Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 126




Vạn Thu gặp những người bạn mà cậu sắp làm quen.

Khi gặp những người bạn mới, Vạn Thu khẩn trương đến mức thậm chí còn muốn tự giới thiệu bản thân dù hai bên đã biết nhau rồi.

Ngày sinh nhật đó, Vạn Thu chỉ có một số ký ức rải rác và hỗn loạn.

Trước khi đến, Vạn Thu cẩn thận ghi nhớ ảnh và tên của những người bạn mới dựa trên thông tin Sở Ức Quy đưa, còn nhờ Sở Ức Quy kiểm tra cho mình.

Khi thực sự gặp mặt trực tiếp, đối phương đã nồng nhiệt chào hỏi cậu, gọi tên cậu.

Sở Ức Quy cũng tự giới thiệu, Tống Văn Thu cũng giới thiệu mình là thư ký của Sở Kiến Thụ.

Vạn Thu cảm thấy mọi người có vẻ hơi kiềm chế sau khi nghe lời tự giới thiệu của Tống Văn Thu.

Đúng như dự đoán, Vạn Thu đã gặp qua những vị hôn thê này trong tiệc sinh nhật.

Chỉ là có một người mang theo một người con trai.

Vạn Thu sau khi nghe giới thiệu mới biết đó là bạn chứ không phải người yêu.

"Biểu hiện của cậu rất kỳ quái, chẳng lẽ tớ không nên mang theo bạn bè sao?" Đối phương hỏi.

Vạn Thu lắc đầu: "Tớ chỉ nhớ mọi người muốn dẫn theo đối tượng, tớ tưởng đây chính là đối tượng của cậu."

"Hả? Đối Tượng? Ha ha ha, này này, hay là cậu làm vợ của tôi đi."

"Cút."

Quan hệ giữa hai người rất tốt, người trêu chọc thậm chí còn bị đấm vài phát.

"..." Vạn Thu nhìn.

Người trêu chọc chú ý tới vẻ mặt của Vạn Thu, lập tức giải thích: "Đùa đó, đùa đó, bọn tớ không phải loại quan hệ này."

Vạn Thu lắc đầu: "Ừ, sẽ không."

"Hả?" Một cô gái ở bên cạnh cười nói, "Cậu cho rằng bọn họ là đồng tính à?"

Vạn Thu ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy cô gái che miệng cười trộm.

Đại não của Vạn Thu sẽ không xử lý được những từ xa lạ lần đầu tiên nghe thấy.

"Đừng nháo, không phải ai cũng có thể chấp nhận đồng tính luyến ái đâu." Một người con gái khác nhịn không được vỗ nhẹ vào cánh tay cô gái vừa nói.

Đồng tính luyến ái? Vạn Thu lần đầu tiên tiếp xúc với từ ngữ này.

Chủ đề này nhanh chóng bị gạt sang một bên, dường như không ai để ý đến nữa.

Nhưng không biết vì sao, Vạn Thu lại nhớ kĩ từ ngữ xa lạ này.

Mặc dù gặp những người chỉ gặp một lần, nói chuyện chưa đầy ba bốn phút, nhưng họ dường như đã quen với nhau.

Mọi người đều biết cách trò chuyện, thỉnh thoảng khi Vạn Thu không thể đáp lại, bọn họ sẽ chuyển sang chủ đề mà Vạn Thu có thể nói.

Ngay cả Vạn Thu cũng không thể theo kịp bọn họ.

Tống Văn Thu luôn cách đó không xa, cũng không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện.

Sở Ức Quy cũng vậy.

Kể từ khi gặp những người này, Sở Ức Quy vẫn luôn trầm mặc đứng ở một bên.

Dù Vạn Thu có quay đầu lại, Sở Ức Quy vẫn đứng ở đó.

Khi Vạn Thu cần giúp đỡ, Sở Ức Quy sẽ đến nói mấy câu với cậu.

Vạn Thu cảm thấy đây không chỉ là việc Sở Ức Quy đơn phương không tham gia vào chủ đề này.

Xung quanh cậu không có ai có ý định nói chuyện với Sở Ức Quy.

Mọi người... hoàn toàn không nhìn Sở Ức Quy.

Đây là một điều cực kỳ lạ trong thế giới của Vạn Thu.

Sở Ức Quy lóa mắt, giống như ngôi sao sáng nhất trên đỉnh cây thông Noel, luôn thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.

Nhưng chỗ này không phải.

Không ai nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy im lặng, im lặng như không tồn tại.

"Cấp ba sao, nghĩ đến khoảng thời gian đó thật u ám mà, tôi thật sự không thích đi học nhưng vẫn phải thi đại học."

"Thành tích của tôi không tệ lắm, vốn dĩ muốn đi du học ở nước ngoài, nhưng gia đình lại nói học ở gần có thể dành thời gian để tiếp xúc với mọi việc ở nhà nên tôi đã chọn trường học ở địa phương."

"Tôi nhớ có người không thi đại học mà trực tiếp ra nước ngoài luôn."

"Hình như lúc đó Sở Chương không tham gia thi đại học?"

Vạn Thu ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên nắm lấy tay Sở Ức Quy, thử thăm dò: "Tớ rất thích trường cấp ba, học cấp ba với Ức Quy rất vui."

"Cậu rất thích học tập sao?" Có người hỏi.

Vạn Thu nói: "Thích."

"Ở trường cậu có thích ai không?"

"Thích Ức Quy..."

Sau khi nghe những lời này, cuối cùng cũng có người đưa mắt nhìn Sở Ức Quy.

"Quả thực Sở Ức Quy trông rất đẹp, hơn nữa nghe nói thành tích khong tồi, trước kia ba tôi còn nói phải học hỏi Sở Ức Quy."

"Hahaha, có một đoạn thời gian Sở Ức Quy chính là con nhà người ta đấy."

Vạn Thu nghe thấy chuyện của Sở Ức Quy đã tiến vào chủ đề.

Cũng không biết tại sao...

Nhưng Vạn Thu không thể nghe thấy những từ mà bản thân cho rằng sẽ xuất hiện.

Những lời này tưởng như những lời khen ngợi, nhưng lại không khiến Vạn Thu nhìn thấy những dải ruy băng bay phấp phới.

Giống như…

Không ai để ý.

Mọi người dường như luôn vô tình cố ý tập trung chủ đề xoay quanh cậu.

Từ đầu đến cuối, Vạn Thu không hề nghe thấy ai đánh giá gì về Sở Ức Quy.

Rất kì lạ.

Rõ ràng Sở Ức Quy... nên là tâm điểm chú ý.

Không biết vì sao, Vạn Thu vươn tay nắm lấy ngón tay của Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy cũng dùng ngón tay câu lấy tay Vạn Thu, Vạn Thu quay đầu lại nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy rất bình tĩnh.

Dường như mọi thứ đều không liên quan đến mình.

Vạn Thu đã đến khu trượt tuyết nhưng mới chỉ một lần, bởi vì Chu Bồi Ngọc mời.

Lần này Vạn Thu định hỏi Sở Ức Quy có nên mời Chu Bồi Ngọc tới cùng không, những chuyện thú vị khi làm cùng nhau sẽ rất vui.

Nhưng Sở Ức Quy lại nói không thích hợp.

Lúc này Vạn Thu mơ hồ hiểu được tại sao Sở Ức Quy lại nói không thích hợp.

Giống như một quả bóng rổ đột nhiên xuất hiện giữa vườn hoa.

Mọi người đều có đồ riêng ở khu trượt tuyết, dường như thường xuyên đến đây, thiết bị được ký gửi trực tiếp trong khách sạn.

Vạn Thu nghe bọn họ thảo luận về thiết bị, rồi không chút do dự khen ngợi đồ của Vạn Thu.

Mặc dù chính cậu còn không biết thiết bị của mình gồm những gì, đều là do Dương Tiêu Vũ chuẩn bị.

Bọn họ chơi rất vui.

Vạn Thu nhìn thấy những kỹ năng trượt tuyết rất xuất sắc, bọn họ thậm chí còn đến những đường trượt nâng cao.

Sau đó vui vẻ hét lên truyền lời nhắn cho nhau xung quanh khu trượt tuyết.

Đánh giá về phong cách trượt tuyết của nhau, thậm chí cả tư thế đáp xuống.

Vạn Thu chỉ mới thử trượt tuyết một lần, cơ bản không biết trượt tuyết.

Sở Ức Quy hiếm khi đến khu nghỉ dưỡng, hắn có kỹ năng vận động tốt nhưng cũng chỉ làm được những kỹ năng cơ bản chứ không làm được phần nâng cao.

Vạn Thu dành nhiều thời gian hơn cho những cô gái đi theo cùng.

Vạn Thu cảm thấy mình hẳn phải rất vui vẻ, và cậu sẽ thảo luận điều đó với mọi người sau khi nhìn thấy những kỹ năng tuyệt vời kia.

Nhưng cậu luôn nghĩ đến khoảng thời gian chơi đùa với Chu Bồi Ngọc.

Cảm giác chơi đùa cùng Chu Bồi Ngọc với bây giờ hoàn toàn khác nhau.

Giống như hai ly nước khác nhau được đổ đầy, nước cứ không ngừng chảy vào, nhưng có một một chiếc có vết nứt, nước cứ thế mà chảy ra từ vết nứt đó.

Cảm giác trống rỗng như bóng với hình, luôn gắn liền nhau.

Đi trượt tuyết là một chuyến đi ba ngày hai đêm, khách sạn bọn họ đặt có cơ sở vật chất phong phú, suối nước nóng, khu trò chơi, phòng chơi cờ đánh bài, KTV,... đầy đủ mọi thứ.

Tống Văn Thu nói với Vạn Thu đây thực chất là một câu lạc bộ tư nhân.

Buổi tối, mọi người nói muốn cùng nhau chơi ở khách sạn, Vạn Thu vốn không giỏi từ chối, nhưng vì tâm lý sinh ra chút kháng cự nên không trả lời.

Sở Ức Quy đứng lên nói với mọi người: "Xin lỗi, hôm nay cậu chủ chơi đùa đã mệt, cần chút thời gian để lấy lại tinh thần."

Vạn Thu để ý những người này nhàn nhạt liếc nhìn Sở Ức Quy khi Sở Ức Quy nói.

Và đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy rõ cách họ nhìn Sở Ức Quy.

Như thể vừa nhìn thấy một phong cảnh không mấy hứng thú, mặc dù ngẩng đầu mỉm cười, có thể khen ngợi phong cảnh này, nhưng chỉ cần dời ánh mắt đi sẽ không còn ai nhớ tới.

"Vậy thì nghỉ ngơi đi, cậu thật sự gầy quá, là người gầy nhất trong số chúng ta."

"Nghe nói cậu học khiêu vũ, tớ muốn cùng cậu nhảy mấy điệu, tớ là người chuyên nghiệp đó nha."

"Được rồi, trước mặt vị hôn phu mà nói cái gì vậy? Cậu cao như vậy, khó phù hợp lắm."

Mọi người cười đùa, cũng không làm Vạn Thu khó xử.

Thẳng đến khi Sở Ức Quy đưa Vạn Thu vào phòng, đóng cửa lại.

Vạn Thu lúc này mới hoảng hốt nhận ra, dường như bọn họ không trả lời Sở Ức Quy.

Chỉ... nghe Sở Ức Quy nói mà thôi.

"Ở đây có suối nước nóng trong nhà, có thể tắm rửa rồi thư giãn chút xem."

Sở Ức Quy giúp Vạn Thu cởi áo khoác, sau đó treo lên móc ở cửa.

Vạn Thu do dự một chút, hỏi: "Cùng nhau sao?"

"Ừm, có thể." Sở Ức Quy trả lời.

Sở Ức Quy giúp Vạn Thu gội đầu, lau mồ hôi trên người trước khi bước vào suối nước nóng.

Vạn Thu nằm ở ven suối nước nóng, nhìn Sở Ức Quy cũng đang tắm rửa.

Sở Ức Quy ngồi đối diện Vạn Thu.

Không giống như Vạn Thu ngồi ngụp đến tận cổ, Sở Ức Quy chỉ để nước ngập đến bả vai.

Vạn Thu chăm chú nhìn Sở Ức Quy, vẫn đẹp trai như ngày nào.

Ngoại hình, khí chất, thành tích xuất sắc, rõ ràng mọi thứ giống hệt như trước đây.

Tại sao lại bị phớt lờ...

Tại sao không có ai nhìn Ức Quy?

Vạn Thu không biết tại sao trong lòng có chút buồn.

Nhưng không biết tại sao mình lại buồn như vậy.

Giống như một cục bông tắc trong ngực, không khí vẫn có thể xuyên qua nhưng lại ngăn trở không cho cậu nhận đủ không khí.

Đột nhiên khuôn mặt Vạn Thu bị tạt một ít nước.

Đôi mắt cậu mở to, nhìn về phía Sở Ức Quy.

"Ngâm nước nóng không thoải mái sao?" Sở Ức Quy hỏi.

"Rất thoải mái." Vạn Thu gật gật đầu.

"Vậy thì hưởng thụ thêm một chút đi." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu chột dạ, còn Sở Ức Quy dường như luôn biết cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì.

"Không thể ngâm nước quá lâu, nếu bây giờ không tận hưởng thì sẽ rất đáng tiếc."

Quả thực Vạn Thu cảm thấy cơ thể mình đang nóng hầm hập lên, muốn đứng dậy.

Vạn Thu đứng dậy: "Tớ ra ngoài trước."

Sở Ức Quy ngước mắt nhìn bóng lưng Vạn Thu.

Sau khi ngâm trong nước ấm một lúc lâu, làn da của Vạn Thu đều phiếm màu hồng nhạt, mảnh mai nhưng đường cong rất đẹp.

Chỉ liếc nhìn một cái, Sở Ức Quy rũ lại mắt xuống, không nhìn nữa.

Khi Vạn Thu lăn lên trên giường, điện thoại chợt vang lên.

Vạn Thu lập tức nghe máy.

"Vạn Thu, bây giờ có còn chơi nữa không?" Giọng nói Sở Chương truyền đến từ phía bên kia.

"Bây giờ em đang ở trong phòng." Vạn Thu nằm trên giường, chăn bông mềm mại bên dưới hoàn toàn bao trùm cơ thể, cậu vùi mặt vào trong chăn.

"Tâm trạng Vạn Thu nhà chúng ta không tốt sao? Xảy ra chuyện gì rồi?" Sở Chương tò mò hỏi.

Vạn Thu không trả lời ngay.

Sở Chương cũng bình tĩnh chờ đợi.

"Có chút kì lạ."

Giọng nói của Vạn Thu vang lên từ trong chăn nên có chút không rõ ràng, sau khi vỡ giọng vẫn rất ôn hòa, khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.

Sở Chương bị giọng nói có chút ủy khuất này cọ vào lòng, tâm tình mềm nhũn.

"Chỗ nào kì lạ? Bọn họ đối xử không tốt với em sao? Em có muốn ảnh cả trở về tìm chỗ khác cho em không?"

"Không phải." Ngón tay Vạn Thu nắm lấy chăn bông, "Hình như bọn họ không thích Ức Quy."

"Không thích?" Sở Chương cao giọng.

"Bình thường không phải như vậy, mọi người đều rất thích Ức Quy, sẽ khen ngợi Ức Quy, sẵn sàng nói chuyện với Ức Quy."

Nhưng những người này không làm vậy.

"Ồ." Sở Chương kéo dài âm điệu, cười nói: "Vạn Thu nhà chúng ta rất để ý chuyện này sao?"

Vạn Thu để ý.

"Vâng..." Giọng của Vạn Thu yếu ớt vang lên.

"Để ý như vậy sao? Bởi vì Sở Ức Quy bị coi thường sao?"

Lời nói của Sở Chương khiến Vạn Thu nắm bắt được gì đó: "Bọn họ coi thường Ức Quy sao?"

"Đúng vậy, bọn họ coi thường Sở Ức Quy." Sở Chương xác nhận câu hỏi của Vạn Thu.

"Tại sao? Rõ ràng là Ức Quy ưu tú như vậy." Vạn Thu hoàn toàn không hiểu.

"Bởi vì Sở Ức Quy không có tiền, không có gia cảnh, mặc dù có thời điểm từng là con nuôi của Sở gia, nhưng hiện tại thì không."

Vạn Thu ôm điện thoại trong tay, há hốc miệng, cuộn tròn cơ thể mà không nói gì.

"Không muốn lãng phí thời gian vào những người không tiền không quyền, đây là điều bình thường."

Sở Chương dường như nhận thấy Vạn Thu im lặng hơn trước nên tiếp tục nói.

"Nhưng đó chỉ là hiện tại thôi, sau này Sở Ức Quy sẽ chiếm giữ một vị trí quyết định trong Sở gia, ba mẹ đều có ý bồi dưỡng Sở Ức Quy, với khả năng của em ấy, tương lai nhất định sẽ nhận được sự tôn trọng bằng chính thực lực của mình, em đừng lo lắng. "

Vạn Thu biết lời Sở Chương nói là sự thật.

"Vâng...em biết rồi."


"Em không thích như vậy sao?" Sở Chương hỏi: "Vậy Vạn Thu không làm bạn với bọn họ nữa, được không? Bây giờ được anh nhờ người trong nhà đến đón em về nhé?"

"Không sao ạ." Vạn Thu nói.

"Ừm, không phải Vạn Thu không thích sao?" Sở Chương nói với giọng điệu dỗ dành.

"Bọn họ có lý do để không quan tâm đến Ức Quy." Vạn Thu nói.

Sở Chương ở đầu bên kia lộ ra chút kinh ngạc: "Vạn Thu không ghét bọn họ sao?"

"Không ghét."

"Anh còn tưởng em sẽ bất bình thay Sở Ức Quy." Sở Chương nói.

"Em cũng có những thứ mình không thích." Vạn Thu không thể ép buộc chuyện yêu ghét của người khác.

"Oa..." Ngón tay Sở Chương lặng lẽ che khóe môi lại, trong mắt mang theo ý cười, "Nhưng em thích người thích Sở Ức Quy, chẳng lẽ không ghét người không thích Sở Ức Quy sao?"

Vạn Thu ngẩn người.

Nhận ra chuyện đánh nhau trước kia đã bị Sở Chương phát hiện.

Sở Chương hẳn đã nghe được lý do khiến cậu bảo vệ lớp phó học tập.

Vạn Thu cọ cọ trên giường, rầu rĩ nói: "Đó là vì bọn họ... không có tầm nhìn."

"Ha ha ha ha ha ha." Sở Chương ở đầu bên kia điện thoại cười không kiêng nể, "Hôm nay Vạn Thu chơi có vui không?"

"Không vui lắm." Vạn Thu thành thật nói.

"Vì bọn họ không thích Ức Quy sao?"

"Có chút..." Vạn Thu nói, lại bổ sung: "Hình như bọn họ cũng không vui."

"Hửm?"

Vạn Thu nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.

Dường như không phải là một bầu không khí vui vẻ.

Nhạt nhẽo, không có gì cả.

Vạn Thu do dự, cố gắng tìm cách kể câu chuyện của mình: "Bọn họ rất muốn nói chuyện với em, nhưng nnhững gì em nói không khiến bọn họ hứng thú, nhưng… mọi người đều cố gắng hết sức để trò chuyện."

Sở Chương biết đây không phải là vấn đề của riêng ai.

Bọn họ đi theo Vạn Thu, hướng dẫn Vạn Thu.

Với tư cách là chủ tiệc, với tư cách là con trai út của Sở gia, bọn họ cần phải chiều chuộng Vạn Thu.

Nếu đặt trên người một người bình thường, tâm trạng có thể sẽ thích thú vì chuyện này.

Nhưng Vạn Thu thì khác.

Không giống như người bình thường, khi Vạn Thu nhìn người khác, cậu sẽ càng chú ý đến suy nghĩ và tâm trạng của đối phương hơn.

Vì quá tỉ mỉ nên Vạn Thu thường chú ý đến người khác trước và chậm phản ứng với chính mình.

Cho nên những người không quen thuộc với Vạn Thu và muốn lấy lòng cậu cũng sẽ cho rằng Vạn Thu là một người khó hòa hợp, một mục tiêu rất khó xuống tay. "Bởi vì thời gian ở chung rất ngắn, còn chưa hiểu rõ lẫn nhau."

Sở Chương nghĩ nhóm trẻ tuổi nhà giàu này đang sử dụng các phương pháp giao tiếp thông thường để đối phó với Vạn Thu, nghĩ đến cảnh tượng đó liền cảm thấy thật thú vị.

"Vậy em nên làm gì mới có thể khiến mọi người vui vẻ?"

"Em không cần phải làm gì cả." Sở Chương nói.

"Nhưng…"

"Vạn Thu, nghe anh nói này." Giọng nói Sở Chương trở nên nghiêm túc, "Đây không phải là kết bạn, đây là xã giao, xã giao thường chứa rất nhiều mục đích, bọn họ bằng lòng thuận theo em để có thể tạo quan hệ tốt với em, sau đó có thể nhận được nhiều tài nguyên tốt từ Sở gia."

Vạn Thu sửng sốt.

"Vui hay buồn cũng không phải là điều quan trọng nhất, mà kết giao với em mang lại cho bọn họ kết quả mới quan trọng." Sở Chương đột nhiên mỉm cười, "Cho nên tiểu thiên sứ Vạn Thu không cần phải làm gì cả, chơi với bọn họ đã cho bọn họ đủ mặt mũi rồi."

Đến khi cúp điện thoại, Vạn Thu vẫn còn ngơ ngác.

Câu cuối cùng Sở Chương hỏi, hỏi cậu thích như vậy sao?

Vạn Thu cuộn tròn cơ thể, không có cách nào trả lời.

Sở Ức Quy đứng ở cửa, có thể nghe rõ ràng tiếng Vạn Thu nói từ đầu đến cuối.

Cuối cùng Sở Ức Quy tiến vào phòng, còn bưng một cốc sữa bò ấm.

Vạn Thu ngồi dậy, cầm cốc uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

"Ức Quy…" Lông mi Vạn Thu khẽ run lên, "Hôm nay cậu có khó chịu không?"

Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ đến việc Sở Ức Quy rời Sở gia sẽ mất đi những thứ gì.

Hiện tại mới loáng thoáng nhìn ra một góc nhỏ.

"Không." Sở Ức Quy.

"Ức Quy, nếu cậu vẫn là em trai tớ, có phải bọn họ sẽ đối xử tốt với cậu không?" Vạn Thu hỏi.

"Ừm." Sở Ức Quy đáp.

"Vậy tại sao cậu nhất định phải…" Không làm em trai tớ nữa.

"Bởi vì không cần thiết, tớ không cần những thứ này." Sở Ức Quy đặt tay lên giường, trầm mình xuống tạo thành vết lõm nông, "Đây không phải là điều tớ muốn."

"Vậy Ức Quy muốn cái gì?” Vạn Thu hỏi.

Sở Ức Quy sửng sốt.

Muốn…

Hắn muốn cái gì?

Những suy nghĩ mơ hồ dường như đang dần trở nên rõ ràng hơn.

"Hôm nay tớ rất vui." Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, đối diện đôi mắt xinh đẹp luôn hiện hữu trong đầu hắn.

"Tại sao?" Vạn Thu hỏi.

"Vì cậu sẽ ngoảnh đầu lại nhìn tớ, vì tớ bị phớt lờ nên nắm lấy tay tớ, vì tớ mà tâm trạng không vui."

Vạn Thu không hiểu tại sao Sở Ức Quy lại nói một chuyện đương nhiên như vậy.

"Đây là điều tớ muốn."

Vạn Thu rất bối rối, trên đỉnh đầu dường như  đang xuất hiện mấy cái dấu chấm hỏi. "Còn gì nữa không? Đây không phải là đồ vật mà?" Vạn Thu hoàn toàn không hiểu.

"Là cảm giác." Sở Ức Quy ngước mắt hỏi Vạn Thu: "Cậu cảm thấy tớ không vui sao?"

Lúc này, Vạn Thu chợt nhận ra điều gì đó.

Mặc dù Sở Ức Quy từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ.

Nhưng Sở Ức Quy chưa bao giờ tỏ ra vẻ không vui.

Thậm chí…

Bây giờ Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, còn có thể đoán được Sở Ức Quy đang vui vẻ.

Giống như hương vị của kẹo sữa, chỉ cần ngửi là sẽ nhớ đến vị ngọt ngào của nó ngay.

Vạn Thu đột nhiên cảm thấy hôm nay cũng không buồn bã đến vậy.

Ít nhất Ức Quy cũng vui vẻ.

Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu đột nhiên xoay người, gửi tin nhắn cho ai đó.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Sở Ức Quy, Vạn Thu nói: "Tớ muốn hỏi Chu Bồi Ngọc xem có trò nào có thể khiến mọi người vui vẻ không."

Sở Ức Quy nhướng mày.

Mặc dù Sở Chương nói không cần quan tâm người khác vui hay không.

Nhưng đối với Vạn Thu, ít nhất mọi người phải vui vẻ khi đi chơi với nhau.

Chu Bồi Ngọc có rất nhiều bạn bè nên chắc chắn sẽ có rất nhiều ý tưởng thú vị.

Cho dù không thành công...

Vậy ít nhất cũng nên cố gắng hết sức.

Sở Ức Quy quay đầu đi, nhìn con ngươi sáng lấp lánh của Vạn Thu.

Nhận cốc sữa đã uống sạch sẽ từ tay Vạn Thu rồi rửa sạch.

Chu Bồi Ngọc có rất nhiều trò chơi, đáng tiếc cũng không cho Vạn Thu được ý tưởng nào hay ho.

Chu Bồi Ngọc: Không phải cậu đang ở khu trượt tuyết sao? Không trượt tuyết hả?

Vạn Thu: Nhưng hôm nay trượt tuyết, bọn họ có vẻ không vui lắm.

Chu Bồi Ngọc: Tại sao?

Vạn Thu: Tớ cũng không biết.

Chu Bồi Ngọc: Có phải vì không quen thuộc nên ngại không?

Vạn Thu: Có thể là vậy.

Chu Bồi Ngọc: Những trò tớ chơi có lẽ bọn họ sẽ không chơi đâu.

Chu Bồi Ngọc: Cảm giác tầng lớp không giống nhau, Vạn Thu, gia đình cậu rất giàu nên bọn họ hẳn sẽ nịnh bợ cậu.

Vạn Thu: Anh cả cũng nói như vậy, anh cả nói không cần phải suy nghĩ nhiều.

Chu Bồi Ngọc: Đại thần Sở Chương đã nói như vậy rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, những điều đại thần Sở Chương nói đều đúng!

Vạn Thu: Tớ là người mời bọn họ, tớ hy vọng mọi người đều có thể vui vẻ.

Chu Bồi Ngọc: Tính cách này của cậu không tốt lắm, phải sửa thôi.

Chu Bồi Ngọc: Không thể nào làm hài lòng tất cả mọi người được.

Chu Bồi Ngọc: Người làm cậu không vui mà vẫn còn ở bên cạnh họ, không phải rất nghẹn uất sao? Hơn nữa bọn họ là người muốn làm quen với cậu, sao cậu lại phải nghĩ cách hả.

Chu Bội Ngọc: Lấy ra chút tự tin đi nào! Cậu chính là em trai của đại thần Sở Chương, đại thần Sở Chương đó!!!

Chu Bồi Ngọc: Cậu vui vẻ mới là chuyện tốt nhất! Đại thần Sở Chương chắc chắn cũng nghĩ như vậy!

Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc liên tục phàn nàn, hình ảnh Chu Bồi Ngọc đang chỉ chỉ trỏ trỏ phảng phất như ở ngay trước mắt.

Không thể làm hài lòng tất cả mọi người.

Vạn Thu không phải không biết đạo lý này.

Vạn Thu cuối cùng chỉ có thể trả lời Chu Bồi Ngọc một câu: Được rồi, tớ biết rồi.

Ngoan ngoãn vạn phần, hoàn toàn không phản bác.

Vạn Thu xoay người suy nghĩ một lúc, có lẽ cậu không thích hợp để 'xã giao'.