." Sở Ức Quy nói.

Khi Vạn Thu ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy, cậu vẫn luôn không thấy Sở Ức Quy vui vẻ.  Mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, dường như đang cố tình đè nén.

Vạn Thu: Tớ cảm thấy Ức Quy không vui lắm.

Chu Bồi Ngọc: Hả? Rõ ràng cậu ấy đang được tỏ tình, sao lại không vui?

Vạn Thu: Đây là tỏ tình sao? Không phải cần đáp lại lời tỏ tình sao?

Chu Bồi Ngọc: Bằng không chốc nữa chờ xem có ai yêu cầu Sở Ức Quy rời đi một mình không.

Vạn Thu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Nhưng Ức Quy sẽ không rời khỏi tớ.

Chu Bồi Ngọc:....

Chu Bồi Ngọc: ...Là tớ sơ sót rồi.

Vạn Thu cảm thấy Chu Bồi Ngọc bảo mình tới dự họp lớp nhất định có nguyên nhân.

Vạn Thu: Cậu muốn biết chuyện gì sao? Có phải trong lớp Ức Quy có học sinh cậu thích không?

Chu Bồi Ngọc: Đừng, đừng suy nghĩ lệch lạc.

Chu Bồi Ngọc: Tớ chỉ muốn biết liệu cậu có ăn dấm vì Sở Ức Quy được tỏ tình hay không thôi.

Ngón tay của Vạn Thu dừng lại giữa không trung.

Cậu ăn dấm?

Nhưng Vạn Thu không thể tưởng tượng ra cảnh Sở Ức Quy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của người khác.

Sự chắc chắn trong lòng khiến cậu không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng, sau khi một vòng người nói chuyện xong, micro của trò chơi này cuối cùng cũng được trao vào tay Sở Ức Quy.

Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở.

Vạn Thu cúi đầu nhìn thấy tin nhắn của Chu Bồi Ngọc: Sở Ức Quy nói thích ai trong lớp vậy? Không phải bắt buộc phải chọn một bạn nữ trong lớp sao?

Lúc này, Vạn Thu không hiểu sao lại tái nhợt.

Vạn Thu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy không nhìn cậu, khi ngón tay thon dài xinh đẹp cầm micro, màu đen và trắng dường như ngăn cách hai loại cảm xúc và lí trí.

"Tôi thích Vạn Thu." Sở Ức Quy nói.

"Không, không, cậu phải chọn một bạn nữ trong lớp chứ, không được gian lận để cho qua!"

"Đúng vậy, để bọn tôi nhìn xem rốt cuộc lớp trưởng thích bạn nữ nào! Có hảo cảm một chút thôi cũng được!"

Tất cả mọi người đều rất mong chờ, đều thúc giục.

Vạn Thu ma xui quỷ khiến gửi cho Chu Bồi Ngọc một tin nhắn.

Vạn Thu: Tớ hơi sợ.

Chu Bồi Ngọc: Cậu sợ cái gì?

Vạn Thu: Tớ không biết.

Chu Bồi Ngọc: Có phải cậu sợ Sở Ức Quy sẽ nói thích người khác không?

Tin nhắn này vừa gửi tới, giọng nói Sở Ức Quy lập tức truyền tới bên người Vạn Thu: "Tôi chỉ thích Vạn Thu, xin đừng làm tôi khó xử."  Vạn Thu đột nhiên khựng lại, cậu ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy mình sẽ gặp hậu quả gì nếu vi phạm quy tắc.

Mọi người có vẻ hơi thất vọng.

"Cậu thật xảo trá mà lớp trưởng, lợi dụng người khác làm lá chắn!" Có người nói.

"Đúng rồi, lớp trưởng, vậy ngoài Vạn Thu ra, cậu còn có hảo cảm với ai?"

"Ngoại trừ Vạn Thu, tôi không có hảo cảm với ai cả." Giọng nói của Sở Ức Quy truyền từ micro đến loa một cách rõ ràng.

Cho dù mọi người có cố tình khiêu khích Sở Ức Quy thế nào đi nữa, Sở Ức Quy vẫn không dao động.

Người hắn thích chỉ có một.

Hắn chỉ thích Vạn Thu.

Khi mọi người đều nghĩ Sở Ức Quy trốn tránh trò chơi, chỉ có Vạn Thu mới nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Sở Ức Quy.

Từng lời, từng chữ, từng âm thanh đều nghiêm túc hơn lời thổ lộ của tất cả những người có mặt ở đây.

Vạn Thu gửi tin nhắn cho Chu Bồi Ngọc: Sở Ức Quy nói cậu ấy chỉ thích tớ, ngoài ra không nói thêm ai.

Chu Bồi Ngọc: Có thể đạt đến loại trình độ này, cũng thật là cứng cỏi.

Chu Bồi Ngọc: Cho dù sau này các cậu có yêu đương, tớ cũng cảm thấy là chuyện rất bình thường.

Vạn Thu: Nhưng Sở Ức Quy không muốn yêu đương với tớ.

Chu Bồi Ngọc:???

Chu Bồi Ngọc: Cậu vừa nói gì cơ? Chẳng lẽ các cậu đã thảo luận về vấn đề này rồi sao?

Vạn Thu: Ừ.

Chu Bồi Ngọc: Sao lại thế? Nói chuyện thế nào? Sao cậu không nói rõ với tớ??

Vạn Thu: Tớ hỏi Ức Quy có thích tớ không, cậu ấy nói có.

Chu Bồi Ngọc: Không phải cậu ấy vẫn luôn nói như vậy sao? Sao lại liên quan đến chuyện yêu đương?

Vạn Thu: Tớ hỏi Ức Quy, là thích của tình yêu sao? Cậu ấy nói phải.

Chu Bồi Ngọc rất lâu không trả lời tin nhắn.

Vạn Thu nhìn màn hình điện thoại tắt.

Vạn Thu ngước mắt, thấy mọi người đã chơi trò khác.

Quả nhiên có người cố gắng mời Sở Ức Quy đi chơi một mình, nhưng Sở Ức Quy đã từ chối.

Sở Ức Quy nói muốn ở lại với Vạn Thu.

Một số cô gái lớn gan định nắm tay Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy đã ngăn lại.

Trong bữa tiệc, Sở Ức Quy dường như hoàn toàn không lay động trước bầu không khí.

Hồi ở trường cũng vậy.

Chỉ khi tất cả mọi người cùng vào cuộc, sự bình tĩnh khác biệt này mới thể hiện rõ trên người  Sở Ức Quy.

Nhưng lần này thì khác.

Dần dần bị các bạn phát hiện.

Đây chính là lạnh nhạt, cũng chính là xa cách.

Trước khi rời đi, Vạn Thu thấy tin nhắn của Chu Bồi Ngọc: Thích cậu nhưng lại không muốn yêu đương với cậu là sao?

Chu Bồi Ngọc: Vạn Thu, cậu cũng thích Sở Ức Quy mà đúng không? Có phải Sở Ức Quy cho rằng mình yêu đơn phương nên mới không muốn yêu?

Chu Bồi Ngọc: Hay là Sở Ức Quy không có cảm giác an toàn? Thích mà cậu dành cho Sở Ức Quy là tình yêu đúng không?

Vạn Thu đọc tin nhắn vài lần.

Thích mà cậu dành cho Sở Ức Quy không phải tình yêu sao?

Là lí do này sao?

Vạn Thu nhớ Sở Ức Quy từng nói, chỉ cần nhìn liền biết có thích hay không.

Bọn họ rời khỏi nơi ồn ào, đi bộ dưới đèn đường, trước khi Sở Ức Quy muốn tìm một chiếc xe, Vạn Thu đã chủ động yêu cầu cùng nhau tản bộ.

Trong màn đêm yên tĩnh, Vạn Thu cố gắng nhìn Sở Ức Quy.

Vạn Thu biết bản thân thích Sở Ức Quy.

Nhưng đó có phải tình yêu không?

Vạn Thu dừng bước chân, ngẩng đầu lên.

Sở Ức Quy cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Vạn Thu.

Những vì sao trong thành phố không sáng như trong biệt thự, nhìn qua như bị giấu sau tấm màn đen.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy giống như những ngôi sao này, rõ ràng sáng chói nhưng lại bị che đậy lại.

"Ức Quy." Vạn Thu túm lấy quần áo Sở Ức Quy, "Chúng ta hôn nhau được không?"

Làm sao để biết bản thân thích Sở Ức Quy hay không?

Ghen sao?

Vạn Thu cảm thấy mình không thể ghen, cậu không thể tưởng tượng ra chuyện Sở Ức sẽ làm cậu ghen.

Sở Ức Quy mang lại cho cậu cảm giác an toàn đến mức không thể tưởng tượng được.

"Chúng ta hôn nhau đi, tớ muốn biết tớ có thích cậu không." Vạn Thu nói.

Nếu đúng như Chu Bồi Ngọc nói, là vì cậu không thích nên Sở Ức Quy mới không nói chuyện yêu đương.

Vậy liệu cậu có thể thích Sở Ức Quy không?

Vạn Thu không có cách nào hình dung được vẻ mặt của Sở Ức Quy lúc này.

Giống như màn đêm đen kịt, không thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối.

Vạn Thu được Sở Ức Quy nắm tay dẫn về phía trước.

Bọn họ đi tới một nơi hẻo lánh hơn.

Vạn Thu không biết bọn họ đã đến đâu, đến góc nào trên công viên vắng vẻ không có đèn đường này.

Lúc này, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng muỗi kêu cũng không nghe thấy.

Những ngón tay chạm vào trán Vạn Thu, chạm vào gương mặt Vạn Thu, cuối cùng đặt lên môi Vạn Thu.

Khi bóng tối bao trùm Vạn Thu, xúc cảm mềm mại rơi xuống, mọi ý thức đều bị tước đoạt.

Vạn Thu dường như nghe thấy tiếng máu lưu động, tiếng gió phong phanh, và sự đụng chạm ấm áp do sự sống mang lại.

Hôn là cảm giác thế nào?

Đây là nụ hôn đầu tiên của Vạn Thu.

Nụ hôn này khiến Vạn Thu an tâm vô cùng.

Và làn gió đêm mang lại cho cánh môi một cảm giác mát lạnh.

Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy dưới ánh sáng mờ ảo, Sở Ức Quy không ngừng nhìn Vạn Thu.

Nhưng Vạn Thu vẫn không thể phân biệt được cảm xúc của Sở Ức Quy.

Là do trời quá tối sao? Vạn Thu nghĩ.

Cậu vươn tay lần theo khuôn mặt của Sở Ức Quy, cố gắng tìm kiếm cảm xúc của Sở Ức Quy bằng đầu ngón tay, nhưng vô ích.

Đến cuối cùng, Vạn Thu cũng không thể nói thêm gì nữa.

Như thể màn đêm đã tước đoạt thanh âm của cậu.

——

Một khoảng thời gian rất lâu sau, Vạn Thu vẫn không thể đoán được nụ hôn đó chứng minh được điều gì.

Sở Ức Quy dường như sẽ không bao giờ từ chối cậu, chấp nhận đề nghị hôn môi của cậu, cho nên mới hôn cậu một cái.

Không có ý nghĩa nào khác.

Nhưng yêu cầu đột ngột này lại khiến Vạn Thu không thể bình tĩnh được.

Vạn Thu đã nhận được rất nhiều nụ hôn từ Sở Ức Quy.

Thỉnh thoảng sẽ hôn lên trán, lên tóc, lên thái dương, thậm chí còn hôn ngón tay khi đang chơi đùa.

Những nụ hôn giữa bọn họ không hề hiếm thấy.

Sự thân mật thường xuyên như vậy cũng sẽ khiến Vạn Thu vui vẻ.

Vì vậy Vạn Thu cho rằng hôn môi sẽ không mang lại cảm giác gì khác.

Sự thật đúng là như vậy, Vạn Thu lúc đó không hề cảm thấy chán ghét, cũng không có cảm giác khác thường ngày.

Dường như gần gũi như vậy là chuyện bình thường.

Không giống như những các bộ phim đã xem, không có mô tả chi tiết, không có âm thanh trữ tình.

Nụ hôn ấy dường như không có gì mãnh liệt.

Ngay cả nhịp tim cũng đập vững vàng.

Chỉ là...

Thỉnh thoảng nhớ lại đêm đó với ký ức không mấy rõ ràng, Vạn Thu lại nổi lên những suy nghĩ khác.

Nhiều buổi tối yên tĩnh, nhớ lại công viên vắng vẻ không một bóng người.

m u không ánh sáng.

Trong không khí có mùi cỏ xanh, mùi hương quen thuộc của Sở Ức Quy, nhiệt độ còn nóng hơn cả đêm hè oi bức, sau đó trên môi lại có chút cảm giác mát lạnh.

Mọi thứ dường như đã khắc sâu vào tâm trí Vạn Thu.

Những hồi ức ngày càng nhiều, Vạn Thu cũng nhận ra sự khác biệt so với trước đây.

Đây là tình yêu?

Vạn Thu không thể phân biệt được.

Vạn Thu cũng có chút để ý, không biết Sở Ức Quy có cảm nhận như thế nào.

Không giống như cậu, khi Ức Quy biết rõ thứ mình thích là tình yêu, vậy Ức Quy có cảm nhận như thế nào về nụ hôn này?

Vạn Thu bỏ lỡ cơ hội dò hỏi.

Nhớ lại ngày đó, Vạn Thu muộn màng nhận ra mình không hề bình tĩnh như bản thân tưởng tượng.

Nếu không, cậu đã không luôn im lặng sau nụ hôn.

Cậu được Sở Ức Quy nắm tay quay trở lại con đường sáng rực.

Đêm đen và bí mật bị bỏ lại hết ở phía sau.

Cậu có thể thấy đôi mắt bình tĩnh của Sở Ức Quy đang nhìn thẳng về phía trước.

Mà ngày hôm đó Sở Ức Quy cũng không nói chuyện với cậu.

Kể từ ngày đó, Vạn Thu không nhắc lại chuyện này với Sở Ức Quy nữa.

Như thể làm chuyện tùy hứng, sau đó liền cảm thấy chột dạ.

Sở Ức Quy không khác gì bình thường, như thể phút thử nghiệm ngắn ngủi kia chưa từng tồn tại trong cuộc đời.

Chu Bồi Ngọc sau đó đã hỏi nhiều lần về mối quan hệ giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy, không biết tại sao Vạn Thu lại không nói với Chu Bồi Ngọc.

Không phải không muốn nói, cũng không phải không muốn thảo luận.

Mà vì không biết mình nên dùng từ ngữ nào để diễn tả sự phức tạp trong tâm trạng hiện tại.

Một đêm nọ, Vạn Thu đột nhiên không ngủ được.

'Ức Quy cảm thấy thế nào?' Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Vạn Thu.

Tại sao lúc đó Ức Quy không nói chuyện với cậu?

Khi nghe yêu cầu muốn hôn môi, Sở Ức Quy đã nghĩ gì?

Lần đầu tiên Vạn Thu cảm nhận được cảm giác mất ngủ.

Hóa ra khi người ta nghĩ về nhiều thứ, thật sự sẽ không ngủ được.

Vạn Thu mở cửa sổ, hòa mình vào cái nóng oi ả, nhưng không có cách bình tĩnh trở lại.

Vạn Thu rời khỏi phòng ngủ, lang thang khắp căn biệt thự rộng lớn một cách không mục đích.

Cậu sống ở đây đã lâu, nhưng đến bây giờ một số nơi vẫn còn cảm thấy xa lạ như chưa từng đến.

Nhưng dù xa lạ đến đâu, Vạn Thu đều có thể nhớ lại những kỷ niệm khi ở bên Sở Ức Quy.

Vạn Thu mơ hồ nhận ra, dường như cậu có rất nhiều ký ức ở cùng Sở Ức Quy, nhiều hơn bất cứ ai khác.

Nhiều hơn Vạn Tiểu Hoa, nhiều hơn Ninh Xảo Trân, cũng nhiều hơn Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ.

Vạn Thu đạp xe ba bánh vòng quanh vườn.

Rõ ràng là một đêm hè oi bức, nhưng bầu trời thi thoảng vẫn truyền tới những cơn gió nhẹ.

Vạn Thu dừng lại ở vườn trái cây.

Vườn trái cây được trồng lại này hoàn toàn thuộc về Vạn Thu, so với mùi thơm của hoa, dường như cậu thích mùi trái cây khơi gợi vị giác hơn.

Những người trồng trái cây ở đây nói, các giống cấy đều được chọn lọc kỹ lưỡng nên đều có hương vị rất ngon.

Đó là bằng chứng cậu được yêu thương vô cùng.

Cậu có quá nhiều tình yêu, có phải vì cậu có quá nhiều tình yêu cho nên mới không thể phân biệt rõ được?

Vạn Thu ngồi trên ghế trong lối đi.

Nơi này không có đèn, ánh đèn từ phía xa mờ mịt, giống như đêm hôm đó.

Nhưng sao ở đây rất sáng, treo lơ lửng trên bầu trời, rất đẹp.

Ngón tay Vạn Thu lặng lẽ chạm vào cánh môi. Vô thức ấn xuống.

Mùi hương trái cây còn đọng lại trên mũi dường như được thay thế bằng một mùi hương khác.

Mọi suy nghĩ đều bị hơi thở không tồn tại này lấy đi.

Dường như có một giọng nói nào đó đột nhiên lọt vào tâm trí Vạn Thu.

Đó là âm thanh 'răng rắc'.

Lúc này, Vạn Thu chợt nhận ra điều gì đó.

Vì những suy nghĩ không thể giải thích cứ chạy trong đầu nên cậu không mấy để ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, xung quanh tối om, rất dễ suy nghĩ lung tung.

Vạn Thu vẫn luôn sợ ma, lúc này mới muộn màng nhận ra mình không nên ở đây.

Đứng dậy, cậu muốn đi dưới ánh đèn, nhưng vì sợ hãi mà hai chân run lên.

Sợ hãi khiến Vạn Thu ngần ngại và muốn khóc.

Thẳng đến khi cách đó không xa vang lên một thanh âm quen thuộc: "Vạn Thu."

Vạn Thu đột nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dưới ánh sáng ở rìa ngoài khu vườn tối tăm, có một vóc dáng rất cao đứng đó.

Là người mà Vạn Thu quen thuộc, đồng thời cũng là người luôn khiến Vạn Thu có chút rối loạn.

"Ức Quy." Vạn Thu lẩm bẩm.

"Tớ qua đó nhé." Dường như vì sự sợ hãi của Vạn Thu, Sở Ức Quy không nói lời này để khẳng đijnh, mà là một lời cầu xin.

"Để tớ qua, tớ qua chỗ cậu." Vạn Thu thích ở dưới ánh đèn sáng hơn ở nơi tối.

Vì Sở Ức Quy ở gần nên Vạn Thu lấy lại được lòng can đảm đã vỡ vụn dưới mặt đất.

Khi Vạn Thu dần đến gần ánh sáng, bóng dáng của Sở Ức Quy cũng ngày càng rõ ràng.

Nhìn người dưới ánh sáng, Vạn Thu hoảng hốt nhận ra Sở Ức Quy dường như đã thực sự trưởng thành.

Đẹp trai hơn, cao ráo hơn, khuôn mặt có chút trẻ con trong ký ức đã mang nét trưởng thành.

Ánh sáng từ trên xuống chiếu lên tóc Sở Ức Quy, dường như cho hắn một tầng sáng màu vàng.

"Không ngủ được?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu gật đầu.

"Tới đây."

Sở Ức Quy đưa tay về phía Vạn Thu.

Vạn Thu bước tới kéo tay Sở Ức Quy, nhưng lại bị lực đạo của Sở Ức Quy kéo về phía đối phương.

"Có bị muỗi đốt không?" Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, tìm xem có vết cắn nào không.

"Không, Bạch quản gia nói mỗi tuần gần đây đều phun thuốc." Vạn Thu nói.

"Cậu hái quả ăn sao?"

"Tớ không ăn, muốn ăn thì phải rửa sạch, chúng ta có thể đến nhà kính hái, trong nhà kính có nước máy." Vạn Thu nói, cho rằng Sở Ức Quy muốn ăn trái cây. "Cậu muốn ăn sao?”

"Sao lại không ngủ được?" Sở Ức Quy không trả lời câu hỏi của Vạn Thu.

"Bởi vì suy nghĩ một chút việc." Vạn Thu nói.

Sở Ức Quy hỏi: "Việc gì?"

"Nghĩ về nụ hôn mà tớ đề nghị, cậu cảm thấy thế nào, có thích không?”

Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu suy nghĩ của mình, cậu luôn dễ dàng bày tỏ sự nghi ngờ như vậy.

Mà Sở Ức Quy sẽ luôn cho cậu những câu trả lời chân thật nhất.

"Thích."

Vạn Thu có thể nhìn rõ biểu cảm của Sở Ức Quy dưới ánh sáng, Sở Ức Quy không hề lừa cậu.

Biểu hiện của Sở Ức Quy không phải lúc nào cũng nghiêm túc.

Vạn Thu không hiểu, tại sao nói thích nhưng vẫn không thấy vui vẻ.

Là hiện tại không vui, hay là vì lần hôn môi đó nên không vui?

Chẳng lẽ hôm đó trời quá tối nên cậu không biết được vẻ mặt của Sở Ức Quy sao?

Nếu là bây giờ.

Dưới ánh đèn sáng ngời, cậu có thể nhìn thấy không?

"Cậu có muốn hôn môi tớ lần nữa không?" Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy không trả lời.

Vạn Thu nhận thấy, dường như đây không phải là mệnh lệnh, mà là một câu hỏi.

Khác với lần trước.

Vạn Thu suy nghĩ vấn đề cuối cùng, nói: "Chúng ta hôn nhau nhé?"

Yêu cầu của Vạn Thu lại thành công.

Sau khi Sở Ức Quy nhận được lời đề nghị của Vạn Thu, hắn không hề do dự chút nào.

Tay Sở Ức Quy không chạm vào Vạn Thu như lần trước.

Hắn chỉ cúi người xuống một chút để phù hợp với chiều cao của Vạn Thu.

Hơi thở dần dần gần hơn, đan xen, hòa quyện.

Bọn họ hôn nhau một cách lặng lẽ.

Không ôm ấp, chỉ dùng hôn môi để dựa sát vào nhau.

Vạn Thu cố gắng mở mắt ra, không phải để trải nghiệm nụ hôn mà là để nhìn rõ vẻ mặt của Sở Ức Quy.

Nhưng Vạn Thu cảm thấy mình có lẽ không nên làm như vậy.

Cậu hoàn toàn không thể đoán được cảm xúc của Sở Ức Quy.

Nhưng cậu nhìn thấy một thứ gì đó phức tạp hơn, một thứ cậu không thể hiểu nổi, thậm chí còn khiến ngực cậu như bị thứ gì đó chặn lại.

Tựa như một bông hoa đã nở rộ đến cực hạn, sắp nghênh đón kết cục rơi vào cát bụi, mục nát trong bùn đất, tỏa ra chút hương thơm nồng cuối cùng.

Vạn Thu đột nhiên cảm thấy, có lẽ nụ hôn đối với Sở Ức Quy còn có một ý nghĩa phức tạp mà cậu không thể hiểu được.

Mà Sở Ức Quy dường như bị mắc kẹt trong vũng lầy phức tạp đó, đang cố gắng thoát ra.

Vạn Thu biết bản thân thật sự muốn nhìn thấy phản ứng của Sở Ức Quy khi hôn môi.

Nhưng đồng thời, Vạn Thu lại cảm thấy hiện tại cũng không muốn nhìn thấy.

Vạn Thu lùi lại một bước, rời khỏi nụ hôn.

Rõ ràng là triền miên.

Nhưng Vạn Thu lại không có cách nào say mê được.

"Lần này cậu cũng thích sao?" Vạn Thu thận trọng hỏi.

"Ừ." Sở Ức Quy đáp lại cậu.

"Vậy tại sao cậu lại không vui?" Vạn Thu không hiểu.

Sở Ức Quy rũ mắt nhìn Vạn Thu.

Hàng mi mỏng che khuất đôi mắt, giấu đi những cảm xúc của đôi mắt đó.

"Cậu thực sự thích tớ sao?" Vạn Thu không nhận được câu trả lời từ Sở Ức Quy, tiếp tục hỏi.

"Thích."

"Là thích kiểu gì?" Vạn Thu hỏi, là thích của tình yêu sao?

"Là thích của người nhà."

Đôi mắt của Vạn Thu từ từ mở to, nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc.

"Là thích của bạn bè."

"Là thích của ân nhân."

"Là thích của áy náy."

"Là ký thác...”

"Là nguồn sống..."

"Là..."

"Là thích của tình yêu."

Vạn Thu đứng tại chỗ, trong lòng hoàn toàn bối rối.

Sở Ức Quy nói rất nhiều, dường như cũng không đặc biệt nghĩ tới, chỉ nghĩ gì nói đó mà thôi.

Giống như Sở Ức Quy đã dành cho Vạn Thu toàn bộ những kiểu thích mà hắn có thể nghĩ được.

Vạn Thu phảng phất như đang cầm trên tay rất nhiều trái cây, hương thơm hòa vào trong hơi thở, không ngừng làm hỗn loạn phán đoán của cậu.

Rất nhiều rất nhiều.

"Không chỉ là hôn, tớ làm gì cậu cũng thích phải không?" Vạn Thu đột nhiên cảm thấy mình trở nên thông minh hơn một chút.

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao cậu lại không vui?"

Đây là vấn đề Vạn Thu tò mò nhất.

Thích, hẳn là sẽ vui vẻ.

Sở Ức Quy không vui, vậy Vạn Thu cũng không thể vui được.

Vạn Thu cuối cùng đã nhận được câu trả lời của Sở Ức Quy.

"Tớ đã không còn gì để cho cậu nữa."

Sở Ức Quy đã trao mọi thứ cho Vạn Thu.

Khi hắn không ngừng nhận được chất dinh dưỡng từ Vạn Thu, cũng là lúc hắn không thể cho Vạn Thu thêm bất cứ gì nữa.

Hắn và Vạn Thu không còn bình đẳng.

Không thể đáp lại, cho nên mất hết dũng khí để chấp nhận.