Beta: Subo
Tháng chín là lúc hoa quế tỏa hương, cũng là thời điểm thi Hương yết bảng, bởi vậy bảng thông báo này còn được gọi là quế bảng. Ngày dán quế bảng này, đám người đứng trước bảng đều nhúc nhích, chen đẩy đến nỗi xương cốt đều đau.
Điền Thất chen ở trong đám người bắt đầu nhìn từ đầu bảng, cái nhìn đầu tiên liền tìm đến tên của Đường Thiên Viễn, chính là thủ khoa xếp thứ nhất.
Thế là Điền Thất sờ cằm hề hề cười dâm, nàng cược toàn bộ tám mươi lạng bạc của mình cho Đường Thiên Viễn trúng thủ khoa, xem ra lần này lại sẽ kiếm được một vố nho nhỏ. Sau khi cười xong nàng lại có chút đáng tiếc, vốn dĩ Bát Phương Thực Khách đã có lợi nhuận, cũng có chút tiền dư nhưng vị chưởng quầy kia vừa nghe Điền Thất nói muốn cầm bạc đi đánh bạc, liền sống chết cũng không cho.
Xem xong Đường Thiên Viễn, Điền Thất lại chen đến phía cuối cùng của quế bảng, bắt đầu từ phía dưới dò lên phía trên tìm tên của Trịnh Thiếu Phong.
Thứ ba đếm ngược từ dưới lên, không tệ không tệ, Điền Thất gật đầu liên tục, Trịnh Thiếu Phong đần như vậy, có thể thi đậu cử nhân đã là vạn hạnh rồi, vì thế không cần quan tâm đến vấn đề thứ tự.
Trịnh thủ phụ cũng là nghĩ như thế.
Ông ta tổng cộng có ba đứa con trai, hai đứa đầu đều rất có tiền đồ, sớm đã đậu tiến sĩ, chỉ có đứa nhỏ nhất này thật sự khiến ông cảm thấy giống như là nhặt được từ trong đống phế vật, uổng cho có một cái túi da trông khá mà không dùng được. Bây giờ con trai út trúng cử nhân, Trịnh thủ phụ rất vui sướng, so với lúc biết được con cả và con thứ đậu tiến sĩ thì càng thêm vui mừng, bình thường ông ấy luôn luôn khiêm nhường nhưng lúc này cũng tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn, mời mọc các đồng nghiệp đi tới ở trước mặt bọn họ khen lấy khen để con trai út của mình.
Trịnh Thiếu Phong đương nhiên cũng rất tự mãn. Nữ nhi của gia đình lúc trước từng khinh bỉ hắn, lần này lại có chút ý tứ với hắn nhưng Trịnh Thiếu Phong giống như là một con gà trống hoa, uy phong lẫm lẫm mà lắc lắc cái đuôi, hắn chướng mắt người ta. Hắn có đạo lý của hắn: Nữ nhi nhà kia tuy rằng hiền lành nhưng không đủ thông minh. Hắn rất tự mình hiểu lấy, đầu óc của hắn không đủ tốt, lại đi cưới một người vợ đần, thì con cái sinh ra chính là người đần nhân đôi; không bằng cưới một người thông minh chút, như vậy con cái của bọn họ liền có thể cùng lúc có trí tuệ của mẹ nó cùng với thân thủ của cha nó, văn võ song toàn, tốt biết bao nhiêu.
Vì đáp tạ các bạn tốt ủng hộ và trợ giúp hắn, Trịnh Thiếu Phong ở nhà của mình bày một bữa tiệc, mời Đường Thiên Viễn, Điền Thất, Kỷ Chinh đi nhà hắn uống rượu.
Nhìn thấy cấp bậc kết bạn của con mình thẳng tắp bay lên, Trịnh thủ phụ vui mừng không thôi. Thế là ông ấy cũng lộ mặt trong bữa tiệc, sau đó ông ta phát hiện, thì ra vị Điền công tử thần bí kia chính là Điền Thất.
Trịnh thủ phụ là cáo già nhiều năm trà trộn trong quan trường, vì thế cũng không lộ ra kinh ngạc quá nhiều, mà cùng Điền Thất khách sáo mấy câu, thuận tiện quan sát thần sắc của Ninh vương gia và Đường Thiên Viễn, hai người này hiển nhiên là biết lai lịch của Điền Thất.
Rất tốt, hóa ra chỉ có đứa con ngốc kia nhà mình là chẳng hay biết gì.
Trịnh thủ phụ thong dong rời khỏi tiệc, vừa quay đầu liền bắt đầu cân nhắc lên. Gần đây Đường Nhược Linh ở trước mặt Hoàng thượng có chút nở mày nở mặt, cùng Ninh vương quan hệ không kém, con hắn lại cùng thái giám Ngự tiền có giao tình… Từ mấy thứ này mà nhìn đều có thể nhìn ra Đường Nhược Linh đang từng bước từng bước hướng về phía trên đi, không quan tâm hắn dùng là con đường nào.
Kỳ thật nếu như mọi người đều theo lý lịch bình thường, thì sau khi Trịnh thủ phụ trí sĩ (về hưu), nên là Tôn Tòng Thụy tiếp nhận chức vụ thủ phụ. Nhưng mà Trịnh thủ phụ luôn cảm thấy Tôn Tòng Thụy không đáng tin, có chút giống loại người, càng thanh cao lại càng là giả dối. Hơn nữa, Trịnh thủ phụ hoài nghi vụ án Quý Thanh Vân năm đó có liên quan tới Tôn Tòng Thụy. Hai người Quý, Tôn là bạn tốt, nếu như ngay cả Quý Thanh Vân mà Tôn Tòng Thụy cũng có thể phản bội, vậy thì còn có cái gì mà hắn làm không được? Loại người này đến lúc gặp chuyện, thì một chút tình cảm cũng sẽ không quan tâm.
Xuất phát từ góc độ này, Trịnh thủ phụ không hi vọng Tôn Tòng Thụy tiếp nhận chức vụ thủ phụ. Ông biết mình cũng không còn làm được mấy năm nữa, ông cần vì mấy đứa con trai của mình mà suy xét.
Đường Nhược Linh lại không giống vậy. Tuy rằng con người này cũng có chút mặt thì trắng lòng thì đen nhưng cũng tính là thẳng thắn, không phải kẻ tiểu nhân. Lại nói, thế lực gia tộc Đường Nhược Linh không tính là lớn, tuy con trai của hắn có tiền đồ nhưng mà cũng chỉ có một đứa. Đến khi Đường Nhược Linh muốn dùng người thì mấy đứa con của Trịnh thủ phụ đều có thể đảm đương.
Về phe nào thật sự là một môn học vấn lớn lao, Trịnh thủ phụ ở con đường này đã lâu ngày, đương nhiên vô cùng rõ ràng. Ông cẩn thận phân tích so sánh một chút ưu và khuyết điểm của Đường Nhược Linh và Tôn Tòng Thụy, kết quả phát hiện ra nhân vật quan trọng nhất ở bên trong lại là Điền Thất.
Ngàn vạn lần đừng xem thường thái giám, nhất là Ngự tiền thái giám. Bọn hắn, mới là người tiếp cận Hoàng thượng gần nhất, cũng là đám người hiểu rõ Hoàng thượng nhất.
Chúng ta không thể không nói, Trịnh cáo già à, ông nói đều là chân tướng.
Kỳ thật sự trợ giúp của Điền Thất với Đường Nhược Linh là ẩn tính, chẳng hề rõ ràng — nếu như hai người đứng thành một phe qua rõ ràng, Hoàng thượng nên hít thở hít thở. Điền Thất cơ bản sẽ không trực tiếp chỉ đạo Đường Nhược Linh làm thế này làm thế kia, mà nàng chỉ biết nói với hắn, Hoàng thượng là một người như thế nào, thích cái gì, ghét cái gì, sau đó do Đường Nhược Linh tự mình lĩnh ngộ.
Trừ điều này ra, nàng cũng thuận tiện đưa vào đưa ra “Lời gièm pha”.
Cáo trạng là một hành vi có tính kỹ xảo rất cao, nếu như đối phương là tên đần độn, ngươi nói bậy nhất định phải nói được trắng ra; nhưng nếu như đối phương là
người lõi đời sành sỏi, vậy thì cần hàm súc thay đổi một cách vô tri vô giác, đã vậy còn nhất định phải khiến người thông minh kia cho rằng ngươi không phải đang đùa giỡn trò khôn lỏi nào.
Ví dụ như, cáo trạng Tôn Tòng Thuy, nhất định không thể nói bậy hết bài này tới bài khác, mà cần trọng điểm vẽ lên người này vì “Thanh cao ngay thẳng” mà “Coi khinh thái giám”.
Coi khinh thái giám coi khinh thái giám coi khinh thái giám… Quả thật cùng thái giám có thù hận vô cùng!
Loại chuyện này nghe nhiều, Kỷ Hành cũng sẽ cảm thấy Tôn Tòng Thụy có chút chẳng rõ ra sao, tuy thái giám không làm cho người ta thích nhưng mà không phải tất cả thái giám đều tội ác tày trời. Mấy tên thái giám ở Ngự tiền đều do hắn tự tay lựa chọn, đều biết điều thông minh vô cùng, Tôn Tòng Thụy làm gì phải đến nỗi như thế?
Kỷ Hành vẫn là có chút hoài nghi, cho rằng Tôn Tòng Thụy chỉ đặc biệt chán ghét Điền Thất — con trai của hắn không phải là từng bị Điền Thất đánh gãy chân sao. Kỷ Hành liền cố ý đi hỏi Thịnh An Hoài, dù Thịnh An Hoài chưa từng bị Tôn Tòng Thụy giáp mặt làm mất mặt mũi nhưng mà ông ta biết người nọ chán ghét thái giám. Đương nhiên sẽ không thích Tôn Tòng Thụy. Hoàng thượng hỏi, Thịnh An Hoài thì hắn có gì nói đó, không có nói bậy nhưng cũng tuyệt đối không nói tốt.
Kỷ Hành nghĩ trong lòng, ngay cả hắn người thiếu chút bị thái giám phế Thái tử cũng không thống hận thái giám đến thế, vậy vì sao Tôn Tòng Thụy lại như thế? Người này chán ghét Thái giám, hoặc là thực sự căm thù thái giám đến tận xương tủy, hoặc chính làm vậy cho ai đó xem thôi.
Hắn còn có thể làm cho ai xem đây? Kỷ Hành cười lạnh.
Vì cùng Tôn Tòng Thụy hình thành so sánh mãnh liệt, để lấy đó tăng cường hiệu quả cáo trạng, Điền Thất còn lôi Đường Nhược Linh ra: Đường đại nhân người này tôn trọng thái giám chúng ta, nói chuyện cũng khá khách khí, đường đường là đại thần, lại không hề tự đại. Thật là khiến cho chúng nô tài được cưng chiều mà e sợ. Đương nhiên, nô tài chúng ta đây là do dính vinh quang của chủ tử… vân vân và vân vân.
Điền Thất rất hiểu, Hoàng thượng biết rõ rành rành nàng và Đường Thiên Viễn có giao tình. Nên nàng không thể ra vẻ cùng Đường Nhược Linh phân rõ giới hạn, nàng cần thích hợp tỏ vẻ nghiêng về Đường Nhược Linh một chút. Đương nhiên, còn phải để cho Hoàng thượng yên tâm, nàng là người có chừng mực, không thể vì tốt với Đường gia, liền đứng về một phe cùng bọn họ.
Tóm lại cái quá trình này dài lâu mà phức tạp, chỉ có người đầu óc đủ dùng mới chơi đùa được xoay quanh. Trong quá trình này, Trịnh thủ phụ, Đường Nhược Linh, Ninh vương, Điền Thất đều dần dần đạt tới nhận thức chung, hình thành một mặt trận thống nhất tiêu diệt Tôn Tòng Thụy.
Kỳ thật sở dĩ Kỷ Hành sinh ra một chút phê bình kín đáo với Tôn Tòng Thụy, còn có một nguyên nhân khác. Điền Thất rất hiểu đúng mực lại làm người thích, ngay cả hắn làm Hoàng đế cũng bị Điền Thất dụ dỗ, Tôn Tòng Thụy khinh bỉ Điền Thất, cũng là đang khinh bỉ phẩm vị của Kỷ Hành.
Cái nguyên nhân này thật sự không thể nói với người ngoài.
Yến tiệc ở Trịnh phủ bắt đầu lúc giữa trưa, mấy người ăn nhậu chơi bời gần hai canh giờ mới giải tán. Điền Thất uống khá nhiều rượu, lúc trở về đi đường đều bị vấp chân, Kỷ Chinh đưa nàng đến Quy môn, nhìn theo nàng đi vào cửa cung rồi mới rời đi. Toàn bộ hành trình của hai người cơ hồ không có động chạm lẫn nhau, bởi vì người mà Hoàng thượng phái tới vẫn luôn đi theo ở một nơi bí mật gần đó, “bảo hộ” Điền Thất.
Khi trở lại Vương phủ, người mà Kỷ Chinh phái đi Liêu Đông trở về, báo cáo chuyện được phái đi điều tra đã có manh mối.
“Bẩm vương gia, thôn Liêu Đông ở huyện Kê Minh quả thật có một hộ Điền gia săn bắn, bảy năm trước đưa con trai vào cung làm thái giám. Đứa bé kia ở trong nhà xếp thứ bảy, chắc hẳn chính là người mà Vương gia muốn điều tra.”
Nói như vậy, cái thân phận này của Điền Thất cũng không phải giả tạo, mà là thật sự có người như vậy? Chẳng qua Điền Thất hiện tại này là Điền Thất giả? Kỷ Chinh chau mày, nhất thời không rõ đầu mối. Nghi vấn của hắn quá nhiều, Điền Thất trước mắt này tới cùng là ai? Vì sao vào cung? Nàng thông tri thư hiểu lý lẽ, trong lời nói việc làm đều rất thanh nhã, vừa nhìn chính là cô nương nhà quan lại, hoặc là dòng dõi thư hương, sao lại là con của hộ săn bắn kia được? Lại nói, nàng tự xưng là người Cô Tô, thích món ăn Giang Chiết, đối với phong thổ và con người Giang Nam hơi có chút quen thuộc, rất có khả năng thật sự là người Cô Tô, một người như vậy vì sao lại có quan hệ với hộ săn bắn ở Liêu Đông?
Có phải Điền Thất thật sự là đã đi qua Liêu Đông?
Một cô nương, bởi vì lí do gì mới lặn lội từ nam đến bắc cách nhau mấy nghìn dặm đi đến Liêu Đông?
… Lưu đày.
Trong đầu Kỷ Chinh đột nhiên như đốt lên một cây nến sáng ngời.
Hắn lập tức sai người kia: “Đi điều tra tất cả tội nhân đã từng lưu đày đến Liêu Đông từ năm Thuần Đạo thứ hai mươi đến năm Thuần Đạo hai mươi lăm, yêu cầu là tội quan hoặc là gia đình thi thư, nhất là lại cùng con cái.”
Người kia nói “Vâng” một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Kỷ Chinh ngồi xuống, lấy một quyển sách rồi mở ra cẩn thận nhìn, nhìn một lần lại một lần, giống như là muốn từ trong những hàng chữ ngắn ngủn kia nhìn ra vàng ra bạc.
Điền Thất lắc lư đi về Càn Thanh cung. Cách rất xa, nàng thấy Hoàng thượng đang đứng ở tại ngưỡng cửa nhìn về nơi xa xăm, không biết Hoàng thượng đang nhìn cái gì.
Thấy Điền Thất trở về, Kỷ Hành xoay người đi vào Thư Phòng. Điền Thất cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, lúc này không phải giờ nàng trực, không được sai bảo thì không cần mò tới Ngự tiền nhưng nàng vẫn là theo đuôi Hoàng thượng đi Thư Phòng.
Thịnh An Hoài đặc biệt có ánh mắt, nhanh chóng đi ra ngoài, còn giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Kỷ Hành đứng ở trong Thư Phòng, thấy Điền Thất đi vào, hắn nhíu nhíu mày: “Sao ngươi lại uống thành như vậy?”
Điền Thất đỏ mặt, đầu óc cũng không dùng được. Nàng đi qua, cười hì hì vỗ bờ vai của Kỷ Hành một cái, một cái tay khác thì giơ lên sờ sờ cằm hắn, đôi mắt ngà say lưu chuyển: “Mỹ nhân…”
Kỷ Hành dở khóc dở cười kéo tay Điền Thất xuống, nói: “Say thành như vậy, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Điền Thất buông Kỷ Hành ra, xoay người lắc qua lắc lại rời khỏi, vừa đi vừa nói: “Ta muốn tắm rửa, ta muốn tắm rửa…”
Điền Thất muốn tắm rửa… Kỷ Hành nuốt nước miếng một cái.
Hắn sai người giúp Điền Thất lấy nước, Điền Thất đóng cửa lại, cởi quần áo ngồi vào trong bồn tắm. Nhờ phúc của Hoàng thượng, hiện tại nàng sống một mình một phòng, tắm rửa cũng rất tiện.
Điền Thất vừa tắm vừa hát dân ca, không chút nào chú ý đến phía sau khe cửa nhiều hơn một đôi mắt.
Kỷ Hành vì hành vi rình coi của mình bổ sung rất nhiều lý do: Hắn chỉ là muốn nhìn xem Điền Thất có phải là nữ nhân hay không.
Cứ việc phán đoán này bị hắn lặp đi lặp lại phủ định nhiều lần nhưng sau khi phủ định thì hắn lại sinh nghi, chỉ cần hoài nghi, liền có hi vọng. Hắn suy nghĩ có chút lừa mình dối người.
Người trong khe cửa ngồi ở trong bồn tắm rất lớn, mái tóc mềm rối tung, lộ ra một mảnh vai thơm. Bờ vai bé nhỏ, cốt nhục lại đều đặn, da thịt trên vai trắng muốt tinh tế, giống như là mỡ đông.
Kỷ Hành lại không tự giác nuốt một chút nước miếng. Hắn vô cùng muốn thấy càng rõ ràng một chút, tay không tự giác đẩy tới trước, cửa “kẹt” một chút bị đẩy ra.
Kỷ Hành: “…”
Điền Thất: “…”
Hình như nàng quên khóa cửa. Điền Thất vỗ vỗ mặt, cho rằng cửa là bị gió thổi mở ra, nàng quay đầu vừa nhìn, lại phát hiện Hoàng thượng đang đứng ở ngoài cửa, hai mắt trừng trừng.
“A!!!” Điền Thất kêu thảm thiết lên.
Kỷ Hành chạy trối chết. Chạy đi thật xa, lại lộn trở lại giúp Điền Thất đóng cửa kỹ, có thế này mới chạy tiếp.
Điền Thất chẳng màng tắm rửa, vội vàng lau khô người mặc quần áo tử tế. Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ lại vừa rồi, bồn tắm lớn, trên mặt nước còn rất săn sóc thả rất nhiều cánh hoa, chắ hẳn Hoàng thượng không thể thấy được bí mật của nàng đi?
Nhưng mà vì sao Hoàng thượng lại tới vậy?
Điền Thất cho rằng Hoàng thượng tìm nàng có chuyện sai bảo, chỉ là không rõ vì sao hắn lại tự mình tới. Nàng không dám trì hoãn, vội vàng đi Thư Phòng: “Hoàng thượng, ngài có chuyện sai sử nô tài hả?”
Rình coi là một chuyện không vẻ vang gì, rình coi còn bị người ta phát hiện, vậy thì càng xấu mặt. Sắc mặt Kỷ Hành không được tự nhiên, nói: “Trẫm chỉ là muốn hỏi một câu, ngày mai trẫm đi săn ở Bắc Yế, ngươi muốn cùng đi đến đó không?”
“Tốt quá!” Mắt Điền Thất sáng lên, nghĩ đến phản ứng này của mình không quá thích hợp, còn vội vàng nói thêm: “Nô tài thất lễ, nô tài… Tuân chỉ.”
Kỷ Hành khẽ gật đầu, rồi không nói chuyện.
Điền Thất hỏi: “Hoàng thượng, Ngô Trụ Nhi đi không?”
Kỷ Hành sửng sốt: “Hắn là ai?”
Điền Thất thầm líu lưỡi, Hoàng thượng thậm chí ngay cả người từng giúp hắn sờ chim nhỏ đều không nhớ được. Nàng lại hỏi: “Vậy Triệu Đại Khang có đi không?”
Kỷ Hành không hiểu ra sao nhìn Điền Thất: “Cuối cùng ngươi muốn nói cái gì?”
“Không có gì, nô tài cáo lui, lúc này liền trở về chuẩn bị.”
“Đi đi.”
Điền Thất ra khỏi Thư Phòng, trong lòng có một chút đắc ý nho nhỏ. Chí ít nhìn trước mắt, địa vị của nàng trong hàng ngũ sờ chim nhỏ vẫn là không tầm thường, chỉ tính thua kém Thịnh An Hoài nhưng mà so người khác mạnh hơn. Hoàng thượng không mang người khác săn thú mà mang nàng đi săn thú, chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Chao ôi, sao lại ghen thế này, Điền Thất có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Phía bên này Kỷ Hành cũng là vô cùng tiếc nuối, tuy rằng bờ vai của Điền Thất rất xinh đẹp rất ngon miệng, hắn rất muốn cắn vài cái nhưng mà… Không thấy được, hắn lại không thấy được ngực của Điền Thất.
Kỷ Hành cảm thấy chính mình bây giờ thật là mê muội, có lẽ cho dù hắn thấy được lồng ngực bằng phẳng kia của Điền Thất đi nữa, thì cũng sẽ cho rằng nữ nhân này dậy thì không được tốt, chỉ khi nào thấy được vết sẹo bên dưới của Điền Thất, thì mới có thể khiến cho hắn chết tâm.
Nhưng mà phải làm sao để xem đây…
Hừm, ngày mai ra cung. Ở bên ngoài so với trong cung luôn dễ dàng hơn chút. Nghĩ đến đây, Kỷ Hành lại dấy lên ý chí chiến đấu.