Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 44: 44: Trùm Buôn M@ Túy Nổi Giận






Bọn chúng đã tìm hết các sự kiện lớn nhỏ của thành phố nhưng vẫn không thể tìm thấy cô gái hay một chút manh mối nào. Chúng không nghĩ cô gái sẽ biến mất một cách kì lạ như vậy. Một ngày đã trôi qua nhưng vẫn không hề có kết quả, mấy tên thuộc hạ đành theo lệnh mà quay trở về.

Tên trùm mà túy đã đợi sẵn, lão ta chỉ đợi mấy tên thuộc hạ vô dụng của mình trở về để xử lí. Lão ta ngồi chiếm trệ trên ghế như một đấng tối cao đang chờ để phán quyết điều gì đó. Vẫn là thói quen cũ, lão ta rít điều thuốc phì phò. Lão ta bị nghiện thuốc lá nặng nên hầu hết đều thấy lão hút thuốc.

Mấy tên thuộc hạ trở về lo sợ đứng đợi sự trừng phạt của lão ta. Không một tên nào đứng ở phía dưới dám ngóc mặt lên nhìn lão ta. Lão ta vắt tay phía sau lưng từ từ đi tới.

“Ngẩng mặt lên cho tôi”.

Mấy tên đó không dám chậm trễ đứng nghiêm chỉnh. Lão ta nhìn tên thuộc hạ đứng đầu, vỗ vỗ lên mặt hỏi.

“Một con đàn bà vô dụng sắp chết tới xác cũng không tìm nổi sao?”

“Xin lỗi lão đại…” Mấy tên thuộc hạ sợ hãi quỳ xuống dưới đất cầu xin. Lão ta túm lấy cổ áo tên thuộc hạ ở gần giáng xuống một cú đấm, tên thuộc hạ không giám kháng cự tiếp tục quỳ xuống. Lão ta chưa hả giận đạp thêm một cú nữa vào bụng tên thuộc hạ.

Thuộc hạ bị lão đánh đau đớn ngã ra dưới sàn. Lão ta độc ác liếc nhìn tên thuộc hạ đang vật vã quằn quại dưới đất bồi thêm mấy cú đá nữa vào bụng.

Mấy tên thuộc hạ ở dưới đã run bần bật cúi rạp sát mặt đất, họ vẫn chưa muốn chết. Lão ta đưa ta lên miệng cầm điếu thuốc rít một hơi dài, điếu thuốc cháy đỏ tỏa ra làn khói xanh. Ánh mắt cợt nhả chuyển sang lạn lẽo, ánh mắt đỏ ngầy chứa đầy tia máu. Lão ta dúi điếu thuốc còn cháy đỏ xuống mu bàn thanh của một tên thuộc hạ khác.

Sự nóng rát trên mu bàn tay khiến tên thuộc hạ đau đớn muốn rụt tay về nhưng lão ta đâu cho cơ hội đó. Một chân của lão ta dẫm lên cánh ta tên thuộc hạ đè chặt xuống. Tiếng xèo xèo cùng mùi khét nhanh chóng phảng phất tỏa ra.

Tên thuộc hạ mới đến lần đầu tiên thấy cảnh này sợ mất mật định bỏ chạy. Mấy tên khác còn chưa kịp ngăn cản thì một tiếng súng đã vang lên. Tên đó mới đi được hai bước đã ngã xuống, thân thể ngay lập tức nhuốm màu máu tươi.

Lão ta đã lập tức bắn chết tên thuộc hạ muốn bỏ chạy. Lão dí súng vào đầu tên thuộc hạ dưới chân cảnh cáo những người còn lại cảnh cáo.

“Bất kể một tên nào có ý định muốn bỏ chạy thì kết quả sẽ như hắn ta nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ chưa?” Lão ta chĩa súng lên trời bắn phát thị uy. Mấy tên thuộc hạ nín thở mà đồng thanh nói “Rõ…”

[…]

Buổi đêm Nam Cung Minh Dạ trở về căn cứ của Sát. Anh tới vì chuyện của cô gái. Lúc tối thuộc hạ của anh có báo cáo cô gái có tỉnh lại được một lát nhưng vì thể lực còn quá yếu nên không thể duy trì được lâu lại rơi vào hôn mê. E là hôm nay không thể giải quyết việc này cho xong được rồi.

Anh vừa biết được một vài thông tin bảo mật lấy được từ chỗ cảnh sát. Anh biết mình đang giữ trong tay cô gái có ích cho công cuộc trả thù của mình sau này. Hôm nay anh biết được đám thuộc hạ mà anh gặp hồi sáng là đàn em của tên trùm ma túy.

Nếu bọn chúng đã biết cô gái biến mất và truy sát đến các bệnh viện vậy thì anh sẽ chơi với chúng một trò chơi. Chúng khiến cô gái đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt này suýt chết, có lễ cô gái sẽ hận bọn chúng tới tận xương tủy.

Chuyện lâu nay vẫn vậy, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Anh nghĩ cô gái trên giường rất hữu ích, dù là lí do gì anh cũng phải khiến cô ta là thuộc hạ của anh, mạnh mẽ trả thù lại bọn chúng.

Nam Cung Minh Dạ đứng bên ngoài phòng kính của phòng chăm sóc đặc biệt trầm lặng suy nghĩ về kế hoạch của mình. Thuộc hạ mang đến cho anh một bản báo cáo. Anh lật xem vài trang, nụ cười bí hiểm lộ dần trên miệng.

Cũng tốt, nhân lúc này động thủ luôn, hắn ta vẫn chưa biết gì để đề phòng. Lão ta đã đứng bên ngoài vòng pháp luật quá lâu rồi, cuộc sống có vẻ tự do tự tại. đã đến lúc anh nên tăng độ khó cho cuộc chơi này rồi! Anh sẽ khiến lão ta phải nếm mùi đau khổ mất đi người thân, thấy họ chết ngay trước mặt mình mà không thể làm gì là cảm giác như thế nào.

Nam Cung Minh Dạ gấp lại tài liệu đưa lại cho thuộc hạ “Lấy giúp tôi thời gian cụ thể…”

“Dạ, anh còn cần gì nữa không?”

“Ngày mai tôi sẽ bàn chuyện này sau. Còn… cô gái đó bao giờ tỉnh lại thì gọi tôi đến!”

“Rõ thưa lão đại”.

Nam Cung Minh Dạ liếc nhìn một lần nữa cô gái trong phòng rồi đút tay túi quần thong thả rời đi.

Nam Cung Minh Dạ lái xe trở về nhà, anh đi tắm thoải mái đi ra thấy điện thoại nhận được tin nhắn gì đó. Anh mở lên xem, là Lưu Ly gửi cho anh mấy tấm ảnh về thiết kế âu phục nam. Bên dưới cô còn nhắn: Bộ này là em thiết kế riêng theo số đo của anh đó. Anh xem có thích không?

Nam Cung Minh Dạ cười cười gọi lại cho cô. Lưu Ly bắt máy, anh hỏi:

“Muộn vậy rồ vẫn chưa chịu ngủ, hôm nào cũng ngủ muộn như vậy sao?”

“Anh cũng chưa ngủ mà, hì hì” Lưu Ly cười trừ để anh không la mắng cô. Cô hỏi anh tiếp.

“Anh đã xem ảnh em gửi anh chưa?”

“Anh xem rồi! Anh rất thích, chỉ cần là thứ gì liên quan đến em anh đều thích… bao gồm cả em” Nam Cung Minh Dạ ngập ngừng nói ra vế sau.

Tiếc là Lưu Ly không có để ý, cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài nên tạm biệt anh để đi ngủ. Anh luyến tiếc khi cô tắt điện thoại. Anh để lại điện thoại lên giường kéo rèm lại cẩn thận rồi lên giường. Nhìn tấm ảnh em gái trên đầu giường anh cầm lên ngắm rồi khẽ hôn lên tấm ảnh rồi nằm xuống mãn nguyện đi ngủ.