"Anh trai chơi game gà quá đi."
Sau khi Vạn Thu lại tiếp tục thua một trò chơi nữa, những đứa trẻ ngồi trước mặt cậu nhịn không được trêu trọc.
Vạn Thu cũng có chút xấu hổ.
Đúng là cậu chơi game không giỏi lắm, không thắng nổi đám trẻ.
"Anh trai hình như ngoại trừ khiêu vũ thì cái gì cũng kém, còn em lại không thể khiêu vũ."
Cô bé cột tóc đuôi ngựa rất đáng yêu nằm bò trên mặt đất, phía dưới phần đùi trỗng rỗng không có gì.
Vạn Thu không biết làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vạn Thu, cô bé ngẩng đầu nói: "Nhưng em thông minh hơn anh trai nha!"
"Ừ." Vạn Thu không có giả bộ nói: "Em thông minh hơn anh."
"Em rất thông minh." Cô bé tự hào vỗ ngực, "Thành tích ở trường của em rất tốt."
"Cậu có học giỏi đến mấy cũng không thể bằng anh Sở được." Một đứa trẻ khác nói với cô bé.
"Anh Sở là tấm gương của tớ, tớ muốn học hỏi anh ấy." Cô bé cũng không tức giận.
Vạn Thu ngồi khoanh chân bên cạnh hai người, gật đầu nói: "Anh cũng muốn học hỏi em trai."
"Anh quá ngốc." Cô bé nhăn khuôn mặt, “Cho dù em có nhường thì anh cũng không thể thắng được."
Vạn Thu muốn nói gì đó, nhưng một bóng đen đột nhiên bao trùm bọn họ.
Một thiếu niên cao lớn ngồi xuống bên cạnh.
Khuôn mặt tuấn tú lọt vào mắt Vạn Thu, mang theo nụ cười dịu dàng.
Sở Ức Quy nhìn cô bé trước mặt: "Mỗi người sẽ biểu hiện trí thông minh ở những phương diện khác nhau, anh trai thông minh ở phương diện khác."
Những đứa trẻ khác rõ ràng rất vui khi nhìn thấy Sở Ức Quy.
Cô bé cũng tò mò hỏi: "Vậy anh ấy thông minh ở điểm nào?"
"Các em tiếp xúc nhiều một chút sẽ biết." Sở Ức Quy cười nói: "Nếu ai phát hiện ra chỗ thông minh của anh trai trước, anh sẽ thưởng cho người đó, thế nào?"
Đám trẻ nghe đến phần thưởng hiển nhiên đều rất vui.
Ngay cả những đứa trẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng sẽ nhìn về bên này một cái.
Sở Ức Quy luôn dễ dàng khơi dậy cảm xúc của những đứa trẻ xung quanh.
Nhưng Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Vạn Thu mở to hai mắt, bỗng nhìn thấy một thứ mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Hình như là…
Tro tàn.
Vạn Thu từng nhìn thấy bên đường có vết cháy, là dấu vết những người vô gia cư lưu lại sau khi nhóm lửa nấu ăn.
Những thứ bị đốt chỉ còn lại tro tàn, xám xịt một mảng, nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Chỉ cần gió hơi nhẹ thôi thì những đám tro này sẽ bị thổi bay lên trời.
Vạn Thu vươn tay, nắm tay Sở Ức Quy.
Cảm giác là lạ, giống như bị nghiền nát...
"Anh trai?" Đột nhiên giọng nói của Sở Ức Quy ngắt dòng suy nghĩ của Vạn Thu, Vạn Thu phục hồi tinh thần.
Đâu có chỗ nào có tro đâu?
Cậu nắm lấy cánh tay của Sở Ức Quy, dùng sức siết chặt.
Xúc cảm ấm áp, hữu hình, dường như mọi thứ cậu vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
"Có chuyện gì vậy?" Sở Ức Quy nghiêng đầu hỏi.
Vạn Thu không biết.
Vạn Thu không biết mình đã nhìn thấy gì.
"Anh sợ bị trẻ con vây quanh sao?" Sở Ức Quy tuy hỏi vậy nhưng chủ yếu có ý trêu chọc.
Vạn Thu lắc đầu.
Vạn Thu buông tay Sở Ức Quy ra.
Sở Ức Quy rũ mắt, nhìn vào nơi Vạn Thu vừa nắm lấy.
Bởi vì khi Vạn Thu không chú ý nên lực đạo dùng khá mạnh, Sở Ức Quy cảm thấy có chút đau.
Vạn Thu có gầy đến đâu thì vẫn là một thiếu niên.
Mặc dù Vạn Thu buông tay Sở Ức Quy nhưng lại di chuyển xuống, bao trùm ngón tay Sở Ức Quy.
Mặc dù cậu không biết tại sao mình lại muốn làm vậy.
Sở Ức Quy giơ ngón tay lên, chồng lên ngón tay của Vạn Thu.
Vạn Thu luôn nhìn thấy màu xám.
Những mảng xám không ngừng bám chặt vào người Sở Ức Quy, giống như tro tàn, khó mà loại bỏ.
Nhưng nó chưa bao giờ nghiêm trọng như bây giờ.
Dường như nhận ra tâm trạng Vạn Thu không tốt, Sở Ức Quy không để những đứa trẻ khác quấy rầy Vạn Thu nữa.
Thay vào đó, Vạn Thu được yêu cầu giúp đỡ những đứa trẻ không tiện trở mình trên giường.
Vạn Thu đi sang phòng bên kia, nơi y tá đang làm việc.
Vạn Thu làm theo yêu cầu của y tá, giúp đỡ những đứa trẻ bị hạn chế khả năng vận động.
Đứa trẻ mềm mại, non nớt mang theo hơi ấm đã làm giảm bớt ảo giác kỳ lạ của Vạn Thu.
Đột nhiên Vạn Thu nhạy cảm nhận ra điều gì đó, ánh mắt dời về phía cửa.
Lúc này có một người đàn ông đang đứng đó.
Người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen, sau lưng là thế giới trắng xóa, nhìn qua vô cùng đột ngột.
Vạn Thu mờ mịt nhìn người đàn ông.
Có một cảm giác quen thuộc.
Nhưng dưới cảm giác quen thuộc lại càng có nhiều cảm giác xa lạ.
Người đàn ông đang nhìn cậu.
Ánh mắt đó khiến Vạn Thu không thích ứng.
Giống như chất khử trùng lạnh lẽo chạm vào da, hấp thu hơi ấm, khiến da cậu bỏng cháy, để lại một mảnh ngột ngạt.
Vạn Thu cúi xuống chỉnh lại quần áo cho đứa bé, ngơ ngác nhìn đứa bé có đôi mắt đen như quả nho.
Cảm giác ngột ngạt biến mất.
Vạn Thu lấy hết can đảm nhìn lên lần nữa.
Nhưng bóng đen cao lớn đã biến mất.
Cảm giác bức bách cũng biến mất.
Khi Vạn Thu nằm trên giường trong cô nhi viện, cậu cuộn tròn chân tay.
Không biết tại sao hôm nay lại thấy lạnh hơn lần trước.
Vạn Thu mơ màng buồn ngủ, muốn nhớ lại truyện Sở Ức Quy đọc cho bọn trẻ lúc tối.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại liền nhìn thấy tro tàn bay khắp bầu trời.
Cậu đứng trong một thế giới trống rỗng nhưng toàn thân lại dính đầy tro.
Vạn Thu đưa tay lau đi, liền nhìn thấy một vết tích.
Thứ Vạn Thu nhìn thấy không chỉ là lớp bụi xám do muội than để lại, mà còn là những dòng chữ ẩn chứa trong đó.
Vạn Thu cố gắng đọc rõ chúng.
Nhưng dòng chữ bị dính tro quá nhiều, cậu không thể nhìn thấy cả một câu hoàn chỉnh.
"Mồ côi".
"Rác rưởi".
"Ghê tởm".
Những từ ngữ lộn xộn này dường như nổi lên rõ ràng hơn.
Không biết tại sao, cậu không muốn đọc những dòng chữ xuất hiện trên người mình nữa.
Nhưng cậu không thể khống chế được cơ thể mình, cậu lau đi lau lại đống tro tàn để nhìn trộm và buộc mình phải đọc.
Vạn Thu sợ hãi.
Cậu sợ hãi.
"Mày thậm chí còn không xứng có một cái tên. "
Khi câu này đột nhiên xuất hiện, Vạn Thu mở hai mắt.
Sau khi hô hấp dồn dập vài lần, tâm trạng dường như mới bình tĩnh lại.
Trời lờ mờ sáng, trên những ô cửa sổ được sơn trắng vẫn còn đọng hơi nước do khí nóng và lạnh gặp nhau.
Có thứ gì đó thoang thoảng trong không khí, giống như mùi củi khô đang cháy.
Ngồi dậy, Vạn Thu nhìn đôi bàn tay đang run rẩy của mình.
Cậu nhìn rõ mọi thứ trong giấc mơ kia.
Rõ ràng có hai người ở trong không gian, nhưng Vạn Thu dường như chỉ cảm nhận được mỗi một mình mình.
Vạn Thu đến gần giường Sở Ức Quy, nhìn thấy chăn bông có chỗ phình ra.
Sở Ức Quy quay lưng về phía cậu, tóc dường như dài hơn trong trí nhớ cậu, xám xịt.
Ngồi ở mép giường, Vạn Thu muốn dịch góc chăn của Sở Ức Quy lại, nhưng khi chạm vào chăn bông của Sở Ức Quy.
Chiếc chăn hơi lún xuống.
Vạn Thu nhìn nơi lún xuống, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Cậu không dám ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy nữa.
Vạn Thu không dám động đậy.
Cậu sợ bất cứ hành động nào của mình cũng có thể khiến Sở Ức Quy ngã xuống.
Vạn Thu không nhịn được, hình như cậu đang khóc.
Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Ngay cả như vậy.
Chiếc chăn phồng lên kia cũng không thể chịu được sức nặng của nước mắt...
Vạn Thu bỗng nhiên mở mắt.
Trời vẫn chưa sáng.
Cậu vẫn nằm trên giường.
Không có chăn lún xuống, thậm chí cậu còn không ngồi ở mép giường Sở Ức Quy.
Vạn Thu bối rối.
Cậu nằm mơ sao?
Trong giấc mơ, cậu lại mơ tiếp sao?
Vậy hiện tại vẫn đang mơ hay đã tỉnh rồi?
Vạn Thu cảm thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, cậu đưa tay chạm vào vệt nước mắt còn sót lại trên má.
Cậu cũng khóc trong giấc mơ, nhưng dường như không có cảm giác ướt át.
Vậy bây giờ cậu đã thực sự tỉnh dậy rồi sao?
Vạn Thu đột nhiên nghĩ đến lời Sở Chương nói, nếu không biết có phải đang mơ hay không, vậy thì tự nhéo mình, nếu đau thì không phải.
Vạn Thu hung hăng véo mình một cái dưới lớp chăn.
Vì dùng nhiều lực nên cảm thấy đau đớn.
Vạn Thu ngồi dậy, nhìn Sở Ức Quy nằm ở giường bên kia.
Cậu nghe thấy tiếng hít thở phát ra từ phía em trai.
Là hiện thực, không phải mơ.
Vạn Thu hít sâu một hơi.
Không hiểu sao, cảm giác cô độc chỉ có một mình trong mơ khiến cậu thấy ngột ngạt hơn trước.
Vạn Thu lau gò má, lại không cảm giác được nước mắt một lần nữa tiếp tục rơi xuống.
"Anh?" Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên vang lên trong màn đêm.
Sở Ức Quy ngồi dậy khi nghe thấy tiếng chăn loạt xoạt.
"Anh gặp ác mộng à?"
"Ừm." Vạn Thu nhẹ nhàng đáp lại, hỏi: "Anh đánh thức em sao"
"Không, chỉ là không biết tối nay vì sao em lại thấy khó ngủ." Sở Ức Quy quay đầu, mở chăn ra, "Anh có muốn tới đây không?"
Là một cảnh tượng quen thuộc, Vạn Thu xỏ dép vào, đi đến chỗ Sở Ức Quy.
Nhưng lại không nhanh chóng leo lên giường Sở Ức Quy như trước nữa.
Trong không gian tối đen chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt, Vạn Thu chăm chú nhìn Sở Ức Quy.
Như sợ hãi điều gì đó, cậu không dám chạm vào Sở Ức Quy.
"Anh, nếu anh không vào, hơi ấm trên giường sẽ bay mất hết đó." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu nghe thấy giọng nói của Sở Ức Quy, vươn tay ra.
Từng chút từng chút tiến lại gần.
Dường như chỉ cần dùng đầu ngón tay chạm nhẹ là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng tay của Vạn Thu đột nhiên bị giữ lại.
Hơi ấm của Sở Ức Quy bao quanh mu bàn tay của Vạn Thu, dẫn bàn tay Vạn Thu đến gần gương mặt hắn, để Vạn Thu chạm vào gương mặt hắn.
Mềm mại, tinh tế, ấm áp, chắc chắn.
Là Sở Ức Quy thực sự.
"Anh muốn chạm vào em sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Ừm." Vạn Thu nhỏ giọng đáp lại.
Mặc dù Sở Ức Quy không nhìn rõ Vạn Thu, nhưng khi nghe một tiếng này, hắn dễ dàng đoán được cảm xúc của Vạn Thu.
"Chúng ta ngủ cùng nhau đi." Sở Ức Quy kéo Vạn Thu tới.
Bọc trong cùng một chiếc chăn, giống như trước đây.
Khi Sở Ức Quy chạm vào Vạn Thu, cảm thấy Vạn Thu quá lạnh.
Vạn Thu không có thể chất lạnh, đây là một sự thay đổi rất kỳ lạ.
Sở Ức Quy dùng hai chân quấn lấy Vạn Thu, truyền hơi ấm của mình cho đối phương.
Khi Sở Ức Quy dịch góc chăn cho Vạn Thu, ngón tay hắn chạm vào sợi tóc cạnh má, cảm thấy hơi ướt.
Sau khi chạm vào khóe mắt Vạn Thu, vẫn còn tàn lưu cảm giác ướt át.
Sở Ức Quy hỏi: "Anh gặp ác mộng rất đáng sợ sao?"
Vạn Thu im lặng, đợi một lúc lâu mới trả lời: "Đột nhiên quên mất rồi."
"Tỉnh lại liền quên mất sao?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu gật đầu nói: "Cảm giác là ác mộng rất đáng sợ."
Sở Ức Quy ôm lấy Vạn Thu: "Như vậy còn đáng sợ nữa không?"
Vạn Thu lắc đầu: "Bây giờ rất buồn, không thể diễn tả được."
Cảm giác trong mơ đôi khi sẽ đọng lại rất lâu trong hiện thực.
Nhưng nội dung cũng sẽ đột ngột bị lãng quên.
Sở Ức Quy không biết Vạn Thu đã mơ thấy gì.
Vạn Thu cũng thực sự không nhớ rõ.
Cuối cùng Sở Ức Quy chỉ ôm lấy Vạn Thu: "Không sao đâu, tối nay anh sẽ không nằm mơ nữa đâu."
Sở Ức Quy cảm thấy Vạn Thu đang gật gật đầu trong lồng ngực mình.
Sở Ức Quy câu được câu không cùng Vạn Thu nói chuyện.
Vạn Thu cũng đáp lại.
Bình thường, chỉ cần nói chuyện phiếm như vậy, Vạn Thu sẽ mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sở Ức Quy nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Vạn Thu.
Lực đạo giảm dần cho đến khi biến mất hẳn.
Ngày hôm sau vẫn dậy rất sớm, bật đèn, khi Vạn Thu đang thay quần áo, Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy tay Vạn Thu.
Trên cánh tay của Vạn Thu có những vết bầm rất lớn.
"Có chuyện gì thế?" Sở Ức Quy hỏi.
"Anh mơ một giấc mơ rất đáng sợ, khi tỉnh dậy không biết có còn mơ hay không nên đã tự véo mình."
Vạn Thu cũng ngạc nhiên khi nhìn vết bầm tím quá mức trên cánh tay mình.
Dường như cũng không ngờ mình lại véo mạnh đến thế.
Sở Ức Quy bảo Vạn Thu đợi trong phòng rồi đi đến chỗ viện trưởng lấy hộp thuốc, xử lý cho Vạn Thu một chút.
Sở Ức Quy biết ngưỡng chịu đựng của Vạn Thu khác với người thường, xuống tay cũng không nhẹ không nặng.
Một ít thuốc mỡ được bôi lên cánh tay của Vạn Thu, mùi thuốc tràn ngập trong không khí.
Vạn Thu ngửi ngửi trong không khí, nói: "Cái này mùi rất thơm."
"Đây cũng không phải nước hoa." Sở Ức Quy dở khóc dở cười, "Anh, lần sau đừng dùng sức nhiều như vậy."
"Ừ." Vạn Thu ngoan ngoãn đáp.
"Rốt cuộc đó là giấc mơ gì vậy?" Sở Ức Quy đem thuốc bỏ vào hộp, có chút tò mò: "Có liên quan đến ai sao?"
Vạn Thu thực sự không nhớ.
Rõ ràng vẫn nhớ rõ khi bản thân tỉnh lại.
Đêm qua, khi Sở Ức Quy bất ngờ nắm tay cậu, khi cậu chạm vào gương mặt Sở Ức Quy, cảm giác an toàn đột ngột khiến cậu lập tức quên đi chuyện xảy ra trong giấc mơ.
"Hình như là một giấc mơ có liên quan đến em trai." Vạn Thu chỉ nhớ được thế này, "Đó là một giấc mơ, còn là mơ trong mơ."
"Vậy thì không phải em đã phạm phải một tội ác tày trời, đó chính là khiến anh không thể ngủ ngon sao." Sở Ức Quy trêu chọc.
"Không phải, em không sai." Vạn Thu lập tức vươn tay túm chặt góc áo Sở Ức Quy, nôn nóng giải thích.
"Em biết." Sở Ức Quy cười thành tiếng: "Chỉ là em đùa chút thôi."
Vạn Thu chăm chú nhìn Sở Ức Quy, buông lỏng tay ra.
Sở Ức Quy đứng lên, hỏi: "Anh, anh từ từ thay quần áo đi, hay là cần em giúp?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Vậy em vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ nhé?"
"Ừm." Vạn Thu gật đầu.
Sở Ức Quy đóng cửa lại.
Hắn đứng ở cửa vài giây rồi quay người rời đi.
Vạn Thu cảm thấy hôm nay những đứa trẻ khác dường như rất thích ở cạnh cậu.
Mọi người đang chơi trò chơi mang tên "tìm điểm Vạn Thu thông minh", trò chơi này khiến Vạn Thu phải thực nghiệm thêm nhiều trò chơi nhỏ khác.
Vạn Thu ngơ ngác đi theo mọi người, nhưng dù chơi trò gì thì cũng vô cùng vụng về.
"Anh, anh có thể chơi nhảy dây không?" Một cô bé giang hai tay nói với Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn sợi dây, cậu biết nó dùng để chơi trò gì, nhưng cũng chỉ nhìn qua cách chơi hồi còn ở nông thôn.
Khi sợi dây thắt lại, đám trẻ xung quanh vang lên những âm thanh thất vọng.
Vạn Thu không biết phải làm sao.
Nhưng các y tá lại ở một bên cười thành tiếng.
Khi viện trưởng xuất hiện ở cửa, Vạn Thu nhận ra Sở Ức Quy đứng dậy đến bên cạnh viện trưởng.
Cho dù viện trưởng không gọi tên Sở Ức Quy.
Viện trưởng nói gì đó với Sở Ức Quy với vẻ mặt dịu dàng.
Nhưng vì những đứa trẻ xung quanh ồn ào nên cậu không thể nghe rõ.
Sở Ức Quy sau đó gật đầu, đi đến bên cạnh Vạn Thu.
"Anh, em có chút việc phải ra ngoài, em sẽ quay lại ngay, anh ở đây đợi em một lát được không?"
Sở Ức Quy hỏi, nhưng Vạn Thu không trả lời, cũng không từ chối.
Bọn họ ở bên nhau gần hết kỳ nghỉ đông, rất ít khi tách nhau ra.
"Sẽ không lâu đâu, em sẽ để vệ sĩ ở lại với anh, trước khi em về anh đừng đi đâu nhé, anh hiểu chưa?" Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu gật đầu.
Cậu vẫn sẽ không từ chối yêu cầu của Sở Ức Quy như trước.
"Một tiếng, một tiếng sau em nhất định sẽ trở về."
Sở Ức Quy ngồi xổm trước mặt Vạn Thu, ngón tay thon dài nâng bàn tay Vạn Thu lên.
Mười ngón đan vào nhau, cuối cùng Sở Ức Quy uốn cong ngón tay út của mình câu lấy ngón tay út của Vạn Thu.
"Ngoéo tay nào."
Đám trẻ bên cạnh thấy vậy cũng bắt đầu ngoéo tay với nhau, chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Vạn Thu gật đầu.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy tạm biệt mình, đứng dậy, rời đi cùng viện trưởng.
Không biết tại sao, Vạn Thu đứng tại chỗ, có một loại cảm giác kì lạ.
Âm thanh lách tách như tiếng củi đốt lại quanh quẩn bên tai Vạn Thu.
Vạn Thu bước ra khỏi cửa phòng, đi tới bên cạnh cửa sổ.
Mấy đứa trẻ khác cũng đi theo.
Trong khoảng thời gian này, tuyết đã có dấu hiệu tan ra, những đống tuyết chất ở ven đường vì vậy mà trông hơi bẩn.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong sân.
Là người đàn ông cậu thấy ngày hôm qua, người vẫn luôn nhìn cậu.
Người đàn ông mặc một chiếc áo gió dài, quàng khăn quàng cổ kẻ sọc màu xanh nước biển.
Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy.
Em trai cậu cũng mặc áo khoác đen, nhưng lại quàng một chiếc khăn trắng.
Khi hai người đứng cạnh nhau, Vạn Thu chợt có một cảm giác kỳ lạ.
Sở Ức Quy và người đàn ông có chiều cao xấp xỉ nhau, nhưng dáng người khác nhau.
Người đàn ông nhìn qua tuổi tác khá lớn nhưng vô cùng đẹp.
Không biết tại sao.
Vạn Thu cảm thấy hai người rất giống nhau.
Bọn họ nói với nhau vài lời, em trai cậu đi theo người đàn ông tới cổng lớn cô nhi viện.
Từ góc nhìn của bọn họ có thể thấy một chiếc xe màu đen đậu ở cổng.
Khi đang định lên xe, Sở Ức Quy đột nhiên dừng lại, quay đầu.
Cùng lúc đó, Vạn Thu cảm thấy hình như mình bị Sở Ức Quy nhìn thấy.
Sở Ức Quy vẫn luôn không lộ ra chút tươi cười nào khi nói chuyện với người đàn ông, lần này khẽ mỉm cười về phía cậu.
Vạn Thu vô thức mỉm cười đáp lại Sở Ức Quy, chỉ là Sở Ức Quy sau đó quay người, bước vào bên trong xe.
Em trai cậu không nhìn thấy cậu.
Vạn Thu nghĩ vậy.
"Dạo này chú đó thường xuyên đến đây, còn liên tục hỏi thăm về anh Sở."
Đột nhiên một đứa trẻ ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy, chú đó còn luôn mang đồ ngọt đến cho bọn em."
"Chú cũng dạy bọn em học, mặc dù bọn em không hiểu bài chú dạy chút nào."
"Đúng vậy, nghe không hiểu."
"Tớ có thể hiểu được một chút."
Vạn Thu nghe bọn trẻ nói chuyện.
Trong đầu cậu nhớ lại ánh mắt người đàn ông có phần quen thuộc nhưng xa lạ đứng nhìn mình ở cửa.
Đúng như lời hứa giữa hai người, một tiếng sau, Sở Ức Quy nhanh chóng quay lại.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, không thay đổi nhiều so với trước khi rời đi.
Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng không biết vì sao Vạn Thu lại không muốn nhận được lời giải thích.
Vạn Thu ngửi thấy trên người Sở Ức Quy một loại mùi nhàn nhạt chỉ có thể thấy trong bệnh viện, nhẹ đến mức tưởng như chỉ là ảo giác.
Sau khi Sở Ức Quy trở về, Vạn Thu liền rời khỏi phòng vui chơi.
Cậu đi dọc trong hành lang tìm kiếm ai đó.
Tuy đã đi khắp hành lang nhưng vẫn không thấy người đàn ông trung niên mặc đồ đen đâu.
Mặc dù Vạn Thu không biết vì sao lại muốn tìm người đàn ông đó, nhưng cậu cũng sẽ không thất vọng vì không tìm được.
Đêm đó Vạn Thu vẫn ngủ với Sở Ức Quy.
Khi cảm nhận nhiệt được độ cơ thể của Sở Ức Quy, Vạn Thu liền ngủ một giấc ngon lành.
Bọn họ chỉ ở cô nhi viện ba ngày hai đêm, khi trở về liền thu dọn đồ đạc và chuẩn bị bắt đầu đi học.
Vạn Thu đã tham gia một kỳ thi riêng vào đầu năm, đáng tiếc cậu vẫn chỉ có thể học đến lớp sáu.
Nhưng việc dạy phụ đạo không phải là vô ích, chương trình lớp sáu với cậu trở nên đơn giản hơn.
Học kỳ hai lớp chín, Sở Ức Quy trở nên vô cùng bận rộn.
Phó Chính Vũ nói bọn họ có thể thẳng từ tiểu học lên trung học cơ sở, vì vậy bây giờ không học hành chăm chỉ cũng không sao, nhưng lên cấp ba thì phải thi.
"Nhưng mỗi lần anh Sở thi đều đứng hạng nhất, anh ấy học hành chăm chỉ như vậy, thật không cho người khác con đường sống mà."
Phó Chính Vũ ngồi ở ghế trước Vạn Thu, nằm trên bàn nói chuyện với Vạn Thu.
Vạn Thu gật đầu.
"Anh Lý Thước gần đây rất bận, chờ đến khi bọn họ tốt nghiệp, sẽ không có ai che chở chúng ta nữa."
Phó Chính Vũ thở dài.
Che chở bọn họ?
Vạn Thu không rõ.
"Nhưng những anh em từ lớp tám lên lớp chín vẫn còn ở đây, không sợ."
Vạn Thu gật đầu.
Phó Chính Vũ nói xong, nhìn Vạn Thu: "Đi học đã hơn một tháng rồi, cậu còn chưa bình phục sao?"
"Cái gì?” Vạn Thu sửng sốt.
"Trông cậu bây giờ còn ngố hơn lần đầu tớ gặp cậu nữa, mỗi lần tan học cậu cứ ngẩn người, cũng không chủ động mời tớ đi ăn."
Kể từ khi Vạn Thu học được cách chia sẻ đồ ăn vặt với các bạn cùng lớp, Phó Chính Vũ là người được hưởng lợi lớn nhất.
Vạn Thu mở miệng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tớ quên mất."
"Không phải, ý tớ không phải vậy, gần đây trông cậu cứ nửa tỉnh nửa mê, buổi tối cậu thức khuya sao?" Phó Chính Vũ hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
Cụp mắt xuống.
Sắc mặt có chút tái nhợt.
"Cậu thật sự không sao chứ?" Phó Chính Vũ hỏi.
"..." Vạn Thu trầm ngâm một lúc mới nói: "Gần đây tớ hay gặp ác mộng."
"Cậu mơ thấy gì?" Phó Chính Vũ hỏi.
Vạn Thu cau mày: "Tớ không nhớ được."
"Không nhớ được sao lại gọi là ác mộng?" Phó Chính Vũ cười nói.
Vạn Thu không thể diễn tả được cảm giác đó.
Xúc cảm của cậu nhớ rõ, cơ thể của cậu nhớ rõ, nhưng trí nhớ của cậu thì không.
Giống như chạm vào một thứ gì đó rất quen thuộc, nhớ cảm giác, nhớ hình dạng, nhưng lại không thể nhớ ra là gì.
"Không sao đâu, giấc mơ đều trái với hiện thực mà." Phó Chính Vũ vỗ vỗ bả vai Vạn Thu, "Nếu là ác mộng, vậy nhất định hiện thực sẽ xảy ra chuyện tốt."
Vạn Thu gật đầu, tin vào lời của Phó Chính Vũ.
"Hay là cậu tìm việc gì đó thú vị để làm đi?" Phó Chính Vũ suy nghĩ một chút, "Sắp đến sinh nhật anh Sở rồi, cậu đã nghĩ ra quà sinh nhật gì cho anh ấy chưa?"
Vạn Thu sửng sốt, sinh nhật?
Vạn Thu tính toán thời gian: "Không phải còn một tháng nữa sao?"
"Cho nên tớ mới bảo tìm trước việc gì đó thú vị để làm, nếu chuẩn bị sớm một chút thì đến lúc đó không phải vội vã nữa."
Chuông vào lớp vang lên, Phó Chính Vũ lại trở về chỗ ngồi.
Vạn Thu lấy sách ra, vô thức viết chữ "sinh nhật" lên trên đó.
Không biết vì sao, Vạn Thu cảm thấy hai chữ này rất xa lạ.