Bé Mèo Cưng Dính Người Nhất

Chương 1




"Meo~"

Sáng sớm, một bé mèo con trắng thuần từ trong chăn màu xám bò ra, liếm liếm chủ nhân cao lớn ngủ chung một giường với mình rồi duỗi người.

Măng cụt mềm mại dẫm dẫm trên mặt người đàn ông, từ trong bụng Cục Bột Nhỏ phát ra tiếng ùm ục ùm ục.

Người đàn ông bị đánh thức xoa đầu bé mèo một cái, rồi kéo bé cưng vào trong lòng ngực mình, nằm một lát rồi đứng dậy chuẩn bị tới công ty.

Bé mèo trong ngực hắn có đôi mắt màu xanh lam lung linh nhìn chằm chằm hắn không dứt, từ trong miệng phát ra vài tiếng gầm gừ không lớn lắm.

"Cục Bột Nhỏ hôm nay sao lại ngoan thế này?"

Hôn một cái vào chóp mũi hồng nhạt của mèo con, Cố Lương Tuấn đang say mê hít mèo cảm thấy thỏa mãn thật sự, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.

Bé mèo con nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn như đang muốn hỏi: Có ngày nào bé hong ngoan hở?

Đem mèo con để lên mặt bàn, Cố Lương Tuấn nhanh chóng đi rửa mặt. Cục Bột Nhỏ bị đặt trên mặt bàn trong phòng tắm tò mò dùng móng vuốt bé nhỏ của mình nhìn về phía đống chai lọ nhìn từng dòng chữ.

Cho đến khi một tiếng "bang" vang lên, một cái chai đã bị đẩy ngã trên mặt đất, Cố Lương Tuấn ngẩng đầu nhìn kẻ đầu sỏ gây tội đang hồn nhiên ngây thơ vô tội nhìn hắn.

Chột dạ liếm liếm móng vuốt của mình, Cục Bột Nhỏ đứng dậy, dùng mặt mèo nhỏ của bé cọ cọ vào cằm hắn, meo meo làm nũng.

Im lặng trong chốc lát, Cố Lương Tuấn vẫn mềm lòng bỏ qua nhặt cái chai lên để lại chỗ cũ, không còn một chút nghiêm khắc như ở trong công ty.

Thật sự không có biện pháp gì mà, ai làm hắn lại mềm lòng, nhặt một con mèo đực thế mà lại vừa ham ăn vừa làm nũng dính người đáng yêu như thế chứ.

Chẳng sợ người khó gần khó tính như hắn cũng khó chống cự được sự công phá đáng yêu như thế này đây.

Biết nguy hiểm của bản thân mình đã được giải trừ, Cục Bột Nhỏ lập tức chủ động đi đến bên người Cố Lương Tuấn, meo meo ngửa đầu đòi ôm một cái đi mà.

Giống như mọi ngày đều dính người cực kỳ đến khi Cố Lương Tuấn rời khỏi nhà tới công ty, Cục Bột Nhỏ ngồi ở cửa một tý liền chậm rì rì chuẩn bị xem hôm nay ăn gì.

Bởi vì được sủng ái, Cố Lương Tuấn chuẩn bị cho bé rất nhiều dạng thức ăn, còn mang đi sấy khô hay ướp lạnh, Cục Bột Nhỏ sau một hồi đắn đo chọn lựa cuối cùng đem hết tất cả thức ăn đã ướp lạnh và sấy khô lấy ra hết, rồi lại liếm móng nhìn đông nhìn tây.

Bé còn muốn ăn pate cơ, chẳng qua bé hỏng biết pate để chỗ nào cả, mũi ngửi ngửi một tí, bé đi vào phòng bếp.

Khó khăn bò lên trên tủ bát, dùng móng vuốt móc một cái đem cửa tủ mở ra, nhìn thấy pate bên trong, Cục Bột Nhỏ meo meo kêu lên, không hề suy nghĩ nhiều nhanh chóng mở miệng cắn mở.

Thế mà chẳng những không mở ra được, răng sữa của bé còn bị gãy rớt ra, máu theo khóe miệng chảy ra bên ngoài dính vào lớp lông ngay mép miệng, Cục Bột Nhỏ hoàn toàn ngẩn người hơn nửa ngày mới kêu to vài tiếng meo meo đáng thương.

Cứ như thế chờ đến khi Cố Lương Tuấn trở về nhà, nhìn Cục Bột Nhỏ của hắn khóe miệng thế mà màu hồng hồng.

Vội vàng ôm vào ngực, đau lòng muốn chết vội vàng hỏi:

"Đây là như thế nào? Sao lại chảy máu rồi?"

Miệng bị tách ra, Cục Bột Nhỏ kêu meo meo vài tiếng, tiếng kêu đáng thương, ấm ức tủi thân không thôi, ngẩng mặt cọ cọ hắn.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy rõ ràng, Cố Lương Tuấn vội vàng an ủi bé nhà mình:

"Không có việc gì, không sao cả, chỉ là gãy răng sữa thôi, đến lúc khác sẽ mọc lại thôi, bé làm sao mà bị gãy răng thế này?"

Bé mèo con không thể trả lời, chỉ có thể kêu meo meo, yêu cầu ôm một cái.

Nhìn thấy bé nhà mình đáng thương như thế, Cố Lương Tuấn quần áo cũng không kịp thay, liền đi vào phòng bếp chuẩn bị pate cho bé nhà mình để an ủi.

Sau đó hắn thấy được dấu răng trên hộp pate, bất ngờ một chút sau đó liền cười.

"Xem ra tôi biết bé làm sao lại bị gãy răng rồi."

Nhéo nhéo bụng bé nhà mình, Cố Lương Tuấn vừa cười vừa nói:

"Miệng sao lại thèm ăn đến thế này, răng đều gãy."

"Meo Meo...."

Bé mèo ham ăn chỉ biết ăn pate thì làm sao mà nghe hiểu được, chỉ biết cọ vào tay hắn, đôi mắt ngập nước, còn dùng đầu lưỡi nhỏ có gai ngược nhẹ nhàng liếm cằm hắn.

"Được rồi, được rồi, mở cho bé, mở cho bé, về sau bé không được phép tự đi khui pate đâu đấy."

Gãi gãi cằm Cục Bột Nhỏ, nhìn răng sữa của bé con, chỉ rớt có hai cái...

Ừ...

Thật ra răng cũng không có mấy cái nữa.

Nhưng mà chỉ cần có pate, Cục Bột Nhỏ đã không còn để ý đến việc này, dùng đuôi quấn lấy Cố Lương Tuấn, bắt đầu bẹp bẹp măm măm pate.

Thật sự quá đáng yêu, vuốt ve lưng của Cục Bột Nhỏ, Cố Lương Tuấn vẫn không thể nhịn được liền đem bé ôm vào trong ngực mình.

Cũng không dám bỏ qua pate, phải cầm lên, nếu không nhóc không lương tâm này chỉ sợ không vui đâu.

Dùng chân bám vào tay của hắn, Cục Bột Nhỏ không quan tâm bản thân có đang di chuyển hay không, dù sao cũng thoải mái là được, một bên meo meo, một bên măm măm pate.

Sau khi ăn no, Cục Bột Nhỏ dùng chân đẩy đẩy quần áo của Cố Lương Tuấn ra muốn chui vào bên trong.

Mùa đông đã tới, mèo con đều sợ lạnh, cơ thể Cố Lương Tuấn lại ấm áp như một bếp lò nhỏ, Cục Bột Nhỏ thích nhất là chui vào ngực hắn ngủ.

"Rồi rồi rồi, chờ tôi thay quần áo xong liền ôm bé nhé."

Đem bé ôm vào trong ngực, Cố Lương Tuấn lập tức lên lầu thay quần áo ở nhà, chất liệu mềm mại thoải mái làm mèo con vui vẻ không chịu được, nhanh chóng chui vào trong.

Chui vào rồi mà còn liếm tới liếm lui, Cố Lương Tuấn chỉ có thể chịu đựng, cưng chiều cách một lớp quần áo vỗ vỗ mông bé cưng mắng nhỏ: "Bé háo sắc."

Quả thật là một bé mèo háo sắc cơ đấy, phương thức biểu đạt của bé đó chính là liếm tới liếm lui, Cố Lương Tuấn cảm thấy nếu hắn không yêu đương chỉ sợ không trải nghiệm được việc này đâu.

Nhưng cũng không có biện pháp nào cả, này không phải là cách hoàng thượng ban ân cho con sen sao, chỉ có thể chịu sủng ái tiếp thôi.

Bởi vì thói quen ở sạch và không thích người lạ vào nhà mình, ngày thường nhà của hắn sẽ không có ai, ngoại trừ mỗi thứ sáu sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp thì không còn ai cả.

Cơm đều do chính tay hắn tự làm, thậm chí Cố Lương Tuấn còn tự học cách làm cơm cho mèo, Cục Bột Nhỏ cực kỳ yêu thích, mỗi lần đều ăn sạch sẽ.

Nhưng công việc của hắn lại nhiều nên chỉ có cuối tuần mới có thể làm cho bé ăn, cũng không dám làm nhiều, chỉ sợ để qua hôm sau không còn tươi mới sẽ khiến bé bị tiêu chảy.

Chờ đến khi Cục Bột Nhỏ cảm thấy nóng, từ trong quần áo hắn chui ra, liền thấy Cố Lương Tuấn đang nấu cơm, lập tức chui đầu ra nghe ngóng hóng hớt.

Cảm giác được lông xù xù đang cọ trên cằm mình khiến Cố Lương Tuấn không nhịn được cọ cọ lại, Cục Bột Nhỏ kêu meo meo hai tiếng sau đó ngẩng đầu liếm cằm hắn.

Sau cùng vẫn là dùng thịt bò còn sót lại sau khi chuẩn bị cho bé cưng nhà mình làm thành một chén mì bò cho bản thân, Cố Lương Tuấn liền thái thịt bò đùa giỡn với Cục Bột Nhỏ.

Hai ngón tay thon dài đang giữa thịt bò đưa qua đưa lại trước mắt Cục Bột Nhỏ khiến cho bé thèm chết đi được, mắt liên tục nhìn theo không dứt.

Tay bỗng nhiên bị giữ lại, Cục Bột Nhỏ đang ôm lấy tay của hắn, nhỏ giọng kêu meo meo giống như năn nỉ hắn đem thịt bò cho bé.

"Bé tham ăn."

Nhưng mà bé tham ăn này cũng không khiến hắn bị thương, không duỗi móng cào hắn, chỉ là thích làm nũng, kêu meo meo khiến người khác không thể từ chối bé được.

Cuối cùng miếng thịt bò vẫn vào trong miệng bé, bé ăn xong liền bò đến đùi hắn bắt đầu liém móng vuốt rửa mặt.

Lông trên người cũng muốn liếm, lập tức trở thành một bé mèo trắng xinh đẹp, chốc chốc lại liếm ngón tay Cố Lương Tuấn khi sờ bé, sức lực không lớn, rất thoải mái

[Tác giả có lời muốn nói:

Bé mèo con siu siu cấp đáng yêu, vừa dính người, vừa tham ăn lại thích làm nũng, chẳng qua là một tra meo chỉ cần cho đồ ăn liền cho người ta sờ sờ.

Công có khả năng sẽ ở trước khi bé mèo con hóa thành người sẽ có ý tưởng nhaaaa, đây là một tên biến thái~~~ LÔI CHO CHỊ EM, MAU CHẠY ĐI]

Rating đi chị em ưiii

Hơi trễ xíu nhó