Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 10




Edit: Anh Đào

Beta: Subo

Ngự tiền thái giám cơ bản có hai ca làm việc, ca sáng và ca tối trực luân phiên, còn ban đêm có thái giám khác trực. Thái giám trực đêm này là tâm phúc của Hoàng thượng, tương đối cố định, không phải đổi ca sáng ca tối với thái giám khác. Điền Thất trực ca sáng, giờ Dần lên ca, đến buổi trưa thì xuống ca.

Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lúc, chắc giờ này Thái hậu nương nương cũng đã nghỉ ngơi xong, Điền Thất đi tới Từ Ninh cung, tìm cung nữ thường xuyên hầu hạ bên cạnh Thái hậu hàn huyên một lát. Cung nữ tất nhiên biết ý đồ của nàng nên tìm cơ hội hồi bẩm với Thái hậu, Thái hậu vừa nghe vậy, liền sai người truyền Điền Thất tới, thấy tên nô tài này dáng đẹp miệng ngọt, lại còn chuyên kể chuyện hay cho lão nhân gia bà nghe, cho nên Thái hậu cao hứng, sai người thưởng cho Điền Thất.

Điền Thất bước ra từ Từ Ninh cung, cười toe toét. Nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là bốn thỏi vàng vuông vức, ánh vàng rực rỡ óng ánh, trông giống như những viên đậu phộng nho nhỏ, bên trên còn đúc bốn chữ “Như ý cát tường”. Ước chừng,...ít nhất...cũng phải ba bốn lượng, nàng cẩn thận cất thỏi vàng vào trong hà bao, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mấy thái giám cung nữ vây quanh một đứa nhóc đang đi về phía bên này. Đứa bé chừng ba bốn tuổi, trên người mặc bộ quần áo đỏ thắm, trên quần áo thêu hình lưu vân bách phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, ngũ quan vẫn chưa phát triển, đôi mắt to tròn đen láy, trong sáng như hồ nước.

Đứa bé có người dẫn đi, lúc sắp tới gần, Điền Thất vội vàng quỳ xuống bên đường hô: “Tham kiến điện hạ.”

Đứa bé này không phải ai khác mà chính là trưởng tử của đương kim thánh thượng và cũng là con trai duy nhất của hắn, đại danh Kỷ Bỉnh Đức, nhũ danh là Như Ý. Mẹ ruột của tiểu Như Ý là Hoàng hậu Hiếu Chiêu đã qua đời, nàng ta gả cho Kỷ Hành từ khi hắn còn là Thái tử, sau đó sinh hạ Hoàng trưởng tử không bao lâu thì mất. Hiện tại tiểu Như Ý được nuôi dưỡng ở dưới gối của Thái hậu, hôm nay không biết chơi ở đâu trở về, vừa lúc bị Điền Thất gặp phải.

Điền Thất quỳ gối ở bên đường, chờ Như Ý đi qua. Ai biết khi tiểu điện hạ đi qua người Điền Thất, thì đột nhiên dừng lại, xoay người đi tới trước mặt nàng.

Hai mắt Điền Thất nhìn chăm chăm vào mặt đất, chỉ thấy tà áo màu đỏ thẫm quẹt tới trước mặt, sau đó vang lên một âm thanh non nớt giòn tan: “Nương –”

“...”

Nhũ mẫu vội vàng ôm Như Ý dỗ đi.

Lúc sau có người giải thích qua cho Điền Thất, thời gian vừa rồi điện hạ mới học được từ này, cứ gặp nữ nhân là gọi nương. Bởi vì nương của nhóc ra đi quá sớm, Hoàng thượng cùng Thái hậu đều không đành lòng nhẫn tâm trách móc thằng nhóc đó làm gì.

Lại nói tới hiện tại, Điền Thất bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, đưa mắt nhìn tiểu điện hạ đã đi xa. Nghĩ thầm quả không hổ là nhi tử của Hoàng thượng, tính tình quả nhiên quái dị nhưng mà thằng nhóc này trông đáng yêu thật, cái mặt bánh bao mềm mềm khiến người ta chỉ muốn nhéo nhéo vài cái thôi.

Nàng xuất cung trở về Thập Tam sở, lại nhìn thấy sư phụ Đinh Chí đang đứng ở cửa phòng của nàng nhìn ngó xung quanh.

Điền Thất gọi một tiếng “Sư phụ”, Đinh Chí quay đầu nhìn thấy nàng, nhe răng cười, kéo nàng qua vỗ vỗ đầu hỏi: “Nghe nói bây giờ ngươi đang hầu hạ Hoàng thượng hả?”

Điền Thất gật đầu, mở cửa mời ông ta vào phòng.

Đinh Chí có phần không vui: “Ngươi tìm được chỗ tốt như vậy sao lại không nói cho ta biết.”

Điền Thất cúi đầu không trả lời. Kể từ chuyện cái thắt lưng, nàng đối với người sư phụ này đã dựng lên một hàng rào ngăn cách, không dám tiếp xúc nhiều, cũng không dám trực tiếp hỏi ông ta cái gì.

Đinh Chí thấy lạ,:“Ta hỏi ngươi, cánh cứng cáp rồi không thèm để người sư phụ này vào mắt?”



Nghĩ ngợi một chút, Điền Thất quyết định lừa ông ta, cho nên nói: “Thực ra, Hoàng thượng không cho phép con nói với người.”

“Sao lại vậy?” Ánh mắt Đinh Chí lóe lên một tia khác thường.

Điền Thất vung tay: “Chuyện người làm Hoàng thượng đều biết cả, ngài ấy muốn thu thập người nhưng muốn ra tay bất ngờ cơ. Con là đồ đệ của người, cho nên ngài ấy cố ý căn dặn con, không được tiết lộ gì cho người biết.”

Sắc mặt Đinh Chí thoáng chốc trở nên rất khó coi: “Hoàng thượng ngài... đều biết cả sao?”

Điền Thất nặng nề gật đầu, vừa đánh mắt quan sát ông ta.

Đinh Chí bất chợt có chút bồn chồn, ông ta đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, bước chân càng lúc càng nhanh, vừa đi vừa nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lần này xong rồi...”

Lồng ngực Điền Thất chợt thấy lạnh lẽo: “Sư phụ, người kia...Thật là người sao?”

“Là ta, quả thật là ta.” Đinh Chí nhìn về phía nàng, rồi còn đến gần hạ giọng, còn vô cùng thần bí hỏi thăm: “Hoàng thượng làm sao mà phát hiện ra vậy?”

Điền Thất thầm nghĩ ông biết rồi còn cố hỏi, cho nên nàng chỉ ngón tay vào đai lưng của mình.

Đinh Chí vỗ bốp vào nắm đấm, hối hận nói: “Ai, ta biết ngay mà. Ta nói cho con nghe, biết vậy lúc đầu không nên đưa cái dây lưng cho Tú Nghi rồi. Con thử nói xem ta đưa cái gì không tốt, đưa đồ trang sức, đồ cổ, ngay cả hai thỏi vàng, so với dây lưng còn tốt hơn nhiều.”

“Không phải, người chờ chút đã, chuyện này thì liên quan gì tới Tú Nghi?” Điền Thất có chút hoang mang. Tú Nghi là ngự tiền nữ quan, sư phụ đưa dây lưng cho cô ta làm gì?

Đinh Chí sửng sốt: “Không phải Tú Nghi hả? Chẳng lẽ chuyện ta với Tú Xuân cũng bị Hoàng thượng phát hiện ra rồi?”

“...” Điền Thất cuối cùng cũng hiểu Đinh Chi đang nói cái gì. Tú Nghi và Tú Xuân đều là cung nữ trong Càn Thanh cung, xem ra sư phụ đều thông đồng với hai người này. Nàng đỡ trán thở dài: “Sư phụ, con không phải nói tới chuyện này. Ngoại trừ Tú Nghi cùng Tú Xuân ra, chẳng lẽ người không đưa dây lưng cho ai hả?”

“Còn có Từ Ninh cung...”

Điền Thất cuối cùng không nhịn được, cắt đứt lời ông ta: “Con ấy! Chẳng lẽ người không đưa con cái dây lưng đặc biệt nào sao?”

Đinh Chí trừng mắt vô cùng sợ hãi, hoàn toàn nhìn Điền Thất như nhìn một kẻ biến thái.

Điền Thất bất lực thở dài: “Sư phụ...”

Đinh Chí đột nhiên thốt lên: “Điền Thất, thì ra ngươi thầm mến ta.”

“...”

“Ngươi không thích nữ nhân, không thích nam nhân, lại đi thích thái giám, cái này cho qua đi nhưng ta là sư phụ của ngươi đấy.” Đinh Chí nghiêm túc nói. Thái giám tâm sinh lý ít nhiều cũng có sự thay đổi nhưng tên đồ đệ này của mình biến đổi đúng là khác người.

Điền Thất cũng nhìn ra, toàn bộ tâm tư của sư phụ đều đặt vào chuyện thông đồng với cung nữ, ông chắc sẽ chẳng nuôi dưỡng chí hướng cao xa để tiến cung tham gia vào chuyện chém giết đâu.

Cho nên Điền Thất yên tâm, kể lại đơn giản mọi chuyện cho Đinh Chi nghe.

Sau khi Đinh Chí sau khi nghe xong, sợ đến nỗi tóc tai dựng đứng, âm thầm lo sợ thay Điền Thất nhưng ông là người không có chủ ý, Điền Thất cũng chẳng trông mong ông sẽ nêu được một phương pháp gì tốt lành. Bây giờ nói ra rồi, mọi hiềm khích được xóa bỏ, cũng đạt tới mục tiêu của nàng. Dù sao thì chuyện mưu hại hoàng tự thế này, cho dù là nàng hay là Đinh Chí, đều không có năng lực truy xét ra.

Sau khi tiễn sư phụ đi, Điền Thất lại móc mấy thỏi vàng của nàng ra ngắm nghía, nghịch một lúc, liền cầm thỏi vàng đi khoe với Vương Mãnh.

Điền Thất đứng trước cửa phòng Vương Mãnh đập vài cái, một tiểu thái giám mặt mũi sưng vù ra mở cửa, nàng lịch sự nói: “Làm phiền ngươi, ta tới tìm Vương Mãnh.”

Người nọ đáp: “Tôi chính là Vương Mãnh đây.”

Điền Thất: “...”

Nàng nâng khuôn mặt của Vương Mãnh cẩn thận tỉ mỉ nhìn một hồi, cuối cùng trong cái tiến hóa của Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng tìm được chút hơi thở thuộc về Vương Mãnh, cho nên nàng có phần bất ngờ: ”Anh làm gì mà thành cái dạng này vậy?”

Vương Mãnh nghe Điền Thất hỏi, lập tức tủi thân nước mắt lưng tròng, kể rõ ngọn ngành cho Điền Thất.



Thì ra lúc trước Điền Thất cho hắn một trăm lượng ngân phiếu, hắn còn chưa dùng đã bị trộm mất, sau đó hỏi bạn cùng phòng, mới biết có Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám tới chơi. Vương Mãnh nhớ trong đầu, đi tới tiệm đổi tiền đổi chút bạc lẻ, nhét chút bạc cho người trong tiệm, hỏi thăm một chút, quả nhiên biết được Tôn Đại Lực có tới đây đổi một trăm lượng bạc.

Vương Mãnh đi tìm Tôn Đại Lực chất vấn, kết quả bị Tôn Đại Lực quật lại, nói là Vương Mãnh trộm tiền của gã, còn đánh hắn một trận nhừ tử. Tất nhiên là không đoạt tiền về được rồi.

Sau đó thì hắn biến thành bộ dạng như bây giờ.

Điền Thất nghe xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu: “Sao anh lại hèn nhát như vậy hả!” Nàng mắng xong, cũng muốn đập vài phát vào mặt Vương Mãnh nhưng giơ tay nửa ngày mà không tìm được chỗ để đập xuống, đành phải buông tay từ bỏ.

Vương Mãnh cúi gằm mặt, “Xin lỗi...”

“Xin lỗi thì có tác dụng chó gì!” Điền Thất tức giận trừng hắn. Nàng không đau lòng cho hắn một chút nào, chỉ thấy tiếc tiền thôi. Một trăm lượng bạc đấy, để dành lâu vậy, ngay cả tiếng bạc còn chưa nghe được đã biến mất, lại còn bị cướp mất chứ, nghĩ thế nào cũng thấy giận sôi người.

Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám nàng biết, gã này chuyên rượu chè bài bạc, tiếng xấu lan xa, nhưng sư phụ của gã là tâm phúc bên cạnh Thục phi, cho nên Tôn Đại Lực cũng theo đó kiêu ngạo lên, rất thích ức hiếp người khác.

Tên thật của Tôn Đại Lực vốn không phải là Tôn Đại Lực, chỉ vì hắn to khỏe cho nên người ta gọi luôn cái biệt danh này.

Tổng kết: Đây là một tên khốn nạn có chỗ dựa, trị số vũ lực cực cao.

Điền Thất sờ sờ cằm, nhìn Vương Mãnh, rồi lại nhìn lại mình, rốt cuộc đau khổ phát hiện, hai người bọn họ trói chung lại một chỗ cũng không đủ để Tôn Đại Lực luyện cơ tay.

Thế mới nói Vương Mãnh dám đến trước mặt Tôn Đại Lực tranh cãi, cũng coi như can đảm lắm rồi.

Chỉ tiếc là cái phương thức này của hắn có vấn đề, Điền Thất lắc đầu, biết rõ đối phương ngang ngược lại lợi hại, còn cứng đầu lao tới, không phải là đi tìm đường chết sao.

Ở trong cái Tử Cấm Thành này lăn lộn, Điền Thất kỳ thực là một người rất biết cách co dãn, nhưng đó cũng phải nhìn vào đối tượng, vào lúc không cần thiết phải rụt cổ co đầu thì tất nhiên không thể để mình chịu thua thiệt rồi. Quan trọng nhất, đây còn là đại sự liên quan tới một trăm lượng bạc ròng.

Tôn Đại Lực cũng chả có chỗ dựa vững chắc gì, Thục phi giỏi lắm sao, Điền đại gia nàng đây còn đang hầu hạ Hoàng thượng đấy!

Điền Thất đích thân cổ vũ sĩ khí bản thân, vừa đi đi lại lại trong phòng, trong đầu nảy ra một đống suy nghĩ xấu xa.

Đối phó với loại người trơ trẽn như vậy, ngươi cần phải trơ trẽn hơn gã ta mới được.

Đúng lúc này Vương Mãnh hỏi một câu: “Vậy bây giờ tính sao?”

Điền Thất dừng lại: “Trước tiên tìm cách lấy tiền về rồi hẵng bàn sau.”

Vương Mãnh không làm sao lý giải được hàm nghĩa sâu sa của câu này nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Điền Thất thì hắn cũng chả dám hỏi cái gì nữa.

Hai người ăn cơm tối xong, liền kéo nhau tới hang ổ của Tôn Đại Lực, gã này quả nhiên đang tụ tập lại cùng một đám đánh bài.

Tôn Đại Lực thoáng thấy Vương Mãnh tới, cho rằng thằng gà yếu ớt kia lại tới đây đòi tiền nhưng có thế nào gã cũng đếch sợ, cùng lắm lại đánh cho một trận nữa. Điền Thất sợ Tôn Đại Lực phát hiện ra nàng với Vương Mãnh có quen biết, cho nên cố ý đi chậm lại mấy bước. Vừa đến lên đã thấy bàn bài được mang tới, cười hì hì chen vào trong chơi một lúc, lại sợ người khác không cho nàng vào chơi, nàng liền cầm mấy thỏi vàng mới kiếm hôm nay vỗ bốp lên bàn.

Quả nhiên hai con mắt của Tôn Đại Lực phát sáng, kêu người dọn ngay một chỗ cho Điền Thất ngồi.

Điền Thất vốn không thích bài bạc cho lắm, nàng luôn cảm thấy bài bạc rất dễ làm táng gia bại sản, không cần biết là thắng hay thua. Thua xong! Muốn kiếm tiền trở về, cho nên tiền mất càng nhiều; còn thắng hả! Tiền chảy vào túi quá dễ, tiêu xài càng phung phí hơn.

Hơn nữa nàng không phải loại cứ chơi bài là thắng chắc. Chơi bài đầu tiên phải dựa vào trí, thứ hai là vận khí. Trí nàng không thiếu nhưng vận khí thì còn phải coi lại, rơi đúng vào lúc gặp xui thì càng chơi càng thua nhiều.

Lúc này đang ngồi trên chiếu bạc, mục đích chính của nàng không phải để thắng tiền.

Mấy người ngồi đây bốn người một bàn đang chơi đánh bài cửu*. Tôn Đại Lực nãy giờ thắng được vài vòng rồi, mấy người trên bàn cũng đã đổi hai nhóm, người nào người nấy cũng đỏ mắt nhìn chằm chằm chiếu bạc, hận không thể lập tức lật bàn.

Thế nhưng Tôn Đại Lực càng chơi càng thuận tay, được một lúc đã đánh ra “Thiên bài”*.

Thiên bài là bài lớn xếp thứ hai trong bài cửu, chỉ sau “Chí Tôn Bảo”* thôi, gồm hai mảnh cờ mười hai điểm tạo thành. Tôn Đại Lực mở bài ra, cười híp mắt chắp tay: “Các vị huynh đệ, xin lỗi ha.” Nói xong liền với tay thu tiền.



“Ngươi chờ chút đã.” Điền Thất ngăn gã lại, vừa nói câu này liền kéo hết chú ý của mọi người về phía mình.

“Sao hả?” Tôn Đại Lực hỏi.

“Vừa rồi ta đã thấy ngươi có gì không đúng, ngươi hẳn là vừa rút lão thiên[1] đúng không?”

[1]Rút lão thiên: Chơi ăn gian.

Tôn Đại Lực vô cùng tức giận đập bàn một cái: “Chơi không thắng được thì đừng có chơi! Thua vài đồng bạc đã léo nha léo nhéo, còn dám nói lão tử rút lão thiên? Mắt chúng mày vẫn còn sáng nhá, nói thử xem, tao có rút lão thiên không?” Gã nói xong, nhìn xung quanh một vòng, chờ có người lên tiếng đòi lại công đạo cho gã.

Nhưng khổ nỗi chả ai đáp lại gã, mà ngược lại, tất cả mọi người đều nghi ngờ trừng gã. Người bốc được bài tốt luôn dễ dàng nhận được cả hâm mộ và ghen ghét, trong đầu mọi người ở đây đã bắt đầu suy nghĩ Tôn Đại Lực đang giở trò.

Tôn Đại Lực càng sôi máu, tóm lấy Điền Thất tính đập vài phát. Điền Thất cố ý nhắm tới phía đống bài mà đẩy, mấy miếng bài chưa phát bị lật, một miếng trong đó rơi xuống bàn, nảy lên úp xuống mấy vòng, trên mặt bàn là miếng bài sáu đỏ sáu trắng, đây chính là mảnh bài mười hai điểm.

Mảnh bài mười hai điểm có tổng cộng hai mảnh, thiên bài của Tôn Đại Lực đã có hai mảnh, thế sao bây giờ lại xuất hiện một mảnh mười hai điểm nữa?

Đây không phải là rút lão thiên thì là gì?

Bởi vì lúc trước đã có một tầng nghi ngờ, cho nên mọi người đều cho rằng Tôn Đại Lực đã rút lão thiên. Dân cờ bạc đều thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, lúc này phát hiện mình thua bài mất tiền đều do đối phương chơi xấu, thế là tinh thần anh em nóng lên, ào ạt xông lên đè Tôn Đại Lực xuống đất đấm đá.

Điền Thất đã sớm nháy mắt cho Vương Mãnh, hai người vơ hết số tiền trên bàn của Tôn Đại Lực, lại lục trong người gã lấy một mẻ nữa, ôm đống bạc chạy biến.

Bên này Tôn Đại Lực cũng đã bình tâm lại. Gã quả thật không hổ thẹn với cái danh “Đại Lực” này, đang bị cả đám người vây lại đánh đấm mà vẫn có thể thoát khỏi vòng vây, chạy đuổi theo Điền Thất.

“Điền Thất con bà mày!” Tôn Đại Lực vừa đuổi vừa rống.

Đằng sau có người xem náo nhiệt giương giọng hô: “Ngươi đang cầm cái gì vậy?”

“Con mẹ nó mày đứng lại cho tao!” Tôn Đại Lực lại gào.

Điền Thất nghĩ thầm, mụ nội nó bố cứ không đứng lại đấy. Nàng và Vương Mãnh tạm thời không dám về phòng mình, liền dứt khoát chạy khỏi Thập Tam sở.

* Sơ lược về bài cửu ( Hiện nay chính là cờ Domino – Mình cũng chưa từng chơi trò này bao giờ):

Bài cửu còn được xưng là cốt bài, mỗi bộ bài là ba mươi hai trương, mỗi trương hình chữ nhật, bên trên khắc những dấu chấm tròn từ hai tới mười hai theo những phương thức sắp hàng bất đồng. Bài cửu bắt nguồn từ Trung Quốc, được truyền lưu rộng rãi trong dân gian, thuộc loại dụng cụ dùng để giải trí tiêu khiển. Bình thường bài cửu có bốn người cùng chơi, nhiều loại cách chơi, biến hóa cũng khá nhiều.

Thiên Bài và Chí Tôn Bảo là hai thiên bài lớn nhất trong bài cửu