Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 51: Chuyện cũ




Beta: Subo

Bát Phương Thực Khách cuối cùng cũng khai trương.

Vì buổi sáng Điền Thất bận trực, cho nên không tới kịp, tửu lâu khai trương lại không thể chờ nàng tới chiều. May mà nàng đã sớm thuê một phó chưởng quầy, chuyên môn phụ trách xử lý công việc trong tửu lâu.

Lúc nàng tới thì trong tửu lâu đã có không ít người đang ăn cơm. Kỷ Chinh làm ra chiêu bán giá ưu đãi vào ngày khai trương, ngày đầu tiên đến đây ăn cơm đồng loạt giảm tám mươi phần trăm, hắn lại còn chủ động mời một vài chưởng quầy trên con đường này tới uống rượu, nói chút lời khách khí. Về sau mọi người đều cùng ở trên con đường này lăn lộn, tự nhiên muốn chăm sóc lẫn nhau vân vân...

Đường Thiên Viễn và Trịnh Thiếu Phong cũng chạy tới giúp vui. Bốn người tìm một nhã gian, Đường Thiên Viễn mở đầu gọi một món đậu hủ Ma Bà, sau lại kêu thêm một phần hồi oa nhục (1), Trịnh Thiếu Phong thì muốn thịt dê xào hành lá và ốc biển kho tàu, Kỷ Chinh chọn canh gà ác và tôm bóc vỏ xào cải ngọt, Điền Thất nghe hầu bàn báo tên món ăn trong tiệm hai lần, mệt đến nỗi khóe môi hầu bàn đều run lên, nàng cũng không biết nên chọn món gì, cái này muốn ăn cái kia cũng muốn nếm, cuối cùng chỉ kêu cá Tây hồ ninh dấm và thịt cua hấp đầu sư tử (2).

Mấy thứ này đều là món ăn bình thường trong gia đình.

Hầu bàn nhớ thực đơn xong đi ra ngoài, Kỷ Chinh lại như có chút suy nghĩ nhìn bóng lưng của hắn.

Trịnh Thiếu Phong cũng vươn cần cổ nhìn, nói: “Đừng nói là ngươi trúng ý hắn nha? Khẩu vị của ngươi thật tốt ghê!” Nói xong, quay đầu cố ý nhìn thoáng qua Điền Thất, phát hiện Điền Thất đang cùng Đường Thiên Viễn thảo luận thực đơn rất nhiệt liệt. Thì ra mới nãy người hầu bàn kia báo tên món ăn hai lần, Điền Thất liền nhớ hết trong đầu, lúc này chọn bên trong một món nghe giống như là món cay Tứ Xuyên, hỏi Đường Thiên Viễn món kia dùng cái gì làm, hương vị ra sao. Đường Thiên Viễn giải thích từng cái cho nàng, sau đó lại nghe nàng nói về món ăn vùng Giang Chiết cho hắn. Hai người nói được cao hứng, ngay cả Trịnh Thiếu Phong ngồi nghe thôi cũng chảy nước miếng, liền cùng gia nhập thảo luận.

Kỷ Chinh hãy còn ngưng mi trầm tư.

Điền Thất nói xong, quay đầu thấy Kỷ Chinh đang ngu ngơ, liền hỏi: “A Chinh, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Trịnh Thiếu Phong nghe thấy Điền Thất xưng hô thân thiết như thế với Kỷ Chinh, hắn cố ý ồn ào hắng giọng một cái, chẳng qua không ai thèm chú ý đến hắn.

Kỷ Chinh giải thích: “Ta thấy thực đơn dài như vậy, tên hầu bàn mới nãy tuy rằng mồm miệng lanh lợi, nhưng đừng nói hết tất cả tên món ăn cũng phí chút thời gian, huống hồ người ta nghe một lần thì cũng không nhớ được. Không bằng viết lên trên giấy, như vậy không phải tốt cho cả hai sao?”

Đường Thiên Viễn nói: “Đây cũng là biện pháp tốt, chỉ là nếu dùng giấy thường xuyên, e là sẽ bị mài mòn.”

Trịnh Thiếu Phong đề nghị: “Viết lên trên vải thì sao?”

Điền Thất lắc đầu: “Cũng không tốt, cầm lên hoặc là mở ra xem đều không thuận tiện.”



Đường Thiên Viễn lại nói: “Vậy thì viết lên trên tấm gỗ, không không, vẫn là viết lên trên cái thẻ là tốt nhất. Giống như là cái loại dùng để xin sâm trong miếu, viết tên món ăn xong rồi cắm vào trong ống trúc, khách có thể tùy tiện lấy xem, muốn chọn món gì thì trực tiếp đưa cái thẻ đó rút ra cho hầu bàn, như vậy lại còn có thể phòng ngừa chuyện hầu bàn nhớ lầm món ăn.”

“Như vậy rất tốt.” Kỷ Chinh gật đầu, tiếp lại bổ sung: “Đã vậy thực đơn của chúng ta phân thành đặc sản của từng miền khác nhau, vậy thì cái thẻ cũng nên làm thành màu sắc khác nhau, hoặc là tấm thẻ có hình dạng khác nhau, để dễ phân loại. Nếu như khách nhân không kiên nhẫn chọn món, lại có thể tùy ý rút thăm, rút đến món gì ăn món đó, không phải càng có thú vị sao.”

Trịnh Thiếu Phong hỏi: “Nếu như gặp được người không biết chữ thì làm sao bây giờ?”

Điền Thất đáp: “Vậy cũng chỉ có thể kêu hầu bàn báo thực đơn. Nhưng nếu như mấy người đi tới cùng nhau, mà ai cũng không biết chữ thì cũng không thường gặp đâu, cho nên làm thực đơn thành cái thẻ, có thể giảm bớt không ít chuyện, đã vậy còn tươi mới thú vị.”

Bốn người trải qua một hồi tiếp thu ý kiến, cảm thấy phương pháp này vô cùng khả thi, Điền Thất liền ghi nhớ, quyết định một chút nữa tìm người làm cái thẻ. Mới nói thêm vài câu thì món ăn liêp tiếp được bưng lên, Điền Thất nâng ly trịnh trọng đối với ba người lời cảm ơn, vì bọn họ giúp không ít việc với cái tửu lâu này. Trịnh Thiếu Phong không khách sáo với nàng, bắt phạt ba chén rượu mới buông tha.

Hôm nay không khí trên bàn ăn rất nhiệt liệt, Trịnh Thiếu Phong và Đường Thiên Viễn đều uống nhiều, cuối cùng là ca hát về nhà, cũng may ai cũng có mang người theo.

Nhưng Kỷ Chinh lại một mình đến đây, hôm nay hắn lại uống nhiều, đi đường bước chân đều lơ mơ. Điền Thất không yên tâm để một mình hắn trở về, liền thuê chiếc xe ngựa rồi tự mình đưa hắn về. Đến Vương phủ xuống xe, người gác cổng tới dìu Kỷ Chinh, Kỷ Chinh lại lôi kéo tay áo Điền Thất không chịu buông, Điền Thất đành phải cùng hắn vào Vương phủ, giúp nâng hắn vào phòng.

Kỷ Chinh nằm ở trên giường, vẫn như cũ nắm lấy tay Điền Thất không thả.

Điền Thất đành phải thấp giọng khuyên hắn ngủ một giấc.

Kỷ Chinh lại nói: “A Thất, ngươi đừng về, ở lại với ta đi.”

Điền Thất đối với cái xưng hô này không quá thích ứng nhưng mà cũng không cùng hắn nói rõ cái này, mà chỉ là dỗ hắn: “Được rồi, ta không về, ở chỗ này với ngươi, ngươi nhanh ngủ đi, ngủ một giấc liền thoải mái.”

Kỷ Chinh không nhân nhượng không buông tha: “Ngươi hiểu ý của ta mà, ngươi đừng về Hoàng cung. Ta có thể giúp ngươi chạy trốn, ta có thể giấu ngươi đi, khiến hắn vĩnh viễn không tìm được.”

Điền Thất vội vàng rút tay về: “Đừng nói như vậy, ngươi tốt với ta ta luôn ghi ở trong lòng nhưng ta không thể liên lụy ngươi. Ngươi yên tâm, tạm thời ta ở trong Hoàng cung rất an toàn, sẽ không có lo lắng về tánh mạng.”

Kỷ Chinh cười được có chút châm chọc: “Sao tâm của ngươi rộng quá đi.” Hắn nói, đột nhiên dùng sức kéo Điền Thất.

Điền Thất bất ngờ không phòng ngự bị kéo đến trên giường, Kỷ Chinh xoay người qua, cánh tay chống đến cạnh mặt Điền Thất, thân thể cùng nàng mơ mơ hồ hồ dán sát. Kỷ Chinh cúi đầu nhìn Điền Thất, hỏi; “Hắn có làm gì với ngươi không?”

“A Chinh…” Điền Thất cảm thất rất không ổn.

“Là như vậy sao?” Kỷ Chinh vừa nói xong, cúi đầu hôn lên làn môi của nàng một chút, sau đó ngẩng đầu mở một đôi mắt mê ly xem nàng.

“Ngươi đừng…”

“Hay là như vậy?” Lại cúi đầu xuống, chiếm lấy bờ môi Điền Thất mà hung hăng hôn.

Điền Thất bị tên bệnh thần kinh khinh bạc nhiều, tố chất tâm lý cũng cường đại lên, lúc này chỉ là giật mình trong giây lát, liền phản ứng kịp, dùng sức đi đẩy Kỷ Chinh nhưng mà khổ nỗi sức lực của con ma men đều rất lớn, nàng đẩy không ra hắn, đành phải cắn hắn.

Lần này thành công.

Kỷ Chinh buông Điền Thất ra, quay người đi, nằm đưa lưng về phía nàng.



Điền Thất vội vàng bò từ trên giường xuống, vừa chùi miệng vừa giận nói: “Ngươi bị điên rồi!”

Kỷ Chinh không nói chuyện.

Điền Thất ẩn nhẫn, lại nói: “Nếu ngươi cứ như vậy, ta thật sự không thể làm bạn cùng ngươi!”

Kỷ Chinh vẫn như cũ không nói chuyện. Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ.

Điền Thất: “…”

Thực là, cùng con sâu rượu nói cái gì bây giờ. Nàng trấn an chính mình, đi ra khỏi phòng nhưng tuy rằng nói như vậy, tóm lại là bị nam nhân hôn. Cái khó chịu khôn kể kia ở trong lòng Điền Thất thì khỏi phải nói, nàng đi vừa chùi miệng, khi ra cửa còn tìm nha hoàn tới thay áo rửa mặt cho Kỷ Chinh, để cho hắn ngủ thoải mái chút.

Nha hoàn lại bị Kỷ Chinh đuổi ra, trước giờ các nàng không thấy Vương gia phát điên lớn như vậy.

Trong phòng ngủ, Kỷ Chinh nằm thẳng ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn đỉnh giường.

Điền Thất không thích hắn. Theo cái phản ứng đầu tiên lúc mới bị hôn môi của nàng mà thấy được, Điền Thất không thích hắn.

Thì ra từ đầu tới cuối đều là tự mình đa tình, Kỷ Chinh nghĩ đến đây, tự giễu cười cười.

Sau khi cười xong, hắn lại phát ngốc một lát, cuối cùng nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu nói: “Tuy rằng ngươi không thích ta nhưng ta vẫn là muốn được bên cạnh ngươi.”

............

Điền Thất bị con ma men khinh bạc, sau khi trở về tự mình khai thông tâm lý mất hơn nửa ngày. Cuối cùng nghĩ thông suốt, đêm đó ngủ say sưa, ngày hôm sau mang tinh thần tràn trề đi trực.

Thôi được, thấy Hoàng thượng, nàng lại thấy khó chịu. Bởi vì ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng dường như là không thích hợp cho lắm, giống như là con chó đang nhìn bánh bao.

Điền Thất không tự nhiên, Kỷ Hành tự mình cũng buồn rầu. Điền Thất này giống như là cái bình xuân dược biết đi, đi tới đâu liền làm cho hắn thần hồn điên đảo đến đó. Kỷ Hành muốn dứt khoát cái gì cũng không nghĩ mà trực tiếp xử nàng ngay tại chỗ nhưng mà lại sợ sau khi xúc động sẽ khiến tiểu biến thái tức giận không thèm quan tâm đến hắn, hoặc là từ nay giữa hai người sinh ra vết rách, thậm chí oán hận, vậy thì càng không tốt. Muốn là muốn hai bên tình nguyện chàng chàng thiếp thiếp, như thế mới có mùi vị. Hắn không phải biến thái, không ưa chơi trò cường ép.

Thôi được, hắn là biến thái nhưng mà phương hướng biến thái không giống nhau.

Như Ý lại nhảy ra giúp bọn họ giải vây.

Lúc cậu nhóc tới thì trong lòng đang ôm một cái tượng đất, chính là một cái trong bộ tượng mà lần trước Điền Thất cho nó. Kỷ Hành đã sớm nói không cho Như Ý chơi cái này, hiện tại thấy được con trai lại ngỗ ngược thánh ý, hắn cũng không giận, mà ôm Như Ý lên, với tay đặt tượng đất lên bàn.

Vì Kỷ Hành ẩn giấu bất mãn của bản thân quá sâu, cho nên Điền Thất vẫn chưa phát hiện. Nàng thấy tượng đất, nhớ đến Kỷ Hành từng cùng nàng qua lai lịch của thứ này, trước mắt liền không có chuyện gì nên nàng bắt đầu nói nhảm: “Lúc nô tài thu tượng đất thì còn nghe nói tượng đất này ban đầu từ trong cung, Hoàng thượng ngài kiến thức rộng rãi, có thể chỉ điểm một chút bến mê giúp nô tài được không?”

Kỷ Hành nghe xong sửng sốt: “Cái này là mua từ bên ngoài? Không phải thái giám trong cung bán cho ngươi?”

“A, không phải, là một người bình thường ở bên ngoài, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một bộ tượng đất như thế, hắn không phải thái giám, hắn có râu.”

Kỷ Hành suy nghĩ liền rõ ràng: “Súc sinh kia một khi suy tàn, gia tài liền tan hết, thứ này lưu lạc nơi khác cũng ở có thể lý giải. Đáng tiếc lúc trước xét nhà không xét cho sạch sẽ.”



Điền Thất nghe không rõ ý nhưng thấy vẻ mặt Hoàng thượng cao thâm khó lường, nàng không dám hỏi thêm.

Nào biết Hoàng thượng chủ động nói: “Tượng đất âm nhạc này thật là ra ở trong cung đình, đây chính là đồ chơi mà phụ hoàng tặng cho trẫm nhân sinh nhật mười bốn tuổi của trẫm. Vốn thứ này cũng không phải là bảo bối gì, đáng hận là Trần Vô Dung thấy được, vì nhất thời thích, lão ta liền tìm mọi cách đoạt đi.”

Điền Thất rốt cuộc nghe ra không đúng chỗ nào. Trần Vô Dung năm đó là đại thái giám cầm bút bên cạnh Tiên đế, đầu lĩnh của đám gian hoạn gây sóng gió nọ. Chính vị này, cấu kết với Quý phi nương nương muốn đẩy Thái tử lúc ấy cũng chính là Hoàng thượng bây giờ xuống đài. Hoàng thượng hận lão hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Điền Thất đối với tình tiết đấu pháp của những người này biết cũng không rõ cho lắm. Hôm nay nghe Hoàng thượng nói, tất nhiên lúc trước hắn chỉ toàn nhẫn nhục chịu đựng. Đường đường một Thái tử, thế mà ngay cả thái giám cũng có thể chạy tới cướp đi đồ của hắn, ngươi nói Thái tử này phải bực tức tới trình độ nào nha. Xem ra đây cũng chính là chỗ khiến người ta bội phục của Hoàng thượng. Hắn không phải không thể tìm cha hắn cáo trạng nhưng mà sau khi cáo trạng thì lại có thể làm được cái gì? Trừ khi có thể lập tức giết chết Trần Vô Dung, nếu không nhất thời xả giận, về sau không chừng sẽ có đại phiền toái. Một thiếu niên mười bốn tuổi, co được dãn được đến mức này, lòng dạ sâu đến mức làm người sợ hãi, thật không hổ là Hoàng thượng.

Cho nên mới nói, từ xưa đến nay không có một người Hoàng thượng nào là bình thường. Điền Thất phát giác ý nghĩ của mình có chút đại nghịch bất đạo, nàng chột dạ sờ sờ mũi.

Chuyện quá khứ, Kỷ Hành cũng không muốn nghĩ nhiều, thế là nói tới đây, cũng chỉ lắc lắc đầu ngưng lại.

Như Ý đột nhiên bẹp một phát, hôn phụ hoàng của nó một cái.

Kỷ Hành có chút được yêu mà sợ. Đứa con trai này của hắn không thường hôn hắn, càng không thường chủ động hôn hắn, trừ khi thằng nhóc này có chuyện muốn cầu hắn…

“Phụ hoàng, con muốn xem con khỉ.” Như Ý ôm cần cổ của Kỷ Hành làm nũng.

Kỷ Hành cố ý bĩu môi: “Không được.”

“Con muốn xem mà.” Như Ý nói, lại hôn Kỷ Hành một cái.

Bị một đứa bé xinh đẹp khả ái như búp bê hôn hai cái, ngay cả tảng đá cũng muốn mềm xuống, huống chi là người làm cha như hắn. Thế là Kỷ Hành cười sờ sờ đầu Như Ý: “Ngày mai lại tuyên người vào cung, để cho con xem đủ.”

Như Ý lòng tham không đáy nói: “Con muốn hôm nay đi ra ngoài xem.”

Kỷ Hành nghĩ, cục cưng quả thật cũng chưa từng ra khỏi cung đi chơi. Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn thoáng qua Điền Thất, thấy được tiểu biến thái này đang thần du thiên ngoại, không biết đang suy nghĩ gì. Kỷ Hành nghĩ trong lòng, cùng Điền Thấy và Như Ý xuất cung dạo dạo nhất định là rất thú vị, thế là hắn cũng vui vẻ trộm nửa ngày rảnh rỗi, mang hai người xuất cung.

Nếu như Điền Thất sớm biết nàng cùng hai cha con này đi ra sẽ gặp đến cái gì, nàng nhất định ôm cây cột đỏ chói trước cổng Càn Thanh cung, chết cũng không buông tay.