Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 124




Đồ ăn sau khi mua có thể trực tiếp chế biến trong siêu thị, khi Dương Tiêu Vũ ngồi trên ghế vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vạn Thu.

Vạn Thu dùng một chiếc nĩa nhỏ để chia những gì mình mua thành bốn phần và đưa cho mọi người dùng thử.

Dương Tiêu Vũ hiếm khi ăn những thứ này, nhưng nếu là Vạn Thu đưa...

"Anh Lý Thước rất thích ăn món này, nhưng con không ăn được, ba mẹ có ăn không?"

Vạn Thu đặt mì cay nóng hổi lên bàn.

"Ức Quy nói có thể cho thêm phô mai vào để không quá cay."

Vạn Thu lấy ra một viên socola đưa cho Dương Tiêu Vũ: "Mẹ sợ béo thì chỉ ăn một cái, mọi người cũng chỉ ăn một cái."

Vạn Thu phân chia mọi thứ một cách trật tự, Dương Tiêu Vũ nhìn những thứ trên bàn, nhướng mày.

"Vạn Thu bây giờ rất biết cách phân chia đồ ăn vặt nha."

Vạn Thu nhận ra đây là một lời khen nên khẽ mỉm cười.

"Con thường mang đồ ăn vặt đến cho các bạn trong lớp, nếu không mang nhiều thì sẽ chia như thế này, Ức Quy đã nói cho con."

Khi Vạn Thu cười, đôi mắt sẽ nghiêng về phía Sở Ức Quy, sau đó mới nhìn về phía Dương Tiêu Vũ.

"Ức Quy nói cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt có thể cải thiện mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp, con đã làm như vậy rất nhiều lần, giống hệt như những gì Ức Quy đã nói."

Dương Tiêu Vũ có chút chần chờ: "Vạn Thu vẫn luôn nghe theo Ức Quy sao?"

"Không phải vậy đâu, dì Dương." Sở Ức Quy chủ động nói: "Việc mang đồ ăn đến cho các bạn trong lớp là ý tưởng của Vạn Thu, con cũng là một trong những đối tượng được tặng."

Dương Tiêu Vũ cảm thấy dường như Sở Ức Quy như đang nói, kỳ thực chính Sở Ức Quy là người được Vạn Thu nuông chiều, chứ không phải bản thân đang ảnh hưởng quá mức đến Vạn Thu.

Đứa nhỏ này vẫn nhạy cảm như ngày nào.

Dương Tiêu Vũ rất chắc chắn Sở Ức Quy đã nhận ra bà cảm thấy mối quan hệ tốt đẹp giữa hai đứa trẻ lúc này có chút bất thường.

Nhưng…

"Vậy sao, dì rất vui vì quan hệ các con tốt như vậy."

Dương Tiêu Vũ không có ý định can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai đứa trẻ.

Dù tốt hay xấu thì chính hai đứa trẻ vẫn đang cùng nhau cố gắng và duy trì.

Bởi vì Sở Ức Quy không còn là con của bà nữa, bà cũng không nên can thiệp quá nhiều. Bởi vì Vạn Thu là con của bà, cho nên bà sẽ tin tưởng và tôn trọng. Sở Ức Quy từng độc lập đến mức tưởng như đánh mất chính mình, đang lặng lẽ học cách nhìn nhận.

Có lẽ đang bắt chước Vạn Thu để tìm lại chính mình.

Có chút đáng yêu.

Dương Tiêu Vũ nghĩ.

Trước đây chỉ cảm thấy Sở Ức Quy là một người rất đáng tin cậy, rất đáng dựa dẫm.

Bây giờ chợt nhận ra Sở Ức Quy thực ra vẫn là một đứa trẻ đáng yêu.

Cũng muốn... yêu thương Sở Ức Quy một chút.

Yêu thương như con ruột của mình.

——

Dương Tiêu Vũ không vội quay về làm việc mà ở lại bên cạnh Vạn Thu chờ cậu bình phục vết thương. Vì chỉ là vết sưng nên biến mất rất mau, con mắt lại trở về dáng vẻ xinh đẹp như thường ngày. Nhưng vết bầm ở khóe mắt vẫn chưa tan, Dương Tiêu Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, như thể bị nhiễm thuốc nhuộm.

Dương Tiêu Vũ đã lâu không ở bên cạnh Vạn Thu, khi bầu bạn bên Vạn Thu, bà sẽ luôn nhìn thấy những biến hóa ở Ức Quy.

Hành vi của Vạn Thu sẽ luôn ảnh hưởng đến Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy cố ý đi theo mong muốn của Vạn Thu.

Ví dụ như đôi mắt của Vạn Thu xẹt qua ly nước.

Sở Ức Quy luôn quan sát ánh mắt của Vạn Thu trước tiên, sau đó sẽ rót một cốc nước, đôi khi có thể là nước trái cây, đôi khi có thể là sữa.

Về cơ bản, phán đoán của Sở Ức Quy về Vạn Thu đều rất chính xác.

Bởi vì Vạn Thu thỉnh thoảng sẽ nói: "Đúng lúc tớ muốn uống cái này, cảm ơn Ức Quy."

Nếu không có đủ thời gian quan sát cẩn thận, ngay cả Bạch quản gia cũng không thể làm được điều này. Từng chi tiết đều chứng minh cho Dương Tiêu Vũ thấy Sở Ức Quy quá quan tâm và hiểu rõ động tác của Vạn Thu. Luôn chú ý đến những gì Vạn Thu muốn làm vì muốn trở thành trợ lý của Vạn Thu, hay xuất phát từ suy nghĩ của riêng mình?

Khi Vạn Thu làm bài một mình, Dương Tiêu Vũ đã chủ động nói chuyện với Sở Ức Quy.

Dương Tiêu Vũ và Sở Ức Quy ngồi cùng nhau, bà nhận ra bản thân dường như không có nhiều cơ hội trò chuyện vui vẻ với Sở Ức Quy.

Bà từng dựa dẫm quá nhiều vào Sở Ức Quy, điều này khiến bà không phải lúc nào cũng có thể đánh giá Sở Ức Quy một cách chính xác.

"Ức Quy..." Dương Tiêu Vũ thăm dò, "Con đã bao giờ cân nhắc xem sau này muốn làm gì khác chưa? Vẫn nhất định muốn trợ giúp cho Sở gia sao?"

Dương Tiêu Vũ nhận thấy Sở Ức Quy dường như thở dài.

Nhỏ đến mức khó mà phát hiện, nhưng thật sự là thở dài.

"Cách đây một thời gian, anh Sở Chương cũng đến gặp cháu nói về chuyện thi đại học, hỏi cháu có muốn vào một trường đại học tốt hơn không, lúc đó cháu không trả lời anh ấy."

Sở Chương?

Dương Tiêu Vũ có chút kinh ngạc.

"Tính cách anh cả và dì Dương giống nhau, đều rất chú trọng đến sự phát triển của bản thân, thông minh, nhiệt tình và có mục tiêu rõ ràng, cháu luôn ngưỡng mộ dì Dương và anh Sở Chương."

Dương Tiêu Vũ không lên tiếng, chờ Sở Ức Quy nói tiếp.

"Cháu cũng đã nói, cháu thực sự không có tham vọng lớn lao nào cả."

Dương Tiêu Vũ gật đầu: "Dì nhớ."

"Cháu từng nói với Sở gia, mục đích và mong muốn của cháu là giúp đỡ và báo đáp Sở gia, anh Sở Chương lúc đó không có mặt, nếu dì Dương cũng hỏi cháu câu tương tự, cháu có thể nghĩ..."

Dương Tiêu Vũ chợt nhận ra, giọng nói của Sở Ức Quy dường như càng ngày càng trầm xuống.

Đối diện với khuôn mặt ấy, bà nhìn thấy thế giới đen tối đang chìm trong một đôi mắt tuyệt đẹp.

"Dì Dương nghĩ bây giờ cháu ở cạnh Vạn Thu là chuyện không tốt sao?"

Dương Tiêu Vũ sửng sốt.

"Mọi người hy vọng cháu tìm được mục tiêu khác, rời khỏi Vạn Thu sao?"

Giọng điệu bình thản, không hề dao động.

Nhưng chính Sở Ức Quy lại biểu đạt rõ sự bất an trong lòng ra.

Đối với Sở Ức Quy, đây là áp lực lớn nhất.

Cảm giác lúc nào cũng có thể bị loại khỏi bên cạnh Vạn Thu.

Giống như chiếc thuyền giấy trôi trên đại dương vô biên vô hạn, không tìm được đất liền để cập bến, sắp bị nước biển thấm vào, chìm xuống đáy nước, mục nát, phân hủy, rồi biến mất.

"Con biết dì không có ý này mà." Dương Tiêu Vũ lập tức phản bác Sở Ức Quy.

"Đúng vậy, cháu biết." Nhưng không ngờ Sở Ức Quy lại nói: "Cháu biết dì Dương cũng vì lo lắng cho tương lai của cháu."

Dương Tiêu Vũ có chút sửng sốt: "Nếu con biết..."

Lúc này, Dương Tiêu Vũ đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Ức Quy.

Biết rõ gia đình này sẽ không từ chối mình, cũng hiểu được tình cảm Sở gia dành cho mình.

Nhưng tình cảm và lý trí thường đối lập nhau.

Sở Ức Quy thông qua phương thức này nói cho bà biết lý do mình làm vậy.

Từ đầu đến cuối, bản thân mình không hề thay đổi.

Muốn hỗ trợ Vạn Thu, muốn trả ơn Sở gia bằng cách giúp đỡ Vạn Thu, cũng dựa vào Vạn Thu.

Bà đã lo lắng quá mức.

Dương Tiêu Vũ xoa xoa lông mày: "Xin lỗi, Ức Quy, là dì không để ý đến sự bất an của con."

Sở Ức Quy lắc đầu: "Đây là vấn đề của cá nhân cháu, để dì Dương lo lắng ngược lại là lỗi của cháu."

Dương Tiêu Vũ chỉ có thể nói: "Con biết dì vẫn coi con như con của dì mà đúng không?"

"Đúng vậy, cháu biết." Sở Ức Quy lần này cũng không có phản bác.

"Haiz."

Vừa thở dài, Dương Tiêu Vũ vừa cảm thấy mình thật sự không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Khi bà cố gắng làm điều gì đó thật nghiêm túc, lại chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

"Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, dì có nên tìm một nhà giáo dục để học tập chút không nhỉ?"

Sở Ức Quy chỉ cười đáp: "Có lẽ cũng không cần, đây là vấn đề cá nhân của cháu."

Khi nghe những lời của Sở Ức Quy, tâm trạng của Dương Tiêu Vũ trở nên phức tạp hơn.

Dương Tiêu Vũ quyết định thay đổi chủ đề.

"Gần đây có ai liên lạc với Vạn Thu không? Sau tiệc sinh nhật chắc sẽ có rất nhiều người quan tâm đến Vạn Thu."

"Vạn Thu có vẻ không quá thích ứng, cậu ấy tạm thời giao quyền quản lý tài khoản xã hội của mình cho cháu, so với giao lưu, Vạn Thu hy vọng có thể học tập chăm chỉ ở trường."


"Vạn Thu chắc chắn cũng sẽ học tập chăm chỉ khi lên đại học."

Dương Tiêu Vũ nghĩ đến tính cách quá mứuc nghiêm túc trong mọi việc của Vạn Thu.

"Đại học có lẽ sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn."

Sở Ức Quy nói, nhưng cũng có chút do dự.

Rất có thể Vạn Thu sẽ dành thời gian rảnh rỗi trên đại học để làm bài tập.

Không khí cuộc trò chuyện của họ trở nên thoải mái hơn vì chuyện của Vạn Thu.

Sở Ức Quy nói chuyện với Dương Tiêu Vũ xong liền quay trở lại thư phòng.

Nhìn Dương Tiêu Vũ lại bước tới chỗ Vạn Thu đang làm bài.

Sau đó hỏi cậu có muốn xem phim hoạt hình cùng nhau không.

Vạn Thu đang học hành chăm chỉ, bối rối trước yêu cầu của Dương Tiêu Vũ và nhìn Sở Ức Quy để xin giúp đỡ.

Sở Ức Quy thỉnh thoảng sẽ không cho Vạn Thu câu trả lời, để Vạn Thu tự suy nghĩ, rồi nhìn vào vẻ mặt buồn rầu của Vạn Thu.

Cuộc sống như vậy thực ra rất đơn giản, bình yên không gợn sóng.

Cuộc sống như vậy sẽ trôi qua ngày này qua ngày khác, hãy cứ để hắn tận hưởng thứ mà hắn luôn mong muốn đi.

——

Sau khi vết thương của Vạn Thu gần như bình phục, cậu lại đến trường, các bạn cùng lớp cũng không nhìn ra điểm khác thường.

"Nằm ở nhà nhiều ngày như vậy, cảm thấy thoải mái lắm đúng không?”

Một số bạn cùng lớp thậm chí còn trêu chọc Vạn Thu.

Vạn Thu sẽ nói: "Tớ không thấy mọi người, rất nhớ."

Lúc này, các bạn nữ sẽ khen ngợi Vạn Thu EQ cao, sau đó sẽ hạ bệ các bạn nam, nói bọn họ hãy học tập Vạn Thu.

Lời nói thật lòng của Vạn Thu không hiểu vì sao đột nhiên nhận được lời khen ngợi.

Hai học sinh gây rắc rối lần trước đã bị đuổi học cùng với cô gái liên quan.

Các học sinh khác cũng nói lần này lãnh đạo nhà trường và chủ nhiệm lớp đã bị phê bình và bị trừ lương.

Lớp của Vạn Thu còn một chỗ trống. Đó không phải là chỗ cậu bé ngồi ban đầu mà là do mọi người ngồi qua đây nên thừa lại một ghế trống ở hàng cuối cùng. Vạn Thu không đến chỗ Sở Ức Quy ngay sau giờ học mà nhìn vào vị trí đó, thoáng sửng sốt. Chẳng ai quan tâm lớp đã bớt đi một người, vẫn ồn ào nhốn nháo như cũ.

Sau giờ học tiếng Anh, Vạn Thu được chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng.

Chủ nhiệm lớp không ngồi vào chỗ của mình mà tùy ý tựa người vào cạnh bàn. Có những giáo viên khác ở văn phòng đang soạn bài và sửa bài.

Chủ nhiệm lớp vẫn luôn nhìn sắc mặt Vạn Thu, Vạn Thu cũng có chút thấp thỏm nhìn chủ nhiệm lớp.

Cho đến khi chủ nhiệm lớp mỉm cười: "Xem ra em hồi phục rất tốt."

"Vâng, em hồi phục rất tốt." Vạn Thu cũng cảm thấy mình bình phục rất nhanh, thậm chí không còn cảm thấy đau đớn nữa.

"Ngày đầu đi học cảm thấy thế nào? Có ai làm phiền em không?"

Vạn Thu không biết vì sao chủ nhiệm lớp lại hỏi như vậy, nghi hoặc nghiêng đầu: "Không có, mọi người đối xử với em đều rất tốt."

"Tốt rồi, lầm này những học sinh gây nháo đều đã bị thôi học, thầy, mấy giáo viên khác và lãnh đạo nhà trường đều bị phạt lương, ba tháng sau chắc thầy phải cạp đất rồi."

Vạn Thu nhìn nhìn, dường như nhận ra điều gì đó rồi cười vài tiếng.

"Có tiến bộ, nhận ra được câu nói đùa rồi sao?" Chủ nhiệm lớp cũng cười, "Thầy nói như vậy không phải để gây áp lực cho em đâu."

Dưới ánh mắt bối rối của Vạn Thu, chủ nhiệm lớp tiếp tục nói.

"Thầy muốn nói với bạn học Sở Vạn Thu, em đã làm rất tốt, giúp đỡ các bạn cùng lớp, không bị ảnh hưởng bởi những lời của người khác, nhất định phải tin tưởng điều mình đã làm."

Vạn Thu có chút mê hoặc: "Ai nói em cái gì sao?"

Chủ nhiệm lớp sửng sốt, ho khan một tiếng: "Không có gì."

Chủ nhiệm lớp chỉ sợ có tin đồn Vạn Thu cậy thế bắt nạt người khác, nhưng xem ra không có chuyện đó. Chủ nhiệm lớp chăm chú nhìn Vạn Thu đang cười, sắc mặt có chút hoảng hốt, sau đó đột nhiên cười lớn. "Em có cảm thấy cho bọn họ thôi học là chuyện hơi quá không?"

Vạn Thu không hiểu tại sao chủ nhiệm lớp lại hỏi điều này.

"Ba mẹ làm như vậy đều có lý do."

"Em tin tưởng ba mẹ sẽ không làm sai sao?"  Chủ nhiệm lớp hơi nghiêng đầu,"Nhưng trên đời này không có người hoàn hảo, sẽ có lúc làm sai, khi đó em muốn làm thế nào?"

Vạn Thu có chút do dự.

Cậu không thể trả lời câu hỏi ngay lập tức.

Theo chủ nhiệm lớp thấy, Vạn Thu tin tưởng gia đình mình vô điều kiện.

Cho nên nói điều này với Vạn Thu, hy vọng Vạn Thu sẽ có nhiều phán đoán hơn, để nếu thực sự gặp phải tình huống xấu, cậu sẽ có năng lực phản bác.

Nhưng chủ nhiệm lớp nhìn thấy ánh mắt mê man của Vạn Thu.

Có thể là không hiểu.

Chủ nhiệm lớp mỉm cười bất lực.

Thôi vậy.

"Sắp đến tiết rồi, em về lớp học đi."

Vạn Thu gật đầu.

Khi rời đi, cậu bất ngờ nhìn thấy Sở Ức Quy ở cửa văn phòng.

Sở Ức Quy mặc đồng phục học sinh, lặng lẽ đứng ở cửa.

"Ức Quy." Vạn Thu tiến lên nắm lấy ngón tay Sở Ức Quy, "Sao cậu lại ở đây?"

"Các bạn cùng lớp của cậu nói cậu đang ở đây."

"Ừ, đi thôi."

Trước khi Vạn Thu kéo Sở Ức Quy đi, Sở Ức Quy quay đầu nhìn thoáng qua bên trong văn phòng.

Chủ nhiệm lớp vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn về phía cửa.

Đối diện với ánh mắt Sở Ức Quy, cười như không cười.

Khi nắm tay Sở Ức Quy trở lại lớp học, Vạn Thu cũng nghĩ về lý do tại sao lại nói ba mẹ mình có thể làm sai.

Rồi nhịn không được nghĩ đến việc nếu Sở Ức Quy làm sai chuyện thì sẽ thế nào.

Mặc dù cậu luôn cảm thấy Sở Ức Quy sẽ không bao giờ làm sai chuyện.

Nếu Sở Ức Quy làm sai...

Vậy cậu và Sở Ức Quy sẽ cùng nhau đi xin lỗi, sau đó cùng nhau gánh vác trách nhiệm.

Vạn Thu nghĩ như vậy.

Khi Vạn Thu đang đợi Sở Ức Quy tan học, lớp phó học tập cũng ở lại.

Vạn Thu ngồi vào chỗ của mình, lớp phó tập ngồi ở phía trước.

Hầu hết học sinh đều đã vui vẻ về nhà, khắp nơi đều có vẻ lộn xộn.

Lớp phó học tập là một cô bé hơi mập với mái tóc dài, luôn buộc tóc đuôi ngựa, cặp kính đen che lại đôi mắt và những đường nét nổi bật trên khuôn mặt.

"Chuyện lần trước, cảm ơn cậu đã giúp tớ."

Lớp phó học tập rất thản nhiên nói cảm ơn với cậu.

"Đừng khách sáo, đây là việc tớ nên làm." Vạn Thu nói.

"Xin lỗi, làm cậu bị thương rồi." Lớp phó học tập nói.

"Không sao, tớ rất ổn." Vạn Thu ngoan ngoãn trả lời.

Lớp phó học tập nhìn mắt Vạn Thu, cười: "Câu trả lời này của cậu, hình như là đoạn đối thoại trong sách tiểu học tiếng Anh."

Vạn Thu ngập ngừng hỏi: "Vậy tớ nên trả lời như thế nào mới không giống?"

Lớp phó học tập nói: "Nói cậu muốn báo đáp gì đó."

Vạn Thu nghĩ đến những câu thoại trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang mà mình đã xem: "Đại ân đại đức không có gì báo đáp, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ân nhân?"

Lớp phó học tập lại nói: "Này không đúng lắm, lấy kiện của cậu, tớ nghĩ nên nói là ‘đại ân đại đức không có gì báo đáp, tiểu nữ tử nên lấy thân báo đáp’ mới đúng chứ?"

Vạn Thu chớp chớp mắt.

Lớp phó học tập dường như nhận ra điều mình nói: "Không, ý tớ không phải vậy, tớ chỉ nói những lời kịch bình thường thôi."

"Ừ." Vạn Thu không nghĩ nhiều.

Lớp phó học tập nhịn không được đổi chủ đề để giảm bớt xấu hổ: "Cậu có thường xuyên xem phim không?"

"Không thường xuyên, tớ không hiểu rõ lắm." Vạn Thu xem phim cổ trang chỉ để hiểu được phim mà Sở Chương tham gia đóng.

"Trong học tập nếu có vấn đề gì thì sau này có thể đến tìm tớ, nếu biết thì tớ sẽ cố gắng chỉ cho cậu." Vạn Thu không giỏi từ chối lắm, gật đầu, chỉ là có Sở Ức Quy luôn giúp cậu rồi. "Sau giờ học cậu đều đợi rất lâu, chắc là đợi Sở Ức Quy đúng không?" Lớp phó học tập dường như không có ý định rời đi ngay lập tức.

"Ừm." Vạn Thu tiếp tục trò chuyện với lớp phó học tập, đến khi Chu Bồi Ngọc hoặc Sở Ức Quy xuống mới rời đi.

Vạn Thu nói với Sở Ức Quy về lớp phó học tập, Sở Ức Quy chỉ gật đầu.

Vạn Thu không nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy đây là việc cần chú ý.

Kể từ ngày đó, mỗi tối lớp phó học tập đều cùng Vạn Thu đợi Sở Ức Quy tan học, bọn họ chỉ tâm sự bình thường với nhau.

Vạn Thu cảm thấy có lẽ lớp phó học tập đang dùng cách này để bày tỏ lòng biết ơn đối với mình.

Nhưng Vạn Thu phát hiện lớp phó học tập và Sở Ức Quy chưa từng nói chuyện với nhau.

Rõ ràng lớp phó học tập đã nói với cậu rằng cô ấy rất ngưỡng mộ Sở Ức Quy, Sở Ức Quy là thần tượng của cô ấy.

Còn Sở Ức Quy từ trước đến nay rất quan tâm đến mọi người xung quanh, lại hiếm khi cố ý phớt lờ ai đó.

Hai người này dường như đang cố tình tránh mặt nhau.

Làm Vạn Thu không hiểu ra sao.

Vạn Thu hỏi lớp phó học tập tại sao không nói chuyện với Sở Ức Quy.

Lớp phó học tập nói, nếu quá thân thiết với thần tượng của mình, có thể sẽ bị vỡ mộng.

Vạn Thu cảm thấy chuyện đó là không thể, càng tương tác với Sở Ức Quy, sẽ càng cảm thấy Sở Ức Quy là người rất lợi hại.

Vạn Thu cũng hỏi Sở Ức Quy tại sao lại phớt lờ lớp phó học tập.

Sở Ức Quy nói, đó là ‘giận chó đánh mèo’.

Mặc dù lớp phó học tập vô tội nhưng Vạn Thu vì cô mà bị thương, Sở Ức Quy không thể nói chuyện nhẹ nhàng với đối phương. Lúc này Vạn Thu mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của lớp phó học tập. Dường như sẽ vỡ mộng. Vạn Thu hiếm khi thấy Sở Ức Quy chán ghét ai đó. Lớp phó học tập là một cô gái rất thích cười, tuy tính cách hơi nghiêm túc nhưng lại có thể trò chuyện rất tự nhiên.

Vạn Thu ngồi xa lớp phó học tập nên bọn họ mới ít tương tác với nhau.

Vạn Thu cảm thấy nếu ngồi gần lớp phó học tập, có thể có cảm giác như đang ngồi cùng với Vương Duyệt.

Nhưng thực tế, lớp phó học tập không nói chuyện nhiều với các bạn khác trong lớp.

Vào ngày học cuối cùng, Vạn Thu cũng hỏi lớp phó học tập tại sao không nói chuyện với các bạn khác trong lớp.

"Thông thường tớ chỉ nói chuyện nhiều với những người tớ quen thuộc, những người không thân sẽ không nói quá nhiều."

"Vậy sao?" Vạn Thu mơ hồ cảm thấy mình dường như có thể giao lưu tốt với các bạn khác.

"Đây không phải chuyện bình thường sao? Mọi người đều sẽ có người thân thiết hơn, cậu thường đi chơi với Sở Ức Quy và cô gái kia, nhưng chắc chắn cậu thân thiết với Sở Ức Quy hơn, phải không?"

Vạn Thu sửng sốt.

Cậu chưa bao giờ so sánh Chu Bồi Ngọc và Sở Ức Quy.

"Tớ chỉ... không thể làm quen với người khác ngay được, nhưng với cậu... tớ nghĩ cậu là một người tốt... cũng biết ơn..." Giọng của lớp phó học tập càng ngày càng nhỏ, cảm thấy có chút xấu hổ.

Vạn Thu nghe thấy bản thân được khen ngợi, theo bản năng nói: "Cảm ơn."

"Cậu có muốn lưu phương thức liên lạc của tớ không? Kì nghỉ có chuyện gì có thể tìm tớ." Lớp phó học tập hỏi.

Vạn Thu có chút chần chờ.

Cậu nhìn thoáng qua cửa phòng học rồi nhìn về phía cuối lớp.

Sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra và thêm thông tin liên lạc của lớp phó học tập.

"Sao cậu hành động như tên trộm vậy?" Vẻ mặt của lớp phó học tập có chút nghi hoặc.

Vạn Thu do dự một chút, nói: "Bởi vì trước đó chủ nhiệm lớp nói muốn thu điện thoại của tớ."

"À, chủ nhiệm lớp sao." Lớp phó học tập dựa vào bàn ghi cho Vạn Thu, vô tình cố ý nói: "Chủ nhiệm lớp đối xử rất tốt với cậu."

"Thật sao?" Vạn Thu luôn cảm thấy chủ nhiệm lớp đều đối xử với mọi người giống nhau.

"Đúng vậy, thầy để ý đến cậu nhiều hơn." Lớp phó học tập lẩm bẩm: "Giáo viên cũng có học sinh cưng của mình, tớ làm lớp phó học tập nên nói chuyện với thầy khá nhiều, thực ra có rất ít bạn học nói chuyện với thầy."

Lời nói của lớp phó học tập khiến Vạn Thu phát hiện ra một điều mà cậu luôn coi là đương nhiên nhưng lại không để ý đến.

Vạn Thu cảm thấy mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gần và xa.

Vạn Thu lặng lẽ cân nhắc trong đầu, phát hiện có lẽ mình có thể xếp hạng tầm quan trọng của những người xung quanh.

Quan trọng nhất là gia đình, sau đó là bạn bè, cuối cùng là bạn cùng lớp.

Bạn bè cũng có thể được chia thành các mức độ quan trọng. Chỉ là một số bạn bè dường như có địa vị không sai biệt lắm. Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy nhất định là một trong những người quan trọng nhất. Vạn Thu chợt thắc mắc tại sao mình lại phải phân chia như vậy với những người xung quanh. Ai là người quan trọng và ai là người không quá quan trọng là chuyện thật sự cần phải nghĩ tới sao?

Khi nắm tay Sở Ức Quy, Vạn Thu cũng thầm nghĩ xem mình ở trong lòng Sở Ức Quy chiếm một vị trí như thế nào.

________

Mình đã comeback rồi cả nhà oii