"Tại sao lại làm như thế? Tớ không hiểu, tớ không hiểu?!" Chu Bồi Ngọc và Vạn Thu đang nói chuyện điện thoại.
Có trời mới biết cô đã rất sốc khi biết chuyện này, lập tức gọi ngay cho Vạn Thu.
"Bởi vì em trai cảm thấy rất khó chịu." Vạn Thu thành thật nói.
"Tại sao lại cảm thấy khó chịu?" Chu Bồi Ngọc hỏi.
Vạn Thu nằm trên giường nói: "Nói làm người thay thế rất khó chịu, cái tên Sở Ức Quy có ý nghĩa là mong muốn tớ có thể quay trở về."
"...Chết tiệt..." Chu Bồi Ngọc cảm thấy mọi chuyện lúc này thật hỗn loạn, "Không phải tớ không hiểu những gì cậu nói, tớ nhớ khi đọc những truyện thế thân cũng khiến tớ tức chết đi được."
Vạn Thu ngơ ngác hỏi: "Truyện thế thân?"
"A, không có gì." Chu Bồi Ngọc nói: "Vậy cậu ấy làm sao bây giờ? Trở về cô nhi viện sao?"
"Em trai hình như đã ký thỏa thuận nào đó với ba mẹ, vẫn sẽ ở lại đây." Vạn Thu nói.
"Vậy cũng là một cách giải quyết không tồi, cậu cảm thấy thế nào? Em trai tốt của cậu đã mất, hiện tại cậu là con út trong nhà rồi."
Đối với vấn đề này, Vạn Thu nghiêng người, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tớ không có cảm giác gì cả."
"A?"
Vạn Thu thực sự không cảm thấy gì cả.
Cậu chỉ cảm thấy buồn khi Sở Ức uy khóc, và khi dùng ngón tay chạm vào nước mắt của Sở Ức Quy.
Nhưng trực giác mách bảo cậu, nước mắt Sở Ức Quy thực ra không quá chua chát.
Dường như mọi thứ đã trở lại bình thường sau ngày hôm đó.
"Không có gì thay đổi so với trước kia, thứ duy nhất thay đổi chính là Ức Quy không cho tớ gọi em ấy là em trai, Ức Quy cũng không gọi tớ là anh trai... Cũng không còn gọi ba mẹ."
"Hmm... Có nghĩa là mọi thứ vẫn như cũ ngoại trừ thân phận sao?" Chu Bồi Ngọc trầm tư suy nghĩ.
"Đúng vậy." Vạn Thu nói.
"Tớ đại khái có thể hiểu được Sở Ức Quy đang nghĩ gì rồi." Đột nhiên Chu Bồi Ngọc nói.
Vạn Thu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Đang nghĩ gì?"
"Cảm giác giống như thuê nhà đó? Nếu vô duyên vô cớ sống trong nhà người khác thì sẽ luôn cảm thấy như mình nợ một ân huệ, nhưng nếu trả tiền thì sẽ cảm thấy mình đủ tư cách sống ở đó."
Vạn Thu chưa bao giờ thuê nhà.
Vạn Thu nghĩ tới căn nhà mà Ninh Hải và Ninh Xảo Trân từng thuê.
Có vẻ như... không còn nhớ được nhiều.
"Tóm lại không đi là tốt rồi, cậu cũng rất thích Sở Ức Quy đúng không?"
"Ừ, tớ thích Ức Quy." Vạn Thu trả lời vô cùng chắc chắn.
"Cậu ấy nhất định cũng thích cậu, vậy thì không còn vấn đề gì rồi." Chu Bồi Ngọc cảm thấy logic này không có gì sai.
Vạn Thu gật đầu.
"Nói đến đây, Sở Ức Quy đâu rồi? Không ở cạnh cậu sao?" Chu Bồi Ngọc thuận miệng hỏi.
"Ức Quy nói hôm nay cậu ấy có hẹn với ba ruột, lúc cậu gọi tớ thì cậu ấy vừa mới rời đi." Vạn Thu nói.
Chu Bồi Ngọc: "...Má nó thế sao cậu còn ngồi yên được? Sao cậu vẫn còn ngồi yên được?!!!"
Vạn Thu bị Chu Bồi Ngọc gầm lên làm kích thích, ngồi dậy: "Hả?"
"Ba ruột, sao cậu không nói cho tớ biết ba ruột Sở Ức Quy đã trở về?!"
Chu Bồi Ngọc kinh ngạc bật dậy khỏi giường, bắt đầu tìm quần áo.
"Cậu biết bọn họ đi đâu không?" Chu Bồi Ngọc vừa thay quần áo vừa bật loa ngoài, "Chúng ta phải đi nhanh lên!!!"
"Tại sao phải đi?" Vạn Thu có chút bối rối.
"Cậu không sợ cái người ba ruột kia sẽ mang em trai cậu đi sao?" Chu Bồi Ngọc lập tức hỏi.
"Là Ức Quy, không phải em trai." Vạn Thu kiên nhẫn sửa lại, "…nhưng Ức Quy nói cậu ấy có thể tự đi."
Vạn Thu hiếm khi phản bác Sở Ức Quy.
Nếu Sở Ức Quy đã nói không sao, vậy thì sẽ không sao cả.
"Cậu có ngốc không thế? Ai nói cậu cũng tin...bỏ đi, cậu khờ quá, ý tớ là, cậu phải kiểm tra lại, dù các cậu không phải anh em nhưng vẫn là bạn bè, bạn bè quan tâm đến nhau là điều đương nhiên mà phải không?!"
Vạn Thu suy nghĩ một chút: "Cậu nói có lý."
"Vậy bọn họ ở đâu? Tớ tới đó trước, cậu tới nhanh lên nhé!"
Vạn Thu cúp điện thoại, trong lòng vẫn có chút bối rối.
Thực ra Vạn Thu cũng không phải không để tâm.
Vì những lần gặp trước, Nhiễm Vĩnh Duệ đều không để lại ấn tượng tốt với Vạn Thu.
Sở Ức Quy rất thông minh, luôn đưa ra những lựa chọn đúng đắn.
Nhưng đó lại là ba ruột, không giống những người khác.
Cuộc điện thoại của Chu Bồi Ngọc đã tiếp thêm dũng khí để Vạn Thu trộm điều tra.
Vạn Thu tìm Bạch quản gia, túm lấy góc áo của ông: "Cháu đi tìm Ức Quy được không?"
Bạch quản gia mỉm cười, như đã sớm biết Vạn Thu sẽ làm điều này.
"Vậy ta chở cháu đến đó nhé?" Bạch quản gia nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng." Vạn Thu gật đầu.
Bạch quản gia nhìn Vạn Thu ngoan ngoãn đi theo mình, tâm tình có chút phức tạp, cũng có chút cảm khái.
Sở Ức Quy đột nhiên nói muốn rời Sở gia, những người đã làm việc lâu năm ở Sở gia đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ chứng kiến Sở Ức Quy lớn lên, chứng kiến Sở Ức Quy ngày một xuất sắc.
Bọn họ từng lo lắng Sở Ức Quy sẽ bị bắt nạt, nhưng sau đó lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ Bạch quản gia nhận ra, thực ra bọn họ đã suy nghĩ quá ít.
Bạch quản gia lái xe, hỏi đường Vạn Thu, Vạn Thu nói chính xác điểm đến.
Bạch quản gia im lặng một lát rồi hỏi: "Vạn Thu, làm sao cháu biết Sở Ức Quy ở đâu?"
"Cháu gọi điện hỏi cậu ấy." Vạn Thu thành thật nói.
Bạch quản gia: "..."
Vẻ mặt Bạch quản gia có chút vi diệu: "Vậy, ý định của Chu tiểu thư là nghe lén phải không?"
Vạn Thu không có phản ứng, hỏi: "Vậy sao? Vậy bây giờ cháu có nên gọi điện cho Ức Quy để nói cháu không đi nữa không?"
"Không... không cần, quên đi." Bạch quản gia dở khóc dở cười.
Thật là, rõ ràng đó là một vấn đề rất nghiêm túc đối với Sở Ức Quy, nhưng không hiểu sao mọi thứ sẽ trở nên khác hẳn nếu có Vạn Thu tham gia.
Có lẽ nên vui mừng vì ít nhất khi Sở Ức Quy đưa ra quyết định như vậy.
Ít nhất quan hệ giữa bọn họ vẫn rất tốt.
Tốt đến mức những tâm tư phức tạp có thể được xoa dịu và giải tỏa.
——
"Đứa trẻ đó sắp đến rồi, nhớ nhẹ nhàng một chút, đó là con của chúng ta, không phải học sinh của chúng ta."
Phí Trác Quân nghe chồng mình lặp đi lặp lại những lời dặn dò, gật đầu đồng ý.
Phí Trác Quân và Nhiễm Vĩnh Duệ là giáo viên cùng trường đại học, đã kết hôn được hơn mười năm. Vì cơ thể không tốt, vất vả lắm mới có được một đứa con, sau đó cơ thể lại bị tổn thương, không thể có con được nữa.
Mọi chuyện ban đầu rất mỹ mãn.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đến quá đột ngột.
Phí Trác Quân đã vô cùng sốc khi biết có một đứa trẻ như Sở Ức Quy.
Những chuyện xảy ra trong quá khứ đã trôi qua quá lâu, lâu đến nỗi Phí Trác Quân thậm chí không tìm được lý do để truy cứu.
Trong quá trình nhận lỗi của chồng, Phí Trác Quân chỉ có thể chết lặng.
Một người mẹ vừa mất con, dường như không còn gì có thể ảnh hưởng đến bà nữa.
Phí Trác Quân đã nghe về chuyện của Sở Ức Quy.
Đứa trẻ đó thật ưu tú và bắt mắt.
Phí Trác Quân mình đã chấp nhận như thế nào, đó là một cảm xúc quá phức tạp để diễn tả bằng lời.
"Con tới rồi." Đột nhiên, giọng nói Nhiễm Vĩnh Duệ cắt đứt dòng suy nghĩ của Phí Trác Quân.
Phí Trác Quân ngay lập tức đứng dậy, nhìn thấy Sở Ức Quy.
Dù đã nghe chồng nói đứa trẻ này vô cùng ưu tú, trước khi chính mắt nhìn thấy cũng không cảm thấy gì cả.
Nhưng khi chân chính gặp mặt, Phí Trác Quân đột nhiên nghi ngờ chính mình.
Tại sao đứa con do người khác sinh ra của chồng chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy xuất sắc như vậy.
Ngoại hình có nhiều điểm giống chồng bà, nhưng khí chất lại khác hẳn.
Đứa trẻ này có vẻ ngoài độc lập, thông minh, phi thường, sẽ không đứng cạnh bất cứ ai, cũng sẽ không bị ai tùy ý xâm phạm.
"Nhiễm tiên sinh." Sở Ức Quy nhìn về phía Phí Trác Quân.
"Đây là vợ của ba, cũng là mẹ tương lai của con, bà ấy tên là Phí Trác Quân."
Bọn họ ngồi đối diện nhau, Phí Trác Quân nhận thấy đôi mắt của Sở Ức Quy nhìn một vòng xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Phí Trác Quân cũng nhìn xung quanh nhưng không có gì cả.
Khi bà nhìn vào Sở Ức Quy một lần nữa, bà nhận thấy đối phương đang nhìn mình.
Chuyện bản thân đang quan sát Sở Ức Quy bị bại lộ, Phí Trác Quân có chút xấu hổ.
"Trông con rất đẹp trai, nghe nói thành tích cũng rất tốt." Phí Trác Quân cũng biết kết quả thi của Sở Ức Quy, "Con là một đứa trẻ rất xuất sắc, tên là... Sở Ức Quy đúng không.?"
"Cảm ơn dì Phí đã khen ngợi, cháu là Sở Ức Quy." Sở Ức Quy cũng biểu hiện rất bình tĩnh.
"Con đã giải trừ quan hệ nhận nuôi với nhà họ Sở chưa?" Câu hỏi của Nhiễm Vĩnh Duệ rất thẳng thắn, cũng đủ thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của ông ta.
"Đúng vậy, hiện tại đã giải trừ." Sở Ức Quy cũng không giấu giếm.
Trong mắt Nhiễm Vĩnh Duệ hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng Phí Trác Quân lại cảm thấy phức tạp.
Không chút do dự cắt đứt quan hệ với ba mẹ nuôi, chẳng lẽ không để ơn dưỡng dục của ba mẹ nuôi trong lòng chút nào sao?
"Vậy con có muốn đổi tên không? Sở Ức Quy là tên trước đây bọn họ đặt cho con."
"Không, cháu rất thích cái tên này, đây là cái tên cháu nhất định phải giữ lại." Sở Ức Quy nói.
"Vậy sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ lẩm bẩm, "Nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Nó nhắc nhở cháu phải gánh vác một thứ, cháu phải giữ lại để cảnh tỉnh bản thân." Sở Ức Quy cười nói.
"Ức Quy sao? Mong muốn trở về, chỉ có thể nói là cái tên không tốt cũng không xấu, nếu để ba đổi, có lẽ có thể đổi một cái tên hay hơn, có nhiều ngụ ý hơn."
Nụ cười của Nhiễm Vĩnh Duệ rất dịu dàng, giọng điệu cũng vô cùng thân mật.
Phí Trác Quân biết Nhiễm Vĩnh Duệ đã nghĩ đến việc đổi tên cho đứa trẻ này từ khi ở nhà.
Chồng bà thực sự không thích cái tên Sở Ức Quy.
"Sở Ức Quy..." Phí Trác Quân lẩm bẩm, "Nếu muốn đổi họ, vậy gọi là Nhiễm Ức Quy sao?"
Câu nói vô tình này đã gây ra hai phản ứng khác nhau.
"Nghe như vậy cũng khá hay." Nhiễm Vĩnh Duệ không hề che giấu yêu thích của mình với Sở Ức Quy.
Phí Trác Quân cụp mắt xuống, không nói gì.
"Lần trước ở trên bảng thông báo thi cấp ba, con đã nói sẽ giải trừ quan hệ nhận nuôi với nhà họ Sở, cho nên ba mẹ vẫn luôn chờ con."
Nhiễm Vĩnh Duệ đã lâu không đi tìm Sở Ức Quy, cũng đang đợi Sở Ức Quy giải quyết xong chuyện này.
Bây giờ rốt cuộc cũng chờ được rồi.
"Con sắp xếp thời gian để chúng ta đi đăng ký hộ tịch được không?" Nhiễm Vĩnh Duệ mỉm cười nói.
Phí Trác Quân nhìn Sở Ức Quy, mơ hồ nhận thấy có gì đó không đúng.
Sở Ức Quy trong mắt bà bình tĩnh, lạnh nhạt, không có bất kỳ chờ mong nào.
"Ba mẹ đã dọn dẹp phòng cho con rồi, khi nào con quyết định chuyển qua đây?"
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ rất tươi, rất khác với sự nghiêm túc khi giảng bài.
"Xin lỗi, cháu không có ý định trở thành con của ngài, cũng không có ý định sống trong nhà ngài."
Khi Sở Ức Quy nói những lời này, Phí Trác Quân cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác ‘quả nhiên là vậy’.
Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ lập tức tối sầm lại: "Ý con là sao?"
"Cháu quả thật đã nói với ngài về việc giải trừ quan hệ nhận nuôi, nhưng cháu không nói sẽ quyết định kí kết mối quan hệ gia đình khác, ngài hiểu lầm rồi."
Sắc mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ thay đổi mấy lần.
Phí Trác Quân nhìn vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ, liền biết đứa trẻ trước mặt có lẽ không nói dối.
"Bây giờ con mới mười sáu tuổi, vẫn cần có người giám hộ, không thể tùy hứng như vậy, chẳng lẽ con muốn quay về cô nhi viện sao?"
Vẻ mặt Nhiễm Vĩnh Duệ có chút âm trầm, bày ra bộ dáng nghiêm túc của giáo viên khi gặp những học sinh vi phạm kỷ luật trong trường.
"Cháu đã kí một hợp đồng với Sở gia, cháu có thể tự nuôi sống mình, không cần gia đình ngài." Sở Ức Quy nói.
"Con vẫn luôn liên lạc với ba, không phải là vì muốn quay về với ba sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày.
"Cháu không liên lạc với ngài, mà là ngài liên lạc với cháu."
Sở Ức Quy lộ ra vài phần tươi cười, rõ ràng không có ý gì, nhưng trong mắt Phí Trác Quân lại hiện lên một cảm giác giễu cợt.
"Bởi vì ngài mời cháu quá nhiều lần, cháu liên tục từ chối cũng không tốt, cháu đáp ứng lời mời của ngài chỉ xuất phát từ lễ phép thôi."
Phí Trác Quân có chút ngạc nhiên.
Học sinh sẽ luôn có cảm giác bị giáo viên áp chế, nhưng Sở Ức Quy lại không như vậy.
"Con có gì bất mãn với ba sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ vậy mà lại càng kiên nhẫn hơn, đè nén tâm trạng của mình, "Chúng ta có thể ở bên nhau, về sau sẽ còn rất nhiều thời gian."
"Không phải, Nhiễm tiên sinh, cháu hoàn toàn không muốn trở thành người nhà với ngài, không có lý do nào khác."
Phí Trác Quân nhìn, không hiểu sao lại hỏi: "Đối với con, chúng ta là người như thế nào?"
Nhiễm Vĩnh Duệ có chút bất mãn với câu nói chen vào của Phí Trác Quân, ông ta không muốn nghe đáp án của câu hỏi này.
Sở Ức Quy không chút do dự trả lời thẳng thắn: "Là trưởng bối bình thường."
"Ba là trưởng bối của con, nhưng quan trọng nhất chính là ba là ba của con!" Nhiễm Vĩnh Duệ lập tức nói.
"Vâng, từ góc độ sinh học thì đúng là như vậy." Sở Ức Quy bình tĩnh nói, cũng không phản bác.
Nhiễm Vĩnh Duệ bất lực xoa giữa trán, dường như đang cố gắng bình tĩnh lại.
"Con còn quá nhỏ, không hiểu được cảm giác có người thân quan trọng như thế nào."
Sở Ức Quy không trả lời.
Nhiễm Vĩnh Duệ thở dài nói: "Khi còn nhỏ, người lớn luôn ép con cái học thứ mình không thích, nhưng dù bị ép học, khi lớn lên, con cái cũng sẽ cảm ơn ba mẹ vì đã ép mình."
Sở Ức Quy chỉ mang theo nụ cười, khẽ gật đầu.
"Bây giờ để con trở về nhà của ba, không chỉ vì ba mà còn vì cả con, con là con của ba, dù thế nào ba cũng muốn tốt cho con."
Giọng điệu của Nhiễm Vĩnh Duệ rất nghiêm túc.
Phí Trác Quân cũng biết những gì Nhiễm Vĩnh Duệ nói chính là sự thật.
Mặc dù chồng bà có khuyết điểm nhỏ về mọi mặt, nhưng thực sự là một giáo viên nghiêm túc và có trách nhiệm.
Đối với con cái cũng vậy.
Nhưng Phí Trác Quân đột nhiên nhận ra, rõ ràng đang nói chuyện với Nhiễm Vĩnh Duệ, ánh mắt của Sở Ức Quy không biết từ lúc nào đã dừng trên người bà.
"Vậy, dì Phí nghĩ sao về chuyện này?" Sở Ức Quy bất ngờ hỏi ý kiến của Phí Trác Quân.
"Con..." Phí Trác Quân nuốt xuống chua chát đang lan tràn trong cổ họng, "Con vẫn là một đứa trẻ, có trách nhiệm với con cái là tính cách của một giáo viên."
"Đó là giáo viên, không phải mẹ, dì cũng không thể lừa dối mình để nhận một đứa trẻ sinh ra từ chuyện ngoại tình, phải không?"
Lời nói của Sở Ức Quy khiến vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ khẽ biến.
"Chắc hẳn bây giờ dì vẫn đang nhớ thương người con đã mất của mình, mà cháu thậm chí còn không đủ tư cách để làm người thay thế con dì phải không?"
Lời nói của Sở Ức Quy gần như trực tiếp chọc tới trái tim Phí Trác Quân, khiến bà không nói nên lời.
Nhiễm Vĩnh Duệ cau mày, quay sang Phí Trác Quân nói: "Không phải chúng ta đã thảo luận ổn thỏa về chuyện đó rồi sao?"
"Đúng là không trông cậy gì vào tên tra nam mà!!!"
Đột nhiên, một giọng nói rất trong sáng phát ra từ bên cạnh họ.
Giọng nói rất rõ ràng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán cà phê.
m thanh đột ngột cũng thu hút sự chú ý của ba người.
Và Sở Ức Quy là người duy nhất không cảm thấy kì lạ.
Giọng nói lớn đột ngột phát ra kia, đến từ người vẫn luôn âm thầm nghe trộm, Chu Bồi Ngọc.
Chu Bồi Ngọc đến quán cà phê này khá sớm vì khoảng cách tương đối gần.
Sau khi thấy Sở Ức Quy đến, cô lén đội mũ và ngồi cạnh ba người họ.
Vì có vách ngăn che đậy nên bọn họ khó nhận ra nhau.
Cuộc trò chuyện đã diễn ra một lúc rồi nhưng Vạn Thu vẫn chưa tới!
Chỉ là nghe một hồi lâu, Chu Bồi Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Chu Bồi Ngọc dứt khoát cởi mũ xuống, nghiêng người qua vách ngăn nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ và Phí Trác Quân.
"Cháu là ai?" Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ lập tức tối sầm.
Nhiễm Vĩnh Duệ ban đầu định đặt phòng riêng, nhưng không biết tại sao Sở Ức lại đổi ý và quyết định tới nơi này.
Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, không ngờ có người sẽ ở bên cạnh nghe lén.
"Này chú, chú không cảm thấy mình quá đáng sao?"
Chu Bồi Ngọc không quan tâm đến vấn đề của Nhiễm Vĩnh Duệ, tính cách tùy tiện và giọng nói lớn của cô khiến Nhiễm Vĩnh Duệ gần như không có thời gian để phản ứng.
"Chú đã ngoại tình, có con với người khác đó? Đúng không? Những gì cháu vừa nghe không sai chứ?!"
Lúc này, những người xung quanh cũng trộm dựng tai lên, lắng nghe xem chuyện gì đang xảy ra.
Sở Ức Quy nhận ra chiếc xe dừng lại bên ngoài quán cà phê, hắn nhìn thấy Vạn Thu bước xuống.
Vạn Thu dường như cũng tò mò nhìn sang.
Sở Ức Quy nghe thấy tiếng chuông nhỏ khi vào cửa quán cà phê, âm thanh đặc biệt rõ ràng trong quán cà phê hỗn loạn.
"Cháu đang hồ ngôn loạn ngữ gì ở đây vậy? Cháu là ai?” Nhiễm Vĩnh Duệ lúc này vẫn còn đang dây dưa với Chu Bồi Ngọc.
Một cô gái mới mười mấy tuổi đâu quan tâm người khác nghĩ gì, bản thân lại vô cùng hướng ngoại, cho nên không kiêng nể bày ra vẻ mặt cực kì phẫn nộ.
"Chú lấy đâu ra can đảm để yêu cầu vợ mình chấp nhận một đứa con do chú ngoại tình vậy? Đầu óc chú có vấn đề à? Nếu ba cháu mà làm như vậy, cháu đã gọi cảnh sát tống ông ấy vào tù rồi, sao chú còn ở đây tỏ vẻ đúng lý hợp tình được vậy?!"
Chu Bồi Ngọc không để ý Vạn Thu đã đến, nhìn thẳng Nhiễm Vĩnh Duệ với vẻ mặt không thể tin được.
"Cháu là người ngoài, đừng có ở đây càn quấy nữa."
Nhiễm Vĩnh Duệ hoàn toàn không bào chữa mà trực tiếp chỉ tay vào Chu Bồi Ngọc.
"Không biết ngọn nguồn sự việc, chỉ nghe mấy câu liền ở đây suy đoán lung tung, rõ ràng cái gì cũng không biết vậy mà còn cho mình là người chính nghĩa, cháu không nghĩ tới hành động bốc đồng này sẽ hủy hoại một gia đình sao?"
Nhiễm Vĩnh Duệ là giáo sư đại học, bản thân rất giỏi ăn nói, đối mặt với một học sinh đương nhiên sẽ không cảm thấy luống cuống.
Chu Bồi Ngọc trừng lớn hai mắt: "Chẳng lẽ chú vẫn cho rằng mình ngoại tình là không sai sao?"
"Tại sao chú phải nghe cháu trỉ trích chú ở đây? Bây giờ cháu có tư cách gì mà nói những lời này với trưởng bối?"
Sắc mặt Nhiễm Vĩnh Duệ tối sầm, trông rất uy nghiêm, vẻ mặt đó khiến Chu Bồi Ngọc cảm thấy có chút chột dạ.
Không biết tại sao, nhưng cô luôn cảm thấy bị áp chế trước mặt Nhiễm Vĩnh Duệ, giống như cảm giác đối mặt với giáo viên sau khi làm sai điều gì đó.
"Nhưng rõ ràng là chú..." Khi Chu Bồi Ngọc lại lên tiếng với giọng nói yếu ớt.
"Vậy chú hỏi cháu, cháu có gánh vác được hậu quả khi nói những lời này ở nơi công cộng không?" Nhiễm Vĩnh Duệ lạnh giọng hỏi.
Kỳ thực Chu Bồi Ngọc chỉ mơ hồ nghe được, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sở Ức Quy lúc này mới lên tiếng: "Đây là việc ngài đã làm, vậy mà lại nói nó ảnh hưởng đến danh dự của ngài, ngài không cảm thấy mỉa mai sao? Nhiễm tiên sinh."
Những người ở xung quanh vểnh tai nghe lén đều tỏ ra tò mò.
Chu Bồi Ngọc bị áp chế không biết phải trả lời thế nào lập tức hồi phục vẻ kiêu ngạo, chỉ là không dám nói thêm nhiều lời.
Chu Bồi Ngọc vừa nhìn thấy Vạn Thu, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Cô quay người đi đến bên cạnh Vạn Thu, túm lấy áo của Vạn Thu.
"Mẹ nó để tớ nói cho cậu biết, người kia thật sự, tớ chưa thấy ai làm sai mà vẫn tỏ ra đúng tình hợp lý như vậy."
Chu Bồi Ngọc vừa nói vừa lặng lẽ nấp sau lưng Vạn Thu.
Vạn Thu vừa bước vào, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cháu là anh trai của đứa nhỏ này nhỉ."
Sau khi nhìn thấy Vạn Thu, tâm trạng của Nhiễm Vĩnh Duệ đã ổn định lại.
"Sao vậy, hiện tại cháu và đứa nhỏ này không có quan hệ pháp luật, còn muốn ngăn cản chú đưa đứa nhỏ này về nhà sao?" Nhiễm Vĩnh Duệ trầm giọng hỏi.
Vạn Thu không trả lời ngay.
Ngạc nhiên là, so với Nhiễm Vĩnh Duệ và Sở Ức Quy, ánh mắt của Vạn Thu lại chú ý tới người phụ nữ bên cạnh Nhiễm Vĩnh Duệ đầu tiên.
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, dù vậy vẫn không giấu được tâm trạng suy sút và sắc mặt tái nhợt.
Đôi mắt hơi phiếm hồng, đáy mắt có tơ máu.
Vạn Thu... nhìn thấy những chiếc lá khô đã mất đi sức sống và rơi xuống đất, bày ra dáng vẻ chạm nhẹ sẽ vỡ vụn.
Dì ấy rất đau buồn.
Vạn Thu nghĩ.
Đứng tại chỗ, Vạn Thu vẫn chưa tìm được điều gì để nói.