Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 128




Khi Sở Chương nhìn thấy tin nhắn này, anh lập tức lên các trang web lớn lục soát xem bản thân có đột nhiên có tai tiếng với nữ minh tinh nào không.

Sau khi tìm một lượt không thấy gì mới cảm thấy yên lòng.

Nhưng không hiểu sao, Sở Chương lúc này cảm thấy vô cùng chột dạ.

Như thế nào lại để thiên sứ nhỏ nhà anh nhìn thấy anh hôn một người phụ nữ xa lạ rồi.

...Cũng không đến mức, thiên sứ nhà anh đã thành niên rồi.

Sở Chương đi qua đi lại thì bị Triệu Tinh Hoa phát hiện.

"Cậu lại ở đây phát điên cái gì vậy?" Mỗi lần Triệu Tinh Hoa nhìn thấy Sở Chương phát điên thường chỉ có một lý do, "Vạn Thu lại gửi tin nhắn cho cậu?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Vẻ mặt Sở Chương rất vi diệu, "Vạn Thu hỏi tôi hôn nữ chính, vậy có phải đang yêu đương không!"

Triệu Tinh Hoa: "..." Mặc dù cảm thấy hỏi như vậy thật buồn cười, nhưng khi nghĩ tới đối tượng là Vạn Thu thì lại cảm thấy đây là một chuyện lớn.

"Vậy cứ nói là đang đóng phim." Triệu Tinh Hoa đề nghị.

"Chỉ vì đóng phim mà có thể tùy tiện hôn người khác, đây chẳng phải không có chút tiết tháo nào sao?” Sở Chương lập tức phủ nhận.

Triệu Tinh Hoa đè nén lời phàn nàn, nói: "Vậy cứ nói lúc đó cậu yêu đương đi."

"Vạn Thu sẽ yêu ai yêu cả đường đi với người kia, tôi không muốn, tôi không vui."

Triệu Tinh Hoa cảm thấy mình đã nổi gân xanh trên trán: "Vậy trước tiên hỏi xem tình huống thế nào, sau đó nghĩ biện pháp đối phó!"

Sở Chương đương nhiên biết làm thế nào mới tốt, anh nói lời này chỉ để trêu chọc Triệu Tinh Hoa mà thôi.

Nhìn vẻ mặt của Triệu Tinh Hoa, anh biết mình chắc chắn đã trêu chọc quá tàn nhẫn, nếu trêu chọc thêm nữa sẽ bị đánh.

Lập tức nghiêm túc hỏi Vạn Thu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Vạn Thu gửi mấy tin nhắn giải thích tình hình, sắc mặt Sở Chương có chút vi diệu.

Vạn Thu: Ức Quy nói, chỉ cần nhìn liền biết thích hay không.

Vạn Thu: Khi em nhìn Ức Quy, em biết mình rất thích Ức Quy, đây là tình yêu sao?

Vạn Thu: Nhưng Vương Duyệt nói, phải hôn môi mới là người yêu.

Vạn Thu: Nếu không chán ghét hôn môi, vậy chính là người yêu sao?

Sở Chương ngồi trong phòng khách, cực kỳ an tĩnh.

Một tay cầm điện thoại, một tay che miệng, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Không thể nào...

Có lẽ không phải như anh tưởng tượng đâu.

Không có khả năng, không có khả năng.

Nhưng cũng không phải không có khả năng!

Nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu...Lại cảm thấy điều đó khó mà xảy ra, nếu thực sự có, sẽ không thể không để lại chút manh mối nào.

"Làm sao vậy?" Triệu Tinh Hoa cũng nhận ra có chút không đúng, nhịn không được tiến lên hỏi kỹ hơn.

"Anh Triệu, cậu cảm thấy Sở Ức Quy và Vạn Thu nhà tôi...quan hệ thế nào?" Sở Chương hỏi.

"Rất tốt?" Triệu Tinh Hoa trả lời.

"Vậy có cảm thấy có chút quá tốt không?"

Triệu Tinh Hoa gật đầu: "Tôi rất ít khi thấy hai đứa trẻ nào có mối quan hệ tốt như vậy."

Sở Chương lo lắng nắm lấy tay Triệu Tinh Hoa: "Người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo, cậu mau giúp tôi phân tích, Sở Ức Quy và Vạn Thu có giống như đang yêu đương không?!"

"…Đầu óc cậu có vấn đề à" Vẻ mặt của Triệu Tinh Hoa rất vi diệu.

"Đúng vậy, không có khả năng mà." Sở Chương cũng cảm thấy mình không phải là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Nhìn vẻ mặt của Sở Chương, trong lòng Triệu Tinh Hoa có chút trầm xuống: "Chẳng lẽ... Vạn Thu nói với cậu em ấy thích Ức Quy?"

Khóe miệng Sở Chương giật giật: "Vạn Thu nói thích Sở Ức Quy cũng không ít lần rồi."

Triệu Tinh Hoa cẩn thận suy nghĩ, quả thực hắn đã từng nghe Sở Ức Quy và Vạn Thu nói thích nhau.

"Vậy không phải chuyện bình thường sao? Tại sao cậu..."

Sở Chương nhìn điện thoại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Vạn Thu hỏi tôi chuyện yêu đương, sau đó đối tượng yêu đương đầu tiên tiên em ấy nghĩ đến là Sở Ức Quy."

"..."

"Thật sự mà nói, tôi cảm thấy quan hệ của Vạn Thu và Sở Ức Quy tốt như đôi vợ chồng già vậy, có khi người yêu cũng không dính nhau như vậy."

Triệu Tinh Hoa cũng cảm thấy đây có lẽ là một vấn đề lớn.

"Bây giờ em ấy hỏi tôi có phải bằng lòng hôn môi chính là yêu đương không, tôi sợ tôi nói đúng vậy, Vạn Thu liền đi tìm Sở Ức Quy thửc nghiệm."

Sở Chương nghĩ đến khả năng đó liền cảm thấy không tốt chút nào.

"Vậy nói đi học không thể yêu đương." Triệu Tinh Hoa nói một cách kiên quyết.

"Ô ô ô ô tôi muốn làm một người anh trai có tâm, không phải làm một phụ huynh gia trưởng."

Sở Chương phàn nàn này nọ, bị Triệu Tinh Hoa đập một phát vào đầu.

"Bình thường chút cho ông, đây là lúc để cậu nói giỡn sao?"

m thanh cốc đầu tuy vang nhưng kỳ thật cũng không đau, Sở Chương bên này lại ấm ức nói: "Tôi thật sự, thật sự nghiêm túc, tôi không muốn lừa gạt cho qua đâu."

Triệu Tinh Hoa ngồi bên cạnh Sở Chương.

Sự lo âu thông qua ngón tay, trực tiếp biểu lộ thành hành động gõ không ngừng trên đùi.

"Nhân tiện, gia đình cậu có kỳ thị không?"

"Không kỳ thị nha?" Sở Chương thản nhiên nói: "Cậu nhìn ba mẹ tôi trông giống sẽ kỳ thị sao? Nếu mẹ tôi không kỳ thị, vậy ba tôi khẳng định cũng sẽ không."

"Vậy tại sao Ức Quy lại không thể yêu đương cùng Vạn Thu?" Triệu Tinh Hoa hỏi.

Sở Chương: "..."

Sở Chương quay đầu nhìn xuống đất.

Sắc mặt anh dần dần dại ra.

Khóe mieijeng Triệu Tinh Hoa giật giật, chẳng lẽ từ đầu đến cuối không chú ý đến vấn đề này sao?

"Không, tôi hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh hai đứa nhỏ này yêu nhau." Sở Chương bất đắc dĩ nói.

Không phải Triệu Tinh Hoa không hiểu được cảm giác của Sở Chương, tình huống này quả thực có chút phức tạp.

"Mà Sở Ức Quy cũng sẽ không bằng lòng cùng Vạn Thu yêu đương đâu, nếu Vạn Thu có suy nghĩ như vậy sẽ rất khó."

Triệu Tinh Hoa sửng sốt.

"Hơn nữa, cũng không phải tôi không muốn Vạn Thu và Sở Ức Quy yêu đương, mà là không muốn Vạn Thu yêu sớm như vậy, em ấy mới trở về được mấy năm, tôi rất lưu luyến."

Giọng nói của Sở Chương mềm mại như hoa bồ công anh nở rộ trong gió, phiêu tán vào không trung.

Ngay cả những bậc cha mẹ bình thường cũng sẽ lưu luyến con cái.

Thì làm sao một gia đình có thể bỏ được đứa trẻ mới về bên người họ được 5 năm chứ.

Sở Chương suy nghĩ một lúc rồi trả lời Vạn Thu.

Sở Chương: Chuyện yêu đương cứ để thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu.

Sở Chương: Nếu thật sự là tình yêu, nhất định ngày nào đó sẽ tìm ra manh mối.

Sở Chương: Cũng giống như tình bạn và gia đình, tình yêu không phải là một vấn đề phức tạp, không cần phải đặc biệt chú ý, cũng không cần vì thế mà khó xử.

Sở Chương: Vạn Thu ngoan, đừng yêu nhanh như vậy, dành nhiều thời gian cho anh cả hơn không được sao?

Sở Chương không nhắn cho có lệ.

Anh thật sự nghiêm túc trả lời vấn đề của Vạn Thu.

Mặc dù trọng tâm là câu cuối cùng.

Vạn Thu nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Vạn Thu: Vậy anh cả và nữ chính kia đang yêu đương sao?

Sở Chương: Trong phim đương nhiên đang yêu mới hôn môi đối phương nha.

Sở Chương: Nhưng người trong phim không phải anh cả của em.

Sau khi Vạn Thu nhìn thấy tin nhắn, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Người trên TV không phải là anh cả của cậu, là người trong phim.

Vạn Thu sửng sốt phản ứng lại.

Sau đó gửi tin nhắn cho Vương Duyệt.

Vạn Thu: Cậu đã bao giờ hôn môi chưa?

Vương Duyệt: Mịa...

Vương Duyệt: Không, tớ vẫn còn nụ hôn đầu!

Vạn Thu: Vậy cậu nói bằng lòng hôn môi, là đang nhắc tới trong tiểu thuyết sao?

Vương Duyệt:...

Vương Duyệt: A đúng đúng, tớ chỉ lý luận suông thôi được không, làm sao, chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy* hả? (Dù chưa trải qua nhưng cũng biết đại khái như thế nào)

Vạn Thu đột nhiên cảm thấy có lẽ chuyện tình yêu mà Vương Duyệt nói không thể tin tưởng hoàn toàn.

Có thể có giá trị tham khảo, nhưng cần được xem xét.

Tình yêu thực sự rất phức tạp.

Phức tạp đến nỗi mỗi người đều có những ý kiến khác nhau.

——

Mấy ngày trước khi khải giảng, Vạn Thu và Sở Ức Quy mới đến thăm cô nhi viện.

Trên xe, Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu.

Vạn Thu cũng nắm lại Sở Ức Quy.

Đột nhiên Vạn Thu nhận ra, đã lâu rồi bọn họ không làm gì cùng nhau.

Sở Ức Quy đã ngừng dạy phụ đạo cho Vạn Thu, ngoại trừ những lần Vạn Thu không biết giải sẽ đi tìm Sở Ức Quy, phần lớn thời gian Sở Ức Quy đều dùng để học tập.

Tình huống này khiến Vạn Thu nhớ đến khoảng thời gian cậu mới về Sở gia, Sở Ức Quy vẫn luôn xuất quỷ nhập thần.

Vạn Thu cũng hỏi Sở Ức Quy có muốn thuê gia sư không, nhưng Sở Ức Quy từ chối.

Sở Ức Quy nói hiện tại cần tự mình củng cố kiến thức.

Chỉ là không biết tại sao, Vạn Thu mơ hồ cảm giác động cơ học tập của Sở Ức Quy bây giờ đã khác trước kia.

Dường như nhiệt tình hơn trước.

Trong kỳ nghỉ, nhiều gia sư từng dạy Sở Ức Quy đã gọi điện hỏi về trường đại học Sở Ức Quy muốn ghi danh, thậm chí còn có ý định tuyển sinh nhưng đều bị từ chối.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy rất lợi hại, bởi vì những người khác cũng cảm thấy Sở Ức Quy rất lợi hại.

Vạn Thu hỏi Sở Ức Quy tại sao bây giờ lại học tập nghiêm túc như vậy.

Sở Ức Quy nói, hắn muốn đạt điểm cao nhất trong kỳ thi đại học.

Vạn Thu cảm thấy thủ khoa đại học sẽ lợi hại như hoàng đế.

Sở Ức Quy mỉm cười, nói thủ khoa là thủ khoa.

Bởi vì đã lâu không đối mặt tử tế với Sở Ức Quy nên Vạn Thu cũng cảm thấy có chút không thích ứng.

Mặc dù Vạn Thu sẽ làm bài tập bên cạnh Sở Ức Quy.

Ngay cả khi không có việc gì làm, Vạn Thu vẫn ngồi ở bàn làm việc nhìn Sở Ức Quy.

Cậu phải quan sát rõ ràng Sở Ức Quy hơn trước kia.

Sở Ức Quy thật đẹp trai.

Trông trưởng thành hơn ngày trước.

Lông mi dày, làn da cũng đẹp.

Ngón tay còn rất dài.

Bờ vai cũng rộng hơn trước.

Vạn Thu hầu như không làm phiền Sở Ức Quy, Dương Tắc thậm chí còn đưa Vạn Thu đi học khiêu vũ vào cuối tuần.

Đã lâu rồi họ chưa chạm vào nhau như thế này.

Khi những ngón tay lại đan vào nhau, hơi ấm quen thuộc lại từ đối phương truyền về.

Vạn Thu vô tình vô ý dùng ngón tay vuốt ve vết chai mỏng xuất hiện trên ngón tay Sở Ức Quy.

Đầu ngón tay có chút cảm giác ngứa ngáy, đây là bằng chứng Sở Ức Quy đã làm việc rất chăm chỉ.

Vạn Thu ma xui quy khiến nói: "Ức Quy nhất định sẽ nhận được kết quả xứng đáng."

Không chỉ là thủ khoa, mà còn hơn thế nữa.

"Tớ cũng sẽ để cậu nhìn thấy tớ lấy được chúng." Sở Ức Quy cũng mỉm cười hứa hẹn với Vạn Thu.

Khi đến cô nhi viện, bọn nhỏ vô cùng phấn khích ra chào đón bọn họ.

Khác biệt so với trước đây, bọn họ không chỉ mang quà đến cho bọn nhỏ trong cô nhi viện, mà bọn nhỏ trong cô nhi viện cũng chuẩn bị quà cho bọn họ.

Bởi vì Sở Ức Quy sắp thi đại học, tuy bọn nhỏ còn chưa rõ nhưng viện trưởng đã nói đây là chuyện quan trọng.

Mọi người đều tập luyện cho buổi biểu diễn.

Những tiếng trẻ thơ ríu rít vang lên, chúc Sở Ức Quy đạt được kết quả tốt nhất.

Bọn họ đã luyện tập rất chăm chỉ, khi lên đài biểu diễn còn vô cùng khẩn trương.

Rõ ràng chỉ có Sở Ức Quy và Vạn Thu, viện trưởng và các y tá làm khán giả.

Vạn Thu nhìn những đứa trẻ đáng yêu múa may tay chân trên đài.

Cũng có những đứa trẻ khỏe mạnh hơn nhảy điệu khiêu vũ mà cậu đã dạy.

Khắp nơi đều lộ ra dấu vết non nớt, nhưng Vạn Thu dường như thấy được khung cảnh sau khi băng tuyết tan đi.

Những hạt giống được bao bọc suốt mùa đông lộ ra, trong tiếng gió xuân vẫy gọi, chồi xanh mơn mởn xuất hiện.

Năng động, xinh đẹp.

Sở Ức Quy nhận được một chiếc chai trong suốt.

Bên trong là những con hạc giấy với nhiều màu sắc khác nhau, viện trưởng nói mỗi con hạc giấy đều là một lời chúc phúc.

Vạn Thu ngồi quỳ ở một bên, tò mò nhìn Sở Ức Quy cầm chai nhựa.

Hạc giấy thực ra được gấp rất thô sơ, Vạn Thu có thể nhận ra.

Chắc mấy đứa nhỏ này ham chơi quá nên không rửa tay, trên hạc giấy còn để lại mấy vết bẩn.

Ở cô nhi viện có chút cũ kĩ, Sở Ức Quy đặt chai nhựa bên chân, không có ý định mở ra.

Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy cười.

Nụ cười giống bông hoa nhài dại nở rộ, không lớn nhưng lại khiến xung quanh ngập tràn mùi thơm dễ chịu.

Vô cùng bắt mắt.

Khi Sở Ức Quy đang chơi với lũ trẻ thì viện trưởng tới ngồi cạnh Vạn Thu.

Vạn Thu nhìn, người phụ nữ hơi mập nhưng vóc dáng không thấp, nhìn qua uy nghiêm nhưng thực ra lại khá dịu dàng.

"Đứa trẻ này hình như càng ngày càng vui vẻ, có phải vì đã lớn rồi không nhỉ?" Viện trưởng cười với Vạn Thu, "Mặc dù trước đây cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, nhưng so với bây giờ thì kém hơn chút gì đó."

Vạn Thu hỏi: "Kém gì ạ?"

"Chà... cảm xúc đi, hơi giống người máy, con có hiểu không?" Viện trưởng hỏi.

Vạn Thu lắc đầu.

Vạn Thu nhớ rõ người máy mà cậu đã thấy khi cùng Dương Tiêu Vũ đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy Sở Ức Quy giống như một người máy.

Trong trí nhớ của Vạn Thu, Sở Ức Quy có rất nhiều hình ảnh sống động, không có cái nào giống người máy cả.

Viện trưởng suy nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười: "Xem ra từ khi con trở về Sở gia, thằng bé đã thay đổi rất nhiều, mỗi lần đến đây đều có cảm giác như thằng bé lại trưởng thành thêm."

Vạn Thu bối rối, không biết phải trả lời viện trưởng như thế nào.

Nhưng viện trưởng lại ở bên cạnh Vạn Thu mỉm cười: "Chắc con không hiểu, thằng bé ở trước mặt con rất khác biệt."

Viện trưởng nhìn Sở Ức Quy chơi đùa với những đứa trẻ khác, bọn trẻ rất thích Sở Ức Quy, hiện tại lại càng thích.

Những đứa trẻ bị bỏ rơi vô cùng nhạy cảm, sẽ gần gũi với những người hiền lành, đối xử tốt với chúng.

Ví dụ như Sở Ức Quy hiện tại.

"Có lẽ, thằng bé nên nói cảm ơn với con." Viện trưởng đột nhiên quay đầu mỉm cười với Vạn Thu.

Cho đến khi rời khỏi cô nhi viện, Vạn Thu vẫn không hiểu được lời nói của viện trưởng.

Mặc dù cậu hỏi, viện trưởng cũng không nói cho cậu biết.

Trên đường trở về, Vạn Thu thuật lại lời của viện trưởng cho Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.

Sau đó mỉm cười.

Nói: "Cám ơn."

Vạn Thu không biết tại sao Sở Ức Quy lại đột nhiên nói lời cảm ơn.

Nhưng vào lúc này, Sở Ức Quy dường như còn sặc sỡ hơn cả hạc giấy được gấp bằng nhiều sắc màu khác nhau.

Khi Vạn Thu nhìn thấy cái chai đặt trong phòng của Sở Ức Quy, cậu đã tìm một mảnh giấy màu đỏ, viết lời chúc phúc lên đó và bí mật đặt vào chai.

Hy vọng thông qua con hạc đỏ, những lời chúc phúc cậu dành cho Ức Quy có thể mang lại cho Ức Quy thật nhiều may mắn.

——

Học kỳ hai của cấp ba tới, nhà trường bổ sung thêm giờ tự học buổi tối.

Để học sinh học tập tốt hơn ở trường, việc tham gia là tự nguyện, học sinh cũng cần đảm bảo an toàn trước khi tham gia tự học buổi tối.

Mặc dù vậy, tất cả học sinh đều tham gia.

Bao gồm Sở Ức Quy và Chu Bồi Ngọc.

Bởi vậy Vạn Thu không có ai để cùng tan trường.

Mặc dù Vạn Thu luôn nói cậu có thể tự trở về, từ trường đến nhà chỉ mất một thời gian ngắn nhưng những người khác trong Sở gia đều không yên tâm.

Cho nên bọn họ điều một một quản gia tới chỗ này, mỗi ngày đều sẽ đón Vạn Thu tan học.

Và mỗi ngày khi tự học buổi tối của Sở Ức Quy sắp kết thúc, Vạn Thu sẽ đạp xe ba bánh cùng quản gia đến đón Sở Ức Quy.

Quản gia lần nào cũng ngồi sau xe ba bánh của Vạn Thu, cảm giác lúng túng ban đầu bây giờ đã thành quen.

Xe ba bánh vẫn là xe ba bánh, còn Vạn Thu đã cao hơn rất nhiều, chiếc xe từng có chút lớn giờ lại cảm thấy có chút nhỏ.

Nhưng chất lượng rất tốt, vẫn dùng được.

Vì vậy khi Dương Tắc đề nghị mua một chiếc xe ba bánh khác, Vạn Thu đã từ chối.

Dương Tắc nói kỳ nghỉ hè năm sau, cậu có thể học lái xe và sử dụng ô tô ở trong nhà.

Vạn Thu cũng lo lắng nếu để xe để lâu không sử dụng có bị hỏng hay không, nhưng Sở Chương lại nói không sao.

Anh nói đây là một chiếc xe sưu tập phiên bản giới hạn, mua cho Vạn Thu chơi.

Vạn Thu lặng lẽ hỏi Phó Chính Vũ, Phó Chính Vũ hỏi Lý Thước, Lý Thước nhìn ảnh Vạn Thu chụp mới biết giá trị của chiếc xe này. Mặc dù Lý Thước cảm thấy chiếc xe này chỉ để bám bụi quả thực phí phạm của trời, nhưng Vạn Thu lại không có bằng lái xe.

Bởi vì không cần đợi Sở Ức Quy, Vạn Thu và lớp phó học tập không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm.

Lớp phó học tập khác với Chu Bồi Ngọc và Vương Duyệt, là một cô gái sống nội tâm, bọn họ đã ít giao tiếp hơn nhiều.

Vạn Thu cảm thấy lớp phó học tập là người bạn không quá thân thiết, những vẫn là bạn bè.

Khi Vạn Thu mang đồ ăn vặt cho các bạn cùng lớp, cũng sẽ cho lớp phó học tập một phần.

Lớp phó thỉnh thoảng sẽ tặng lại Vạn Thu một ít đồ ăn nhẹ như quà đáp lễ.

Nhưng lớp phó học tập không thân thiết với các học sinh khác trong lớp như vậy, tặng quà Vạn Thu vì đã nhận đồ của Vạn Thu mà thôi.

Chỉ là mọi người dường như đều quan tâm đến sự tương tác hai chiều này.

Thậm chí có người còn quang minh chính đại hỏi Vạn Thu có thích lớp phó học tập không.

Vạn Thu thích bạn bè của mình, từ trước đến nay đều không che giấu tình cảm của mình với bạn bè, cho nên trả lời "thích".

Vạn Thu thích mỗi một người bạn của mình, dù ai hỏi cậu, cậu cũng sẽ trả lời như vậy.

Nhưng... mọi thứ dường như trở nên có chút tồi tệ vì chuyện này.

Các bạn cùng lớp đều ồn ào nói bọn họ yêu đương đi.

Vạn Thu vẫn chưa hiểu định nghĩa về tình yêu, lại có vết xe đổ bị thôi học từ trước, sao có thể đồng ý.

Lời từ chối của Vạn Thu khiến các bạn cùng lớp càng ồn ào hơn.

Mấy cô gái thậm chí còn chế giễu lớp phó học tập, nói những lời rất khó nghe.

"Tôi nói học kỳ trước tại sao lần nào cậu cũng chờ ở phòng học, thì ra là muốn theo đuổi Sở Vạn Thu, cậu cảm thấy cậu xứng với Sở Vạn Thu sao?"

"Nghe nói cậu coi Sở Ức Quy là thần tượng của mình? Cậu mà cũng được sao?"

Không chỉ các bạn cùng lớp mà cả lớp khác cũng sẽ kéo đến trước cửa.

"Nhìn đi, là đứa ngồi ở hàng thứ ba."

"Nghe nói nó thích Sở Ức Quy và Sở Vạn Thu cùng một lúc."

"Ha ha ha ha, người xấu xí thường bày trò mà."

Ban đầu Vạn Thu cũng không đặc biệt để ý, những người này sẽ không làm trò trước mặt cậu.

Nhưng khi mọi thứ lên men, ngày càng có nhiều giọng nói bắt đầu xuất hiện, không thể tránh khỏi chuyện Vạn Thu nghe thấy.

Vạn Thu sửng sốt.

Phải rất lâu sau cậu mới nhận ra chính câu nói thích của mình đã khiến lớp phó học tập bị bắt nạt.

Khi lại nhìn thấy mọi người tụ tập ở cửa và nói xấu lớp phó học tập, cậu đột nhiên lao tới trước mặt họ.

Bàn tay Vạn Thu hung hăng nắm chặt cánh tay đối phương.

"Cậu vừa nói gì cơ?" Vạn Thu tuy gầy nhưng lại vận động nhiều hơn những học sinh khác.

Đối thủ bị cậu khống chế thực sự không thoát ra được.

"Thả tôi ra." Đối phương cũng không nhượng bộ, vung tay giãy giụa.

Khi thiếu chút nữa xảy ra tranh chấp, Vạn Thu bất ngờ bị một lực đạo kéo lại.

Dù sức lực không mạnh nhưng vẫn khiến Vạn Thu loạng choạng, cậu cảm thấy cổ mình bị đồng phục siết chặt.

Vạn Thu quay lại, nhìn thấy lớp phó học tập.

Cô ấy khóc.

Trên đôi má mũm mĩm đều là nước mắt.

Cô đưa tay lau mắt, mắt kính bị nâng kính lên rồi lại được chỉnh xuống, nhìn qua vô cùng chật vật.

Vạn Thu đứng trước mặt lớp phó học tập, không biết làm sao.

"Cậu không cần lo cho tớ." Sau khi lớp phó học tập nói xong liền xoay người chạy đi.

"Người thích cậu chạy kìa, cậu không đuổi theo à?"

Có người bên cạnh nói linh tinh.

"Ồ đúng rồi, cậu chướng mắt đứa mập đó đúng không ha ha."

Vạn Thu không biết phải làm sao.

Cậu quay đầu lại, chỉ thấy những người đang nói chuyện lùi lại vài bước, chuẩn bị rời khỏi bên người cậu.

Vạn Thu không hiểu tại sao, mỗi lời nói cười của bọn họ đều giống như một con dao sắc bén, chỉ vô tình xuyên qua không khí, lại có thể để lại vết máu trên da.

Vạn Thu không biết tại sao lớp phó học tập lại khóc như vậy.

Không biết khi kéo cậu, lớp phó cảm thấy cảm thấy thế nào.

Nhưng vào lúc này, Vạn Thu dường như nhớ tới chuyện gì đó.

Quá khứ từng ngồi trong góc hiện lên trong trí nhớ hỗn loạn.

Vạn Thu đột nhiên nhớ ra, đây là bắt nạt, là bạo lực.

Cậu không để ý chuyện mình bị bắt nạt, cũng sẽ không vì bị bắt nạt mà đau lòng khổ sở.

Nhưng lớp phó học tập không như vậy.

Vạn Thu đuổi theo lớp phó học tập.

Nhưng cô ấy đã đi vào phòng vệ sinh nữ.

Vạn Thu đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, ngơ ngác.

Mấy học sinh nữ từ nhà vệ sinh bước ra đều ngạc nhiên nhìn cậu.

Vạn Thu rất muốn tìm Sở Ức Quy.

Nhưng Sở Ức Quy là học sinh cuối cấp, dù tan học vẫn rất bận rộn.

Vạn Thu lặng lẽ đứng đó, các bạn cùng lớp xung quanh lần lượt bước tới, có người nhìn cậu, có người không nhìn.

Cho đến khi chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, những người trong nhà vệ sinh nữ vội vã bước ra, Vạn Thu vẫn không thấy lớp phó học tập.

"Sở Vạn Thu? Em đang làm gì ở đây vậy?" Đột nhiên, giọng nói của chủ nhiệm lớp vang lên bên cạnh Vạn Thu.

Vạn Thu quay đầu lại nhìn chủ nhiệm lớp đang cầm sách tiếng Anh trên tay, há miệng, chỉ kêu một tiếng: "Thầy."