Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 62: Cắt sạch sành sanh




Beta: Subo

Điền Thất khóc kinh thiên động địa, Kỷ Hành nhất thời có chút không rõ cho lắm, hắn hỏi dò: “Ngươi giả bộ, hay là thật?”

Điền Thất không thèm để ý đến hắn, dùng tay áo lau nước mắt lung tung, cái tay kia thì chỉnh lại quần áo, nắm chặt bên hông. Kỷ Hành thấy thân thể nàng rụt lại, bờ vai còn run lẩy bẩy, giống như là bị sợ hãi cực độ. Tuy hắn không rõ nhưng cũng vô cùng đau lòng, thế là nhẹ nhàng đè bờ vai Điền Thất lại, khẽ khàng khuyên nhủ: “Được rồi, đừng khóc, không có chuyện gì đâu.”

Điền Thất không dừng lại được, tiếp tục thút tha thút thít, nàng muốn ngừng nhưng mà nước mắt không ngừng chảy xuống. Các loại tâm tình sợ hãi, ủy khuất, thống khổ mà nàng giấu ở đáy lòng hơn bảy năm nay một khi bùng nổ, thì hệt như Hoàng Hà vỡ đê, nhất thời muốn ngừng mà không ngừng được, đành phải chờ nó chậm rãi chảy sạch mới bình ổn.

Kỷ Hành cứ như thế nhìn Điền Thất khóc đau đớn, nàng càng khóc càng thương tâm, hắn càng nhìn càng đau lòng, đau giống như là bị Thiết sa chưởng đánh vào trái tim vậy. Ngoài đau lòng ra, hắn còn cảm thấy tự trách, tiểu biến thái khóc thương tâm đến như vậy, là do hắn chọc nàng khóc. Kỷ Hành có chút uể oải, hắn kéo Điền Thất vào trong lòng ôm lấy, động tác cẩn thận giống như là đang đụng vào vật dễ vỡ: “Được rồi đừng khóc, ngươi khóc làm lòng ta cũng tan nát.” Thấy Điền Thất bị hắn ôm vào lòng cũng không có kháng cự, Kỷ Hành rốt cuộc có chút yên lòng.

Cái ôm của hắn rộng lớn mà ấm áp, Điền Thất tựa vào lồng ngực của hắn, bên tai vang lên tiếng tim hắn đập mạnh mẽ hơi có chút rối loạn, tâm tình khẩn trương và căng thẳng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, giống như là lục bình mọc rễ, cây cỏ bồng mọc chân. Con người một khi có nơi dựa vào, đột nhiên sẽ bỏ mặc sự yếu ớt của bản thân, những ủy khuất mà ngày xưa nhận được dường như được phóng đại gấp bội lần. Tuy Điền Thất đã dần dần bình tĩnh nhưng nhớ đến khuất nhục khi xưa, thì lại thút tha thút thít khóc lên, chôn mặt vào lồng ngực của Kỷ Hành, toàn bộ nước mắt đều chà lên áo của hắn.

Kỷ Hành đành phải một bên vỗ vỗ lưng Điền Thất, một bên ôn nhu dỗ dành nói: “Ngoan ngoan, không khóc, chúng ta không đùa nữa, nha?” Tuy trong miệng nói như vậy, trong lòng lại khó tránh mang theo chút đáng tiếc.

Điền Thất cũng có chút ngại ngùng: “Thật, thật xin lỗi…”

“Không sao, chỉ cần ngươi đừng khóc nữa là được.” Kỷ Hành nói, không khỏi cười khổ, hắn cũng không phải chưa thấy qua người ta khóc, có rất nhiều người khóc so với Điền Thất thê thảm hơn nhiều nhưng mà hắn lại cứ không thể chịu được tiểu biến thái rớt nước mắt, thật là oan gia[1].

[1]Oan gia: tiếng gọi người mà mình hờn giận, song trong thâm tâm lại rất yêu thương, thường thấy trong hý kịch, dân ca. Nghĩa khác: kẻ thù.

Điền Thất chậm rãi ngừng tiếng khóc, nghĩ đến vừa rồi mình đại náo một trận, nàng có chút hổ thẹn, lại vô cùng bất đắc dĩ. Kỳ thật, chuyện đã qua lâu rồi, trên cơ bản nàng đã có thể thản nhiên đối mặt nhưng một chuyện mà nàng vẫn luôn tận lực quên đi, hôm nay lại đột nhiên bị tình cảnh tương tự làm nàng nhớ lại, khiến cho tâm tình bị sụp đổ đến mức không ngăn cản được.

Kỷ Hành thấy tâm tình của Điền Thất đã ổn định, thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn không hiểu tò mò hỏi: “Điền Thất, ngươi… không thích như thế sao?” Sao lại sợ hãi đến như vậy?

Điền Thất lắc lắc đầu: “Hoàng thượng, năm ta mười một tuổi, bị người ta cưỡng ép lột quần áo, bởi vậy vừa rồi…”

Không chờ nàng nói xong, sắc mặt của Kỷ Hành đã u ám, trong ánh mắt trầm tĩnh lóe ra một sát ý, quanh thân phảng phất như trùm lấy một tầng khí lạnh. Điền Thất mẫn tuệ phát hiện đến tâm tình của hắn biến hóa, bởi vậy dừng lời ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng?”

“Là ai?” Kỷ Hành lạnh giọng hỏi.

“Hả?”

“Là ai, gây rối ngươi?”

“Là… Bọn hắn đã chết.”

“Chết thì không sao hả? Chôn ở đâu?”

“Ta cũng không biết…”

Thần sắc của Kỷ Hành không hòa hoãn chút nào: “Loại người đó, phải đào ra nghiền xương thành tro.”

Điền Thất không nhịn được rùng mình một cái.

Kỷ Hành lại do dự hỏi: “Bọn hắn… Trừ việc cưỡng ép ngươi cởi đồ, còn làm gì khác với ngươi không?”

“Không có, bọn hắn đang cởi quần áo của ta thì, liền… chết.” Đêm đó, chết quá nhiều người. Điền Thất nhớ lại, lắc đầu chảy xuống nước mắt, thần sắc thống khổ.

Kỷ Hành biết Điền Thất thương tâm, nên cũng không để nàng nhớ lại quá khứ đã qua, thế là nhẹ vỗ lưng của nàng nói: “Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa.”

Điền Thất vội vàng lau nước mắt, “Thật xin lỗi, Hoàng thượng, ta… Ta thất lễ…”

Đối với sự thất thố của Điền Thất, thật ra Kỷ Hành có một loại cảm giác thỏa mãn rất vi diệu. Tiểu biến thái ở trước mặt người khác chắc chắn sẽ không như vậy, chỉ có lúc đối mặt với hắn, mới không kềm chế sự bi thương ở sâu nhất trong nội tâm. Chẳng qua, cái “Người khác” này tới cùng có bao gồm A Chinh hay không đây…

Kỷ Hành mò mò trên người, lấy ra một cái bùa hộ mệnh bị nắm cho nhăn nhăn nhúm nhúm, hắn mở tay ra cho Điền Thất nhìn: “Thứ này ngươi giải thích chút đi?”

“Hoàng thượng, đây không phải là bùa hộ mệnh mà nô tài dâng cho ngài sao? Ngài không thích thì quăng đi.” Có cần phải làm nó thành như vậy rồi đưa cho nàng nhìn không.

“Cái ngươi đưa cho ta, ta đã cất kỹ rồi, cái này là của Ninh vương. Có phải ngươi đưa không?”

“Đúng.” Điền Thất thản nhiên gật đầu.

Kỷ Hành nguy hiểm híp mắt.

Điền Thất vội vàng giải thích: “Ta mua sáu cái, người ta lại khuyến mãi một cái, dù sao cất đi cũng không biết để đâu, không bằng tặng người, vừa vặn ngày đó nhìn thấy Ninh vương, liền cho hắn…”

Tâm tình của Kỷ Hành rất phức tạp. Vui là vì cái bùa hộ mệnh của A Chinh chỉ là đồ mua sáu tặng một, tức là vì tiểu biến thái này một lần mua đến sáu cái, chẳng hề chỉ là mua cho hắn và Như Ý. Hắn bất mãn cắn vành tai của Điền Thất một chút, truy vấn nói: “Vậy sáu cái này, ngươi đầu tiên nghĩ đến là đưa cho ai?”

Lúc này Điền Thất rất biết trả lời: “Đương nhiên là cho ngài, người khác đều là dùng tiêu tiền mà mua, còn cái cho ngài là do nô tài phải dập đầu hai trăm cái mới cầu được.”

Kỷ Hành tức thì có chút đắc ý, khẽ cười nói: “Ngươi có lương tâm.”

Điền Thất chú ý đến tay hắn bị quấn băng gạc: “Hoàng thượng ngài bị thương hả?”

“Đúng, còn không phải vì ngươi.” Kỷ Hành nói, cố ý vạch băng gạc ra, đưa miệng vết thương kinh khủng chưa khép lại kia đến trước mặt Điền Thất, làm cho tiểu biến thái đau lòng một phen.

Điền Thất quả nhiên đau lòng.

Nàng nâng tay của Kỷ Hành không ngừng nhíu mày, bởi vì vừa rồi khóc qua, nên đôi mắt còn xót, hiện tại thấy được thứ máu me đầm đìa thế kia, thì nàng lại không ngừng chảy xuống nước mắt. Trước mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ.

Nước mắt của nàng thuận theo gò má chảy xuống, tí ta tí tách nhỏ lên trên miệng vết thương của Kỷ Hành.

Kỷ Hành: “…” Nước mắt mặn, thấm vào trong miệng vết thương, mùi vị kia thật quá tiêu hồn… (biến thái)

Tuy hắn đau đớn, hắn vẫn không rút tay lại, một cái ngón tay chỉ nhẹ nhàng run lên. Điền Thất ôm lấy tay hắn, cúi đầu, nhắm mắt lại cẩn thận hôn hôn chỗ miệng vết thương.

Kỷ Hành chỉ thấy trên tay đau muốn chết, trong lồng ngực lại ngọt muốn chết. Hắn nhìn nước mắt đọng trên đôi mi run rẩy của Điền Thất, giống như cỏ xanh đẫm giọt sương mai, trong lòng hắn nghĩ, hắn xem như đưa hết vào tay của tiểu biến thái này rồi.

..........

Tuy rằng trên miệng nói không muốn bàn luận, không muốn gợi lên chuyện cũ thương tâm của Điền Thất nhưng Kỷ Hành vẫn quyết định muốn truy xét tử tế một phen, tìm cho ra mấy tên khốn nạn từng ăn hiếp Điền Thất, không chết triệt để thì nhất định sẽ làm cho chết được thấu triệu, đã chết thấu thì đều đào ra hết phơi thây. Điền Thất đã nói mấy người kia nửa đường đột nhiên chết, vậy liền chứng minh đây là cái án mạng, hẳn là sẽ tương đối dễ tra.

Ừm, đầu tiên, cần xem xem Điền Thất là người nơi nào.

Kỷ Hành cũng rất hiếu kỳ điểm này, gia đình như thế nào có thể dạy dỗ ra loại tiểu biến thái này đâu. Thế là hắn sai Nội Quan giam đem tư liệu mà Điền Thất đăng ký trước khi vào cung trình lên, những tư liệu này bình thường sẽ ghi lại tin tức cơ bản của thái giám trước khi nhập cung, như là người ở đâu, cha mẹ là ai, cha mẹ làm nghề gì, ở trong nhà xếp thứ mấy, có mấy vị huynh đệ tỷ muội, mấy tuổi tịnh thân (thiến), ai tịnh thân cho, ai giới thiệu tới, vân vân...

Nội Quan giam tìm một ngày, lật kho tư liệu chổng đáy lên trời, lại tay không tiến đến bẩm báo với Kỷ Hành: “Bẩm Hoàng thượng, tư liệu của thái giám toàn Hoàng cung đều có thể tìm được, chỉ riêng thiếu mất bản tư liệu của Điền Thất.”

Không thấy?

Kỷ Hành có chút buồn bực: “Là không cẩn thận đánh mất, hay là có người trộm đi?”

Người tới không dám giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Những tư liệu kia đều để ở cùng một chỗ, bình thường cũng không ai xem xét, nếu nói đánh mất, thì không có khả năng.”

Ý là bị người cố tình đánh cắp.

Kỳ thật cái phán đoán này cũng có chút quái dị, ai ở không lại chạy đến Nội Quan giam trộm tư liệu của thái giám? Trừ phi tư liệu của thái giám kia có tin tức trọng đại gì đó, hoặc là… Kỷ Hành lập tức nghĩ tới Kỷ Chinh. Đệ đệ khốn nạn này của hắn rất có khả năng vì Điền Thất mà đi trộm tư liệu.

Hắn có chút nhức đầu, dặn dò xuống cẩn thận truy xét tới cùng là bị ai đánh cắp. Chỉ là hắn cũng không ôm hi vọng với việc này, chúng thái giám bình thường đều bại hoại lười biếng, kho tư liệu không chừng có bao nhiêu người ra ra vào vào, muốn tra rõ ràng thì rất khó. Nếu quả thật là Kỷ Chinh lấy đi, hắn đi tìm Kỷ Chinh thì cũng chưa chắc có thể đòi lại. Hắn lại không thể vì loại chuyện này mà tiếp tục lấy người chết đi uy hiếp lần nữa.

Thôi, dù sao tin tức ghi lại trên tư liệu đều rất thô sơ giản lược, nếu hắn đi hỏi Điền Thất thì vẫn có thể hỏi ra như thường, Kỷ Hành nghĩ thế. Bất quá hắn lại rất muốn biết tiểu biến thái ở trong mắt người khác thì như thế nào, thế là Kỷ Hành tìm sư phụ Đinh Chí và người bạn tốt Vương Mạnh của nàng, hỏi thăm tử tế.

Nói thật, Đinh Chí và Vương Mạnh đều thuộc loại người “Thuật nghiệp có chuyên công”, luận đến cách đối nhân xử thế, có chút không hòa hợp lắm. Đinh Chí khen Điền Thất thành một đóa hoa, Vương Mạnh khen Điền Thất thành một đóa hoa khác. Kỷ Hành tuy là không thể nghe được tin tức hữu hiệu gì từ trong miệng bọn họ nhưng mà Điền Thất được khen thành như vậy, thì hắn liền cảm thấy đắc ý còn hơn mình được nịnh hót, thế là trọng thưởng cho hai người.

Hai người đều ngây người, ôm bạc không hiểu ra sao rời đi.

Buổi tối Điền Thất trở về, cứ luôn cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng có chút không thích hợp, hắn cười tủm tỉm, giống như là nhặt được tiền, hoặc là như ăn được kẹo. Nàng chột dạ sờ sờ cái ót: “Hoàng thượng ngài sao vậy?”

Kỷ Hành cười mà không đáp, chặn eo nàng ôm lên, đi vào phòng ngủ.

Điền Thất: “…”

Đến tận bây giờ, một màn phát sinh mấy ngày hôm trước kia vẫn còn làm cho nàng sợ hãi, lỡ như Hoàng thượng lại cuồng tính đại phát đi lột đồ của nàng… Nghĩ đến đây, Điền Thất liền giãy dụa kịch liệt lên.

Kỷ Hành biết Điền Thất lo lắng cái gì, thế là nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cưỡng ép ngươi. Ta chờ đến ngày ngươi cam tâm tình nguyện.”

Điền Thất liền yên lòng, cho rằng Hoàng thượng chỉ là để nàng giúp đỡ sờ chim nhỏ. Lại không nghĩ đến Hoàng thượng bế nàng vào trong lòng, hai người ngồi chồng lên nhau, nàng dựa lưng vào trong ngực hắn, vừa lúc ngồi trên tiểu huynh đệ cứng rắn của hắn.

Điền Thất xấu hổ đến mức vội vàng đứng dậy nhưng Hoàng thượng lại đột nhiên kéo hông nàng ấn xuống, hai mông của nàng lại nặng nề đánh vào tiểu huynh đệ của hắn, bên tai là hơi thở bóng bỏng của hắn, cùng với tiếng thở gấp đầy thư thái.

Từ lần trước Kỷ Hành thể nghiệm qua một hai lần cái loại cảm giác mỹ diệu này thì liền in vào trong óc, vẫn nhớ mãi. Lần này Điền Thất thật không dễ dàng quên đi chuyện không vui lúc trước, bây giờ chờ được hai người làm hòa rồi thì hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hắn ôm eo của Điền Thất không buông, cúi đầu vuốt ve hôn khẽ lên cổ nàng, tùy nàng giãy dụa thì hắn càng thêm sảng khoái, chóp mũi không nhịn được phát ra tiếng hừ nhẹ như có như không, hắn khàn giọng cầu xin: “Cục cưng của ta, ngươi cũng nên thương xót ta với.”

Điền Thất cũng rất muốn thương tiếc hắn nhưng mà giữa hai cái bắp đùi có một cái vật như thế, thật sự khiến nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng, thật không biết phải làm gì cho đúng, chỉ nghĩ mau mau đứng dậy. Không nghĩ đến mình càng giãy dụa mãnh liệt thì trái lại càng đúng ý hắn, nàng động một chút, hắn liền theo đó mà thở gấp một chút, đã vậy còn ở một bên thúc giục nàng: “Tiếp tục… Khoái…” (2)

(2) Nguyên văn là “khoái”, từ này có nghĩa là “nhanh” cũng có nghĩa là “sảng khoái, sung sướng, thoải mái”. Vì ngữ cảnh này thiệt làm bạn Grey nhức nách quá, k biết dùng từ nào cho đúng nên để từ gốc. (E hèm, tuy vậy trong tư tưởng của ta vẫn nghiêng về nghĩa thứ 2 =)))))))))))

Trên tay nàng đeo một cái chuông bạc, nương theo động tác giãy dụa của nàng mà phát ra tiếng vang thanh thúy, phối hợp với những lời nói khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia của hắn thì càng là cho người ta xấu hổ không chịu nổi.

Điền Thất không dám động, gấp đến mức sắp khóc ra.

Kỷ Hành nhẹ nhàng đẩy bả vai của Điền Thất, thúc giục nàng.

Điền Thất dứt khoát kéo lấy bàn tay trên bờ vai nàng, dùng sức cắn một cái.

Kỷ Hành coi hành động này trở thành tình thú, đau là đau chút, nhưng mà… Cắn rất thích!

Điền Thất thật là không biết nên làm sao với tên Hoàng biến thái vô sỉ này mới tốt.

Kỷ Hành thấy Điền Thất không chịu động, hắn thấp giọng cười cười, tay trượt xuống nách của Điền Thất mà cù lét.

“Ha ha ha ha ha!!!”

Thuận theo trận bạo cười này, Điền Thất giãy dụa kịch liệt, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe một lần nữa vang lên, phối hợp với tiếng cười ngọt ngào của nàng. Kỷ Hành nghe tiếng cười của người trong lòng, lại còn như nguyện hưởng thụ sự ma sát mạnh mẽ vừa nảy vừa chặt giữa hai cái đùi, từng trận kích thích mãnh liệt giống như ném hắn lên đám mây vậy. Hắn quả thực sảng khoái đến mức muốn bay lên, chờ Điền Thất ngừng cười, hắn lại cù lét nàng.

Điền Thất nhanh chóng bị Hoàng đế biến thái đày đọa muốn chết.

Không chỉ như thế, cánh tay hắn vốn ngừng ở ngang hông nàng, bàn tay tự nhiên là che ở trên bụng nàng, tùy theo động tác của hai người, tay hắn dần dần xuống dưới, trượt đến giữa hai chân nàng, chỗ đó là nơi dùng để đi tiểu.

Điền Thất bị kinh ngạc dựng đứng hết cả lông tơ, nàng vội vàng nắm lấy tay hắn, dùng cả hai tay nâng tay hắn lên, giờ phút này nàng cũng bất chấp vật ở dưới mông là cứng hay mềm, chỉ lo chăm chú hết sức nắm tay của Kỷ Hành, không để hắn phát hiện bí mật của nàng.

Hai người cứ thế nháo một hồi thật lâu, rốt cuộc Kỷ Hành cầm giữ không được, tiết ra ngoài. Thân thể hắn mềm xuống, lại không muốn buông Điền Thất ra, hắn đặt cằm gối lên trên bờ vai xinh xắn của nàng, cùng nàng chạm tai kề tóc, nói nhỏ những lời hạ lưu.

Điền Thất từ trong lòng của hắn chạy ra, đứng trên mặt đất, lúc này nàng mới phát hiện hai chân mềm nhũn, thậm chí đứng có chút không vững.

Hoàng thượng lại còn không chịu thả nàng đi, bức nàng giúp hắn thay quần áo.

Cái này, vốn dĩ cũng là việc ở trong phạm vi công tác của nàng. Điền Thất cầm áo lót và quần lót đến để bên giường, trước tiên giúp Hoàng thượng cởi quần áo trên người ra. Áo còn đỡ, quần lót đã ướt một mảnh, dính một vài thứ ngây ngấy dinh dính, Điền Thất không dám nhìn, quăng quần áo xuống đất, rồi cầm lấy quần lót sạch muốn giúp Kỷ Hành mặc.

Kỷ Hành lại bất mãn nói: “Không giúp ta lau lau sao?”

Điền Thất là nô tài kính nghiệp, đành phải tìm khăn sạch cẩn thận lau tiểu huynh đệ của Hoàng thượng. Hiện tại nàng đã biết, một người nam nhân cho dù có bao nhiêu rắn chắc, tiểu huynh đệ vĩnh viễn luôn yếu ớt, lúc chạm vào cần cẩn thận, vì thế nàng xuống tay vô cùng nhẹ nhàng.

Sau đó nàng liền phát hiện, đồ xấu xí này càng lau càng lớn…

Điền Thất có chút cạn lời, mắt thấy Hoàng thượng lại muốn kéo nàng vào lòng, lần này nàng biết thông minh, trước một bước bắt lấy chim nhỏ của hắn.

Hoàng thượng quả nhiên dừng lại, đôi tay hướng về phía sau chống đỡ thân thể, cười nhìn nàng.

Điền Thất nhớ tới mới nãy chính mình bị hắn đày đọa như thế thì nàng có chút khó chịu, nên nàng quyết định cũng đùa bỡn hắn một phen. Nàng tháo cái lắc tay chuông bạc trên tay ra, sau đó quấn nó xung quanh tiểu huynh đệ và hai cái viên cầu phía dưới, thoáng cái quấn được đến vài vòng, tóm lại rất là chắc chắn. Sau đó nàng vừa lòng quỳ thẳng người, vọc đồ xấu xí kia. Đồ xấu xí lắc qua lắc lại, kéo theo chuông bạc trên người vang lên, tiếng vang trước sau như một rất là thanh thúy dễ nghe.

Điền Thất liền cười lên khanh khách.

Kỷ Hành: “…”

Chơi đã rồi, Điền Thất giúp Kỷ Hành dọn dẹp một chút, còn chủ động hôn hắn. Kỷ Hành rốt cuộc có chút thỏa mãn, khóe mắt xuân quang đều bay lên, nhận lấy cái hiến hôn của Điền Thất.

Hôn đủ, Điền Thất nắm nắm chuông: “Không tháo ra được không.”

Kỷ Hành: “…”

Không tháo thì không tháo vậy. Tiểu biến thái của hắn, thực đúng là biến thái quá nha…

Đêm đã khuya, hai người đều nên đi ngủ. Điền Thất hầu hạ Kỷ Hành nằm xuống, Kỷ Hành đặc biệt muốn ôm Điền Thất vào trong lòng cùng nhau ngủ nhưng hắn cũng biết đây là chuyện không thể, bí mật giữa hai người một khi để lộ ra, sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Điền Thất.

Kỷ Hành nằm ở trên giường, tuy rằng trên thân tiểu huynh đệ buộc lấy cái chuông, cảm giác có chút quái dị nhưng mà chuyện này không làm tổn hao tâm tình tốt đẹp của hắn chút nào. Hắn nhắm mắt lại nhớ kích tình đêm nay một lần, đột nhiên cảm thấy chính mình hình như bỏ qua cái gì đó.

Hắn mở to mắt, vươn tay trái ra nhìn nhìn, bàn tay này giống như là đụng đến chim nhỏ của Điền Thất?

Không đúng, chỗ mà hắn đụng tới, nơi đó hoàn toàn không có cảm giác đến bất kỳ dấu hiệu tồn tại nào của chim nhỏ.

Chuyện này cũng có thể lý giải, thái giám thôi, đều là bị cắt qua một lần.

Kỷ Hành cẩn thận suy nghĩ lại xúc cảm kia một lần, nhưng mà… Không có ấn tượng. Đại bộ phận lực chú ý của hắn đều bị vật ở giữa hai chân đoạt đi, bên tai vang tiếng cười yêu kiều và tiếng chuông thì lại chiếm dụng một phần lực chú ý, còn thừa lại… thật sự không đủ để cảm thụ đến chỗ đó.

Chẳng qua hắn phát hiện ra, tuy rằng hắn sờ qua nhưng đến lúc này cũng đều không có bất kỳ phản cảm, rất tốt rất tốt. Bởi vậy thấy rõ trình độ biến thái của hắn đã đầy đủ, kế tiếp chỉ cần Điền Thất bằng lòng, bọn họ tùy thời có thể trần truồng thấy nhau.

Kỷ Hành lại có chút cảm khái. Chỗ đó lại bằng phẳng trống không đến như vậy, cũng không biết lúc trước là ai cầm đao, cắt được sạch sành sanh…