---------------------
"Đinh nhi không muốn, ..." Thiếu gia sẽ không lâu nữa liền tỉnh lại, Đinh Trình Hâm chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nhưng cậu năn nỉ quản gia ước chừng hơn một tiếng, lão quản gia như cũ vẫn không đáp ứng để cậu đi.
Nhìn Đinh Trình Hâm ở trước mặt khóc như một đứa nhỏ, lão quản gia trong lòng thực dày vò, thật ra ông cũng muốn thả người đi, nhưng thiếu gia không cho phép.
Lão quản gia thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là mềm lòng nói: "Ngươi ở lại làm một tuần, một tuần sau, ta sẽ cho ngươi kết toán tiền lương."
Một tuần mà nói, có lẽ không thành vấn đề, thiếu gia hẳn là sẽ không tỉnh lại nhanh như thế, Đinh Trình Hâm dùng tay áo lau nước mắt còn có nước mũi trên mặt, sau đó đáp ứng rồi xuống dưới.
Chờ bình phục lại tâm tình, Đinh Trình Hâm trở lại phòng ngủ, mát xa toàn thân cho thiếu gia, làm thả lỏng cơ bắp của thân thể, đây là nhiệm vụ mà vị chuyên gia kia giao cho cậu, nói là làm như thế này, thân thể thiếu gia có thể cử động.
Đinh Trình Hâm kỳ thật không quá hy vọng thiếu gia tỉnh lại, nhưng vẫn là dựa theo chuyên gia phân phó, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ mà mát xa toàn thân cho thiếu gia.
Đinh Trình Hâm một bên giúp thiếu gia mát xa cơ bắp trên cẳng chân, một bên tự nhủ nói: "Thiếu gia, Đinh nhi đã cùng quản gia nói chuyện, lại làm một tuần nữa, sau đó Đinh nhi liền đi, đến lúc đó quản gia sẽ tìm những người khác lại đây chiếu cố ngài, chờ khi nào rảnh, Đinh nhi có lẽ sẽ lại đến nhìn ngài."
Đinh Trình Hâm trong lòng thầm mến thiếu gia, nhưng cậu biết rõ, thiếu gia tỉnh lại liền sẽ cùng nam nhân kia đính hôn, cuộc đời của thiếu gia, cậu không có biện pháp nào chen chân vào, cậu ở trong lòng thiếu gia thân phận còn không tính là khách qua đường.
Nghĩ như thế, mũi Đinh Trình Hâm đau xót, trong lòng cũng càng cảm thấy chua xót: "Sớm biết thế Đinh nhi liền không tiếp tục làm công việc này, như vậy liền sẽ không gặp thiếu gia lần nữa."
Thiếu gia đang làm bộ ngủ say nghe được những lời này của Đinh Trình Hâm, trong lòng cũng đau không kém, người hầu nhỏ hiện tại tựa hồ thực hối hận khi gặp gỡ hắn, vì cái gì sẽ biến thành như vậy, trước đó cậu không phải còn nói thích hắn sao, không phải vẫn luôn đút nước dâm cho hắn uống sao?
Mã Gia Kỳ lúc này đặc biệt muốn ngồi dậy, đem người hầu nhỏ này ấn dưới thân hỏi rõ ràng, nhưng thân thể hắn vẫn là không có biện pháp nhúc nhích, tay chân.đều cứng đờ, tứ chi phảng phất đều giống như không thuộc về hắn.
Mã Gia Kỳ nỗ lực nửa ngày, cuối cùng mới làm ngón tay chính mình động một chút.
Đinh Trình Hâm chú ý tới ngón tay thiếu gia cử động, này đem cậu sợ tới mức nói chuyện đều không nhanh nhẹn:"Thiếu... Thiếu gia muốn tỉnh..."
Đinh Trình Hâm chạy nhanh đi gọi lão quản gia cùng chuyên gia đều lại đây, nói cho bọn họ biết ngón tay thiếu gia vừa rồi động một chút.
Nhưng lão quản gia cùng chuyên gia đều không có cảm xúc kích động gì, lại đây xem một cái liền đi, phảng phất như là biết ngón tay thiếu gia vốn dĩ là có thể cử động.
Đinh Trình Hâm cảm giác bọn họ hình như có sự tình gì đó gạt mình, cậu cảm thấy cứ kì kì.
Chờ tới buổi tối, trước khi chuẩn bị ngủ, Đinh Trình Hâm ngồi ở mép giường, giúp thiếu gia đọc tiểu thuyết kinh điển nước ngoài, thanh âm cậu thực sạch sẽ trong sáng, khiến người nghe được thực thoải mái.
Mã Gia Kỳ đã gấp không chờ nổi mà muốn đem cậu đè ở trên người, nghe cậu dùng thanh tuyến mỹ diệu này phát ra âm thanh dâm đãng.
Sau khi đọc diễn cảm xong lúc sau, Đinh Trình Hâm trở lại chính mình mà trải lên đi ngủ.
Còn có mấy ngày nữa liền phải hoàn toàn cùng thiếu gia nói lời chào, Đinh Trình Hâm trong lòng còn có điểm luyến tiếc, cậu muốn phát dâm một lần cuối ở trên người thiếu gia, nhưng cậu lại sợ thiếu gia hiện tại đã có ý thức.
Đinh Trình Hâm liền do dự như thế trong 4-5 ngày, chờ đến 2 ngày cuối cùng, cậu cuối cùng kiềm chế không được, dù sao cậu về sau vĩnh viễn biến mất ở cuộc đời của thiếu gia, nhân lúc thiếu gia hiện tại có ý thức, dù biết mình làm cái gì, cũng không có quan hệ, bởi vì cậu về sau đều sẽ không gặp mặt thiếu gia nữa.
Đinh Trình Hâm lại một lần nữa bò lên trên giường thiếu gia, đem lồn dâm chảy đầy nước của mình dán lên trên thiếu gia cọ qua cọ lại: "Thiếu gia, ân... Đinh nhi biết người có ý thức..."
Làm thiếu gia đang giả bộ ngủ kinh ngạc một chút, cậu thế nhưng đã phát hiện hắn có ý thức, kia vì cái gì còn dám lớn mặt mà phát dâm như thế.
Đinh Trình Hâm ở trên mặt thiếu gia cọ đầy nước dâm của mình, cuối cùng lại đem hai mảnh môi đầy đặn âm hộ dán ở trên môi thiếu gia, tiếp tục tự nhủ nói: "Thiếu gia ngươi hiện tại có phải có thể nghe được Đinh nhi nói chuyện hay không... Ưm... Ở lúc ngươi hôn mê, Đinh nhi thường xuyên đút ngươi uống nước dâm... Đút thật nhiều......"
"Đinh nhi còn ở trên mặt thiếu gia đi tiểu... Còn lấy lỗ đít cùng thiếu gia hôn môi... Còn dùng lồn dâm rửa mặt cho thiếu gia...... Đinh nhi đã làm thật nhiều chuyện xấu."
Đây đêm cuối cùng trước khi đi, cậu nghĩ về sau đều sẽ không thể cùng thiếu gia gặp mặt, bởi vậy Đinh Trình Hâm thực thành khẩn mà thẳng thắn toàn bộ hành vi phạm tội của mình cho thiếu gia, Đinh Trình Hâm biết thiếu gia khẳng định có thể nghe được lời nói của mình.
Chờ khi khai xong toàn bộ hành vi phạmtội, Đinh Trình Hâm lại khóc lóc xin lỗi nói: "Thiếu gia... Thực xin lỗi... Đinh nhi đối với ngươi làm rất nhiều chuyện không tốt, thật sự rất xin lỗi, Đinh nhi không cầu ngươi tha thứ, Đinh nhi chính mình sẽ rời đi, sẽ không tái xuất hiện ở trước mặt thiếu gia, làm ngươi chán ghét.
"Đây là một lần cuối cùng Đinh nhi làm những việc này..."
"Thiếu gia ngài hiện tại có phải hay không cảm thấy Đinh nhi thực ghê tởm..."
"Ô... Đinh nhi cũng cảm thấy chính mình thực ghê tởm......"
Thử nghĩ một chút, ở thời điểm ngươi ngủ say không thể động đậy, một tên đàn ông đáng khinh cầm dương vật xấu xí của hắn ở trên mặt ngươi chọc tới chọc đi, không cần tưởng tượng cũng biết, ngươi trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Đinh Trình Hâm biết bản thân chính là một tên đáng khinh, mà thiếu gia hiện tại trong lòng nhất định rất muốn ói đi.
Đinh Trình Hâm cười khổ từ trên mặt thiếu gia trên mặt xuống dưới, sau đó đi lấy khăn lông giúp thiếu gia đem trên mặt dâm dịch đều lau sạch sẽ: "Thiếu gia thực xin lỗi, Đinh nhi làm ngươi cảm thấy ghê tởm, về sau sẽ không... Thật sự sẽ không... Bởi vì Đinh nhi lập tức muốn đi..."
Đinh Trình Hâm đã tìm một công ty chuyển nhà, tính toán sẽ đi qua thành phố khác sinh sống, bởi vì cậu cảm thấy chính mình chỉ cần ở tại thành phố này, liền nhất định sẽ thời khắc nhung nhớ thiếu gia.
Còn có chính mình nếu là tiếp tục lưu lại nơi này, chờ ngày nào đó thiếu gia tỉnh lại, chẳng phải thực mau là có thể tìm được cậu ư, đến lúc đó thiếu gia khả năng sẽ báo án, sau đó đem cậu chộp tới ngồi tù, rốt cuộc những việc mà cậu làm này, đã cấu thành phạm tội.
Đến nỗi học đại học, Đinh Trình Hâm cũng không nghĩ đến nữa, cậu hiện tại ấm no cũng chưa có biện pháp giải quyết, tìm xong công ty chuyển nhà, trên người cũng chỉ dư lại mấy chục đồng tiền cuối cùng, căn bản không đủ trả học phí và sinh hoạt phí, cậu trước hết phải tự kiếm tiền mới được.
Tới ngày hôm sau, kỳ hạn 1 tuần ước định cùng quản gia liền đến.
Đinh Trình Hâm không tính toán cùng thiếu gia tạm biệt, cậu kéo hành lý đi theo lão quản gia nói một tiếng, liền tính toán trực tiếp rời đi.
Lão quản gia nói phải trả cho cậu tiền lương: "Ngươi đi theo ta, ta lấy tiền mặt cho ngươi."
Kỳ thật Đinh Trình Hâm hơi xấu hổ khi đòi tiền công, nhưng trên người cậu cũng chỉ dư lại mấy chục đồng tiền, nếu không lấy tiền công, cậu thật sự có khả năng sẽ đói chết.
Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn mà đi theo phía sau quản gia đi lấy tiền lương.
Chính là đi tới đi lui, cậu cảm thấy rất kỳ quái: "Vì cái gì phải về phòng ngủ thiếu gia lấy tiền lương."
Đinh Trình Hâm có chút cảnh giác mà dừng bước chân, cậu hiện tại không nghĩ sẽ đối mặt với thiếu gia.
Lão quản gia quay đầu lại nhìn Đinh Trình Hâm liếc mắt một cái: "Tiền đều đặt ở trong phòng ngủ thiếu gia, ngươi mau vào đi."
Đinh Trình Hâm không có biện pháp, đành phải theo sau.
Chờ sau khi vào phòng ngủ thiếu gia, lão quản gia chỉ vào dưới gầm giường của thiếu gia nói: "Dưới giường có cái hộp, tiền mặt đều đặt ở nơi đó."
Lão quản gia tuổi lớn, không có tiện khom lưng, Đinh Trình Hâm đành phải tự mình chui gầm giường lấy cái hộp đó ra.
Nhân lúc Đinh Trình Hâm chui xuống gầm giường chuẩn bị lấy tiền lương của mình, lão quản gia đột nhiên đi ra ngoài, hơn nữa từ bên ngoài đem cửa phòng khóa lại.
Đinh Trình Hâm ý thức được mình bị lừa, cậu chạy nhanh qua gõ cửa: "Quản gia, ngươi vì cái gì muốn khóa cửa, mau mở cửa."
Đinh Trình Hâm cảm thấy quản gia có thể đã biết cậu làm những việc tội lỗi kia đối với thiếu gia, cho nên sợ cậu chạy trốn, mới khóa cửa khóa, quản gia hiện tại nhất định sẽ báo cảnh sát, kêu họ tới bắt cậu.
Sự tình đã bại lộ, Đinh Trình Hâm đành phải thừa nhận: "Đinh nhi sẽ chủ động tự thú, cầu ngài trước đem cửa mở ra."
Ở thời điểm Đinh Trình Hâm không ngừng đánh lên cửa phòng, thiếu gia trên giường đột nhiên ngồi dậy.
Đinh Trình Hâm vừa quay đầu lại, nhìn đến thiếu gia đã có thể tự xuống giường, cậu sợ tới mức trực tiếp mềm chân ngồi xổm trên mặt đất, cặp mắt xinh đẹp kia, trừng đến tròn xoe, bên trong tràn ngập hoảng sợ.
Nhìn thiếu gia bước về phía mình, Đinh Trình Hâm khủng hoảng mà bò ra sau, nhưng phía sau lưng cậu là cửa, không còn chỗ có thể trốn rồi.
Đinh Trình Hâm biết chính mình trốn không thoát, cậu sợ hãi mà bảo vệ đầu mình, khóc lóc cầu xin nói: "Không cần đánh ta... Không cần đánh ta..."
----------------------