Lưu Ly nằm một hồi lâu ở trên giường không nói gì, bỗng nhiên cô bé quay sang hỏi mẹ mình.
“Mẹ, tại sao chúng ta phải đi ra ngoài để đi học chứ! Không phải mãi ở bên nhau sẽ rất tốt sao?”
Châu Khinh Vân quay người lại về phía con gái giảng giải cho cô bé hiểu. Cô kể cho con gái nghe một câu chuyện.
“Mẹ kể cho con nghe về một câu chuyện như thế này nhé! Người ta đã nhặt được một chú chim non mới rớt tổ sau cơn mưa bão. Họ đã đưa chú chim nhỏ đó trở về nhà chăm sóc. Sau một khoảng thời gian chú chim trở nên khỏe mạnh nhưng họ lại luôn để chú chim nhỏ đó ở trong lồng. Vậy con thử đoán xem chú chim đó sẽ có kết cục ra sao?”
“Con nghĩ có lẽ chú chim đó có lẽ sẽ không biết bay”. Lưu Ly thủ thỉ bên tai mẹ mình đáp.
“Đúng vậy! Sau khi chú chim đó đã khỏe lại và lớn lên, học đã có ý định trả chú chim đó về với tự nhiên nhưng chú chim đó đã không biết bay nữa”.
“Điiều mẹ muốn nói với con ở đây chính là con người ta cũng sẽ giống chú chim nhỏ đó. Sẽ có lúc yếu ớt khi mới sinh ra, rồi theo thời gian sẽ lớn lên và chắc chắn sẽ già đi rồi biến mất. Nếu chúng ta cứ mãi ở nhà mà không chịu đi ra ngoài học tập, trải nghiệm để trưởng thành chúng ta sẽ giống chú chim nhỏ không biết bay đó, chỉ cần một ngày con người ta không cho nó ăn nó có thể sẽ chết vì không thể tự mình bay đi kiếm ăn”.
“Nếu trước đó người ta thả chú chim đó ra cho chú học bay thì khi được thả về tự nhiên mới có thể sống tốt nhất. Bây giờ cần ra ngoài học tập để sau này không còn những người như ba mẹ mãi ở bên cạnh con vẫn sẽ tiếp tục sống tốt có hiểu không? Không chỉ là anh con mà ngay cả con sau này cũng sẽ phải xa gia đình và mọi người để ra ngoài tự lập. Con có hiểu không?”
Châu Kinh Vân đã nói rất nhiều, cô không biết con gái mình có thể hiểu được bao nhiêu ở tuổi này. Chỉ thấy Lưu Ly nằm trong lòng mẹ mình nhẹ nhàng đáp lại “ư” một tiếng như đã hiểu.
Thấy hơi thở đều đều của con gái trong lòng mình Châu Khinh Vân cũng không nói thêm điều gì nữa vì cô biết con gái đã bắt đầu buồn ngủ. Cô chỉ sợ một động tác nhẹ của mình cũng sẽ khiến con gái thức dậy.
Rất lâu sau đó khi Lưu Ly thật sự đã ngủ say, Châu Khinh Vân mới dám chỉnh lại tư thế ngủ cho con gái, cô rón rén xuống giường đắp lại chăn rồi vuốt trán con gái một cái mới dám đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng của mình Châu Khinh Vân nhìn điện thoại đã là mười hai giờ đêm. Đúng lúc điện thoại của cô rung lên, Châu Khinh Vân nhấc điện thoại lên xem là ai gọi cho cô giờ này.
Trên màn hình nhấp nháy dãy số điện thoại của Nam Cung Minh Dạ. Châu Khin Vân nhấc máy nhấn nút nghe điện thoại.
“Alo, mẹ nghe này!”
“À, con gọi cho mẹ giờ này con biết sẽ phiền giấc ngủ của mẹ nhưng mà con vừa mới sắp xếp mọi việc xong chỉ muốn biết hôm nay ở nhà như nào, em gái có ổn không ạ?”
Châu Khinh Vân ngồi xuống giường rồi mới trả lời câu hỏi của con trai trong điện thoại “Mẹ vẫn chưa đi ngủ, mẹ vừa để cho Lưu Ly ngủ xong, con bé nhớ con nên bị khó ngủ, mẹ không biết tình hình có thể tốt lên chút nào không?”
Nam Cung Minh Dạ biết sẽ không thể tránh khỏi điều này, nhưng giờ cậu cũng không thể giúp được gì nhiều hơn thế. Cậu không biết nên nói gì nên chỉ im lặng mà giữ điện thoại với mẹ.
Biết con trai vẫn luôn lo lắng nhất vấn đề em gái khi quyết định đi du học nên Châu Khinh Vân cũng không muốn con trai mãi lo lắng một vấn đề. Cô biết con gái có thói quen này cũng là vì trước đó đều đã quen rồi nên đột ngột bắt con bé phải bỏ là không thể.
Điều quan trọng bây giờ chỉ có thể để cô bé sửa thói quen này một cách từ từ.
“Hôm nay con mới qua đó thì mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay con bé cũng đã ngủ được rồi! Ngày mai mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết khác, để em gái con thời gian sửa lại thói quen rồi sẽ được thôi!” Châu Khinh Vân dặn dò Nam Cung Minh Dạ ở đầu bên kia điện thoại.
Cậu thấy vậy thì cũng chào tạm biệt mẹ và dẫn mẹ đi ngủ sớm “Vậy mẹ cũng đi ngủ sớm, mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe”. Nói xong cậu mới cúp điện thoại.
[Ngày hôm sau]
Buổi chiều sau khi Châu Khinh Vân đón con gái tan học trở về nhà cô bé đang luyện tập đánh đàn trong phòng thì Châu Khinh Vân đẩy cửa đi vào. Thấy con gái đang say sưa như vậy cô không gọi con gái mà để cô bé đánh một cách hoản chỉnh bản nhạc.
Thật ra từ bé Lưu Ly đã bộc lộ những năng khiếu về nghệ thuật rất tốt, cô cho con gái học đàn, hát, múa, nhảy hay hội họa đều được các giáo viên hết lời khen ngợi. Ban đầu cô nghĩ bản thân sẽ định hướng cho con gái theo nghệ thuật nhưng cô nghĩ vẫn nên tôn trọng sở thích của con nên để cô bé sau này tự quyết định.
Sau khi kết thúc bản nhạc Lưu Ly cuối cùng cũng để ý đến mẹ mình đang đứng ở phía sau, cô bé quay lại cười rất tươi. Châu Khinh Vân bước đến khen ngợi con gái.
“Con đánh rất tốt đó!”
Lưu Ly chỉ cười hì hì. Cô bé hỏi mẹ “Mẹ tìm con có chuyện gì sao ạ?”
Con gái hỏi cô mới nhớ ra mình đến làm gì. Cô lấy ra một hộp qua đưa cho con gái “Mẹ tặng con đó! Con mở ra xem nó là gì đi!”
Lưu Ly có vẻ rất ngạc nhiên nhìn mẹ “Hôm nay là ngày lễ gì sao ạ”
“Con cứ mở ra đi”.
Lưu Ly cẩn thận dùng hai tay gỡ gói hộp quà ra. Mẹ cô vậy mà lại tặng cô bé một chiếc điện thoại. Châu Khinh Vân ngồi xuống cạnh con gái ôm lấy bả vai cô bé nói.
“Sao nào! Con có thích không? Bây giờ mẹ tặng con điện thoại rồi con có thể gọi điện nói chuyện với các anh của coi mỗi khi con nhớ, hoặc kể cả là ba của con”.
Ánh mắt Lưu Ly sáng lên, cô bé lao vào lòng mẹ mình nói trong mừng rỡ “Con cảm ơn mẹ rất nhiều!”