Mò Mẫm
Kỷ Hành là một vị Hoàng đế rất là thiếu thốn tinh thần tự kiểm điểm, cho nên hắn coi tất cả những chuyện ngốc nghếch mà hắn làm ra, quy hết tội cho thằng nhóc Như Ý đột nhiên đến. Thế là hắn quyết định tiến hành nghiêm trị với con trai mình.
Đầu tiên, điều hắn bức thiết muốn làm nhất, chính là cướp đoạt đi quyền sử dụng với cái xưng hô “Điền Điền” của Như Ý, thu nó thành đặc quyền hưởng dụng của một mình Kỷ Hành hắn. Loại xưng hô vừa thân mật vừa ngọt ngấy này chỉ thích hợp sử dụng giữa tình nhân với nhau, Như Ý thì tính là cái lông gì!
À, nói đi phải nói lại, hiện tại là mùa đông, nhóc con kia trong mặc ba tầng áo, ngoài mặc ba tầng quần, ở mặt ngoài nhìn qua quả thật giống trái banh quá mà.
Như Ý đối với cái quyết định này cảm thấy vô cùng ưu thương, lúc này nó đang ở trong thư phòng của Kỷ Hành, Điền Thất cũng ở đây, lấy nguyên do “Hoàng thượng truyền đến hỏi chuyện” nên bị truyền vào thư phòng Càn Thanh cung.
Như Ý ủy khuất nhìn Điền Thất: “Không phải đã hứa là không nói với người khác rồi sao?”
Điền Thất lắc lắc đầu: “Điện hạ, không phải ta nói ra.”
Như Ý kinh ngạc: “Vậy sao phụ hoàng ngài lại biết được?”
Kỷ Hành há to mồm, thật sự không thể không biết xấu hổ mà nói là vì núp dưới gầm giường nghe lén được: “Trẫm… Không gì không biết.” Nói xong, còn cố ý bày ra một bộ cao lãnh “Lão tử là Ngọc Hoàng đại đế pháp lực vô biên, kẻ tin ta ắt sống mãi muôn đời”.
Dù đứa bé có thông minh đến đâu thì cũng rất dễ bị lừa gạt, Như Ý quả thật là tin, trên mặt nó chỉ còn toàn ủ rũ.
Điền Thất không lời nhìn một lớn một nhỏ này giằng co, nàng thật là muốn mượn hai quả trứng( đản đau[1]) tới để đập lên đầu một hồi.
[1]Ngôn ngữ mạng TQ có từ “đản đau” chính là đau cái ý ý, miêu tả sự đau đớn bất đắc dĩ và rất thốn, em Thất nhìn hai cha con mà thấy “đản đau” vô cùng =)) nhưng vì đàn bà con gái không có “đản” để đau nên ý Điền Thất là muốn mượn hai cái đản tới đau một chút.
Sau đó Kỷ Hành quay đầu về phía Điền Thất, mang theo hừng hực hứng thú thí nghiệm cái xưng hô mới mẻ này. Một tiếng “Điền Điền” gọi đến nỗi phải gọi là trăm chuyển ngàn hồi, ôn nhu như nước.
Điền Thất: “…”
Lúc Như Ý gọi thì Điền Thất cũng không thấy có gì lạ nhưng khi bị Kỷ Hành gọi thì da gà da ốc của nàng bị chấn động đến mức rớt đầy đất, quả thật là muốn cụp đuôi ra roi thúc ngựa chạy trốn.
.......
Công tác thẩm vấn Tôn Tòng Thụy tiến hành không thuận lợi. Miệng của lão già này rất cứng, không phải kêu oan chính là mở miệng nói “Ta muốn gặp Hoàng thượng”, hắn cảm thấy Hoàng thượng sẽ phải suy xét áp lực dư luận, không thể không có chứng cứ mà dồn lão vào chỗ chết.
Sự chán ghét của Kỷ Hành đối với Tôn Tòng Thụy đã đạt tới đỉnh điểm. Tính toán Điền Thất, hãm hại Quý tiên sinh, hai chuyện này đều là chuyện mà hắn không thể nào khoan dung, vậy mà Tôn Tòng Thụy này đều làm tất. Lão già này nhất định phải chết, không thương lượng.
Đương nhiên, dư luận thì vẫn phải quan tâm, Tôn Tòng Thụy không cung khai, Hình bộ tạm thời không thể phán tội hắn. Bản thân Kỷ Hành cũng hi vọng thông qua chuyện này giúp Quý tiên sinh rửa oan và chính danh.
Chẳng qua người chết kiểu này thường thiên biến vạn hóa, không nhất định phải chém đầu. Lịch sử nói với chúng ta, từ xưa đến nay, phàm là có thể làm Hoàng đế tốt, thì không phải là người tốt. Kỷ Hành cũng không phải một người tốt gì, có đôi khi hắn lãnh khốc tuyệt tình, tâm ngoan thủ lạt, không từ một thủ đoạn nào. Một đoạn thời gian trước cái chết của Thuận phi mang đến linh cảm cho Kỷ Hành, thế là qua mấy ngày, Tôn Tòng Thụy trong ngục thình lình “Tự sát” mất.
Nhà tù mà Tôn Tòng Thụy bị nhốt là nhà tù cao cấp, điều kiện không tệ, rất sạch sẽ, không có chuột và gián. Trên vách tường có một cửa sổ, song cửa đúc bằng sắt. Sáng sớm quan coi ngục đưa cơm cho Tôn Tòng Thụy thì thấy lão đối mặt với vách tường, hai chân lơ lửng, bên chân ngã một cái bô, bị dọa đến mức vội vàng đi báo cáo cấp trên.
Một thần bổ của Hình bộ tự mình đến trinh sát hiện trường, bước đầu cho rằng Tôn Tòng Thụy giẫm lên cái bô rồi dùng thắt lưng buộc trên song cửa sổ để tự sát. Khám nghiệm tử thi xong, xác nhận nguyên nhân tử vong của Tôn Tòng Thụy là ngạt thở do thắt cổ.
Đương nhiên, quần chúng không phải dễ gạt như vậy, có vài người bắt đầu hoài nghi cái chết của Tôn Tòng Thụy quá kỳ quặc, hơn nữa không tự giác tưởng tượng ra một tiết mục là “Tôn Tòng Thụy ở trong ngục bị hãm hại bị bức cung, cùng đường bí lối đành phải lấy cái chết chứng minh trong sạch”.
Kỷ Hành vung tay, kêu Hình bộ sắp xếp cho tất cả những người khám nghiệm tử thi đang thực tập vây quanh thi thể Tôn Tòng Thụy để tham quan học hỏi, tiến hành công khai thảo luận, không khí rất là nhiệt liệt. Thi thể Tôn Tòng Thụy ngoại trừ vết bầm trên cổ ra, thì trên người không có một vết thương lớn nhỏ nào, cũng là nói, chẳng hề tồn tại tình huống “tra tấn”, “hãm hại”, “bức cung”.
Phải biết là, một người trước khi được chính danh thì không chết đi dễ dàng được, vì nếu không trong sạch của lão sẽ không được bảo vệ, hơn nữa lão cũng không lọt vào đòn hiểm, càng không cần phải nói tới việc tự sát.
Như vậy nguyên nhân Tôn Tòng Thụy tự sát rất rõ ràng: Sợ tội tự sát.
Mà trong những tội trạng lão bị buộc tội, thì tội nghiêm trọng nhất chính là hãm hại Quý Thanh Vân.
Thế là sự chỉ trích này tuy không hề có chứng cớ nhưng đa số đã càng lúc càng có khuynh hướng nghiêng theo tính chân thực của nó.
Kỷ Hành chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, phái người ở xung quanh truyền bá lời đồn Tôn Tòng Thụy là trứng thúi hãm hại trung thần. Năm đó Quý Thanh Vân là tâm phúc của Thái tử, có quầng sáng chính thống chiếu khắp, cùng đại thái giám Trần Vô Dung hoàn toàn không đội trời chung. Sau đó ông lại bị oan uổng, bị tàn hại, người như vậy dễ dàng được đến sự đồng tình và ủng hộ của dân chúng nhất. Thế là cái tên Tôn Tòng Thụy này thường xuyên bị lão bách tính lôi ra mắng một trận. Cả một đời Tôn Tòng Thụy luôn theo đuổi thanh danh, không ngờ sau khi lão chết lại rơi vào cái kết cục thanh danh thúi hoắc, nếu như lão ở dưới đất có biết, thì không biết cảm tưởng như thế nào.
Kỷ Hành vì củng cố hiệu quả, nên sai người chuyên môn viết tiểu thuyết ghi nhớ lại chuyện này, lưu truyền muôn đời.
Kỳ thật điểm đáng ngờ lớn nhất trong chuyện này chính là không có chứng cứ thực tế, Tôn Tòng Thụy sợ tội tự sát chỉ có thể xem như một bằng chứng phụ. Điền Thất lại không thể chứng minh thân phận, đương nhiên cũng không thể làm nhân chứng, những người có liên quan đến chuyện này năm đó nay đều đã chết, không có tin báo tử thì cũng đã mất tích nhiều năm, so với chết cũng không kém bao xa.
Cũng có người đề xuất về những vấn đề đó, chỉ là rất nhanh liền bị phủ bụi vào dĩ vãng. Vì mau chóng giúp Quý thị rửa oan, chính danh cho Điền Thất, nên Kỷ Hành không cho phép vụ án này lại bị trì hoãn, nhất định phải kết thúc như vậy. Tôn Tòng Thụy vừa chết, Tôn đảng cây đổ bầy khỉ tan, nên cũng không dấy lên được sóng gió gì, cộng thêm đa số người đều tin tưởng Tôn Tòng Thụy thật sự hãm hại Quý Thanh Vân, thế nên người nói giúp lão càng ít.
Chuyện này cứ thế đứt đoạn.
Thân phận của Điền Thất cũng như vậy mà được xác định.
Chúng quan viên cũng không cố ý phản đối điểm này. Đa số người đối với với nữ tử — nhất là nữ tử xinh đẹp lại càng dễ mềm lòng. Với lại Điền Thất cũng không phải không có người bảo kê, sự tín nhiệm của Hoàng thượng đối với Điền Thất quá rõ ràng. Trong triều đình, Đường Nhược Linh cùng các tiểu đệ của ông ta dâng lên một vài tấu chương, khen ngợi Điền Thất một hồi; Điền công công bình thường làm người không tệ, trừ Tôn Tòng Thụy ra cũng không có thù oán với các quan viên khác… Tất cả chuyện này khiến cho Điền Thất một khi biến thành con gái của Quý Thanh Vân thì tiếng phản đối cực kỳ nhỏ, không đáng kể chút nào.
Người cao hứng rất nhiều, trừ đương sự ra, cao hứng nhất không ai khác chính là Thái hậu nương nương. Vốn dĩ loại chuyện thái giám biến thành nữ nhân này nghe rất là sởn tóc gáy, nhưng mà tình huống trước mắt đặc thù. Điền Thất thế mà lại là đứa bé gái, chuyện này thật là bất ngờ vô cùng, đứa con trai biến thái kia của bà rốt cuộc đã được cứu. Từ lúc Điền Thất bắt đầu bị giam lỏng, Thái hậu liền nói bóng nói gió tìm hiểu thái độ của Kỷ Hành, xem có phải hắn thật sự không có ghét bỏ Điền Thất. May mắn may mắn, chấp niệm của con trai bà với Điền Thất vẫn trước sau như một.
Cái gọi là Hoàng đế không vội Thái hậu gấp. Kỷ Hành còn chưa nói làm gì Điền Thất, mà Thái hậu đã nóng lòng nghĩ ngợi xem tấn phong cho Điền Thất phân vị gì thì thỏa đáng. Bà đã từng bị những bằng hữu thân thiết nhưng lại ngu như heo hố qua, nên lúc này cái cần nhất chính là một cánh tay trái một bờ vai phải. Điền Thất là người thông minh, tất nhiên sẽ cùng bà đứng chung một đội, giúp bà đối phó với đám nữ nhân không an phận trong hậu cung.
Chỉ là loại chuyển biến từ thái giám thành phi tử này có chút ly kỳ, ý của Thái hậu là trước tiên để cho Điền Thất trở thành cung nữ, đặt ở Càn Thanh cung. Khi nào Hoàng thượng sủng hạnh nàng thì liền trực tiếp tấn vị, như thế cũng không ai nói gì được.
Nhưng Kỷ Hành không làm như vậy. Hắn hạ một đạo thánh chỉ, tỏ vẻ Điền Thất đóng giả thái giám lẫn vào Hoàng cung thì vốn là tội chết nhưng niệm ở tấm lòng hiếu thảo của nàng, nên ưu khuyết điểm bổ khuyết cho nhau, không truy cứu thêm, hiện tại ban thưởng xuất cung. Quý Thanh Vân hàm oan bị hại, chỉ còn lại đứa con gái này, hoàng ân đồng tình, ban thưởng vàng bạc điền sản linh tinh, lấy đó bảo đảm cho nàng không bị nỗi khổ cơ hàn, kèm thêm ban thưởng trả lại gia trạch của Quý Thanh Vân, khâm thử.
Thái hậu hồ đồ luôn. Theo lý thuyết con trai của bà vẫn mong nhớ người ta, hiện tại có cơ hội, trực tiếp lưu trong cung thì tiện lợi biết mấy, vì sao còn muốn đẩy người ta ra ngoài? Thật là làm điều thừa.
Lão bà bà đây cũng không ngốc, cẩn thận suy nghĩ liền có một cái phán đoán rất đáng sợ: Hoàng thượng chẳng lẽ là không muốn để cho Điền Thất làm phi tử, mà quyết định trực tiếp lấy nàng vào cung làm hậu?
.......
Tòa nhà của Quý gia vốn bị tịch thu sung công, sau này bán trao tay cho người khác, sau đó nữa khi Kỷ Hành đăng cơ, chuộc tòa nhà về niêm phong lại, bảo tồn cho đến hiện tại. Hắn đã sớm giúp Điền Thất chọn một số nô bộc tỳ nữ, ra lệnh cho bọn họ quét sạch sẽ tòa nhà.
Bố cục bày biện cơ bản của tòa nhà không có gì thay đổi, Điền Thất mới vừa bước vào cửa, thì một cảm giác xa xôi lại thân thiết quen thuộc đập vào mặt, cổ họng nàng nghèn nghẹn, giống như là bị tắc một chùm bông vải, nói không ra lời.
Kỷ Hành thấy thế, khe khẽ thở dài duỗi tay cầm tay nàng.
Như Ý đang ngồi ở trên cánh tay của phụ hoàng nó, thấy Điền Thất chật vật như vậy, tuy nó không biết vì sao nhưng cũng nhăn hàng mi lại.
Điền Thất bị Như Ý làm cho bật cười, nàng xoa xoa khóe mắt, vươn tay ấn ấn cái trán của Như Ý: “Ngươi còn nhỏ tuổi, làm ra vẻ người lớn gì chứ.”
Như Ý cũng không biết ý nghĩa của lời này, nó thấy được Điền Thất cười, thì nó cũng hì hì cười ngây ngô theo.
Kỷ Hành thật sự là không nhìn nổi hai kẻ dở hơi này nữa, lôi kéo bọn họ đi vào cổng trong.
Quý trạch không lớn lắm, phong cách chỉnh thể thiên về lịch sự tao nhã, trong viện trồng không ít cây cỏ, vào hè thì rậm rì xanh um, một mảnh thanh u. Chẳng qua hiện tại đang mùa đông giá rét, loài hoa duy nhất đang hoa cũng chỉ có hoa mai. Điền Thất dẫn Kỷ Hành và Như Ý tham quan khắp xó xỉnh trong tòa nhà, cuối cùng ngừng ở trước mảnh sân mà lúc bé nàng ở. Trong viện có một cây mai đang nở rộ, ngàn vạn đóa hoa đỏ tươi giống như là những ngọn lửa nhỏ, thành một cây hoa lửa nóng điểm tô cho màu xám trắng của trời đông. Điền Thất đứng ở dưới cây mai, nhẹ nhàng vỗ vỗ thân cây. Nhiều năm chưa gặp, cây mai này đã to hơn hai vòng, có lẽ đã lâu không có ai tu bổ, nên cành lá giương nanh múa vuốt mọc ngang dọc tua tủa, đã sớm không còn vẻ tươi đẹp của năm xưa, theo thiếu nữ áo đỏ ngày xưa biến thành kẻ say điên cuồng.
Điền Thất lại thở dài một hơi. Tuy rằng nàng thương cảm nhưng cũng không quá chật vật, kết quả hiện tại đã hoàn mỹ rất nhiều so với sự mong muốn của nàng, việc kế tiếp nàng cần phải làm là tìm kiếm hài cốt của người thân rồi an táng thật tốt. Làm người không thể quên mất đi quá khứ nhưng cũng không nên sa vào quá khứ.
Kỷ Hành nắm tay Điền Thất, ôn nhu gọi nàng: “A Chiêu.”
A Chiêu gật đầu nhìn về phía hắn cười cười.
Như Ý nghe được phụ hoàng kêu Điền Thất là A Chiêu, thì cho rằng phụ hoàng đã buông tha cho cái xưng hô “Điền Điền”, thế là nó rất vui vẻ, nó hái một đóa hoa mái đưa cho nàng: “Điền Điền.”
Mặt Kỷ Hành tối sầm: “Không cho phép gọi ‘Điền Điền’.”
Như Ý hỏi lại: “Vậy gọi là cái gì?”
Kỷ Hành nghĩ nghĩ, cũng không thể để Như Ý gọi thẳng tên của A Chiêu, thế là hắn nhìn thoáng qua Quý Chiêu, nói với Như Ý: “Gọi nương.”
Quý Chiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Như Ý ngột ngạt không lên tiếng.
Kỷ Hành lại thúc giục nó một chút: “Gọi nương.”
Như Ý cười hì hì nhìn Quý Chiêu: “Nương tử!”
Kỷ Hành có một loại cảm giác phẫn nộ khi bị cướp mất lời thoại. Thằng oắt con này mới bốn tuổi rưỡi liền có nhiều tâm địa gian xảo như vậy, sau này lớn lên thì còn tới đâu nữa.
Hắn để Như Ý xuống, nghiêm mặt muốn dạy dỗ nó. Quý Chiêu vội vàng khuyên nhủ hai cha con.
Như Ý liền như vậy bị đổi đến trong lòng Quý Chiêu. Quý Chiêu do dự một chút, quyết định vẫn là hỏi Kỷ Hành: “Vừa rồi ngươi… Là có ý gì chứ?”
“Chính là ý mà nàng nghĩ đến.” Kỷ Hành nghiêm túc nhìn nàng: “Ta muốn để cho nàng làm nương của Như Ý, người khác ta không tin được.”
Như Ý là trưởng tử, làm nương của Như Ý có nghĩa là: Làm Hoàng hậu của ta.
Đôi mắt Quý Chiêu đỏ bừng, nàng từng nghiêm túc nghĩ qua muốn cùng hắn cùng một chỗ nhưng nàng không nghĩ đến hắn sẽ làm như vậy. Vị trí Hoàng hậu đã để trống nhiều năm, lập lại Hoàng hậu không phải là chyện nhỏ. Nàng từ thái giám biến thành nữ nhân đã vốn là chuyện lúng túng, làm sao có thể… Quý Chiêu lắc lắc đầu: “Nhưng mà…”
Kỷ Hành cắt ngang nàng: “Không có nhưng mà, A Chiêu. Nàng lẻ loi một mình, không có gì dựa vào. Ta nhất định phải cho nàng những gì tốt nhất.”
Mũi Quý Chiêu chua xót, nàng sợ chính mình rơi nước mắt, thế là giả vờ ngửa đầu ngắm hoa mai.
Lúc này, một nha hoàn tới bẩm báo nói: “Tiểu thư, vừa rồi người gác cổng nói bên ngoài có một người tên là Vương Mạnh muốn gặp ngài, xem ra hình như có việc gấp.”
Quý Chiêu nghe thế, vội vàng kêu người đi mời hắn tới.
Vương Mạnh đã biết chuyện Điền Thất biến thành nữ nhân. Chỉ là phản ứng của hắn với những chuyện ngoài y thuật ra đều không được linh mẫn cho lắm, cho nên cũng chỉ kinh ngạc một chút, liền tiếp thu sự thật này. Vương Mạnh thấy Quý Chiêu, trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền gọn gàng nói: “Mau đi với ta, Phương Tuấn tựa hồ nhớ lại rồi, hiện tại nói tùm lum chuyện, có vẻ như là có liên quan đến phụ thân của ngươi.”