Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn

Chương 5: Bùi Xuyên




Quyền đấm cước đá trên người chẳng hề ngừng lại, thân thể Lâm Tuế Từ cuộn tròn trên nền đất, hàm răng cắn chặt, đôi môi trái nhợt bị cắn đến bật máu, cậu im lặng không phát ra tiếng động nào.

Không biết qua bao lâu, hai tên bắt cóc rốt cuộc ngừng lại.

Âm thanh nói chuyện cùng tiếng bước chân càng lúc càng xa, tòa nhà to lớn đổ nát lại khôi phục về trạng thái tĩnh lặng, im lặng đến mức không hề nghe thấy tiếng thở.

Đau...... Cả người đều vô cùng đau đớn.

Nhưng đau đớn trên người cũng không đuổi kịp nỗi đau trong lòng, như là có hàng vạn cây kim đang đâm vào trong lòng, lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, cơn đau lan rộng khắp cơ thể, khiến cậu sắp hít thở không thông.

Cậu vô lực giương khóe môi, cười, đôi mắt đỏ đậm lại chảy xuống nước mắt tuyệt vọng.

Cảm giác như thời gian đã ngừng lại, Lâm Tuế Từ không biết bản thân mình đã nằm ở nơi này bao lâu, thẳng cho đến khi sắc trời bên ngoài trở nên tối sầm.

Trước mắt cậu là một mảnh tối tăm, cũng giống như đôi mắt đang dần bị bóng tối cắn nuốt, rốt cuộc chẳng còn nhìn thấy ánh sáng.

——

Màn đêm buông xuống, ở A thành, mây đen nghìn nghịt trôi lơ lửng, che đậy đi ánh trăng.

Ban đêm ở A thành luôn luôn ồn ào và náo nhiệt.

Ở trong phòng vip của một hộp đêm cao cấp, ánh đèn mờ ảo mông lung, ngồi trên sô pha bọc da thượng hạng là những người đàn ông tây trang giày da, ăn mặc sang trọng, ôm trong lòng một mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, cả người toát ra hơi thở của một kẻ có tiền.

"Bùi gia, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, Vương mỗ kính ngài một ly."

Ánh mắt mọi người đều đông loạt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha đơn, mọi người ai cũng giống nhau, riêng chỉ bên cạnh anh là không có cô gái nào.

Trong ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ dựa vào sô pha của người đàn ông vừa ung dung lại trông có chút lười biếng, bộ tây trang bao lấy cơ thể hoàn mỹ, cặp chân dài tùy ý chồng lên nhau.

Một nửa sườn mặt giấu trong bóng tối, đường cong gương mặt lạnh lùng, sắc mặt thờ ơ, thản nhiên.

Bùi Xuyên không nhanh không chậm mà bưng ly rượu, khớp xương ngón tay rõ ràng, cả những mạch máu trên mu bàn tay cũng hiện rõ.

"Hợp tác vui vẻ." Tiếng nói của hắn nhàn nhạt chậm rãi, còn pha thêm chút men say không nói rõ.

Trong mắt Bùi Xuyên đã nhiễm vài phần mê ly, anh nâng cằm, nhấp một ngụm rượu mang tính tượng trưng, sau đó liền đặt ly rượu xuống.

Có vài kẻ hùa theo cười lấy lòng, không dám lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Bùi Xuyên vẫy tay gọi trợ lý đang đứng bên cạnh.

Trợ lý Lý lập tức đi tới, cúi đầu chào những người có mặt,"Các vị, Bùi gia uống say rồi, các vị cứ tiếp tục, tôi đưa Bùi gia về trước."

"À, vậy thì, đi đường cẩn thận nhé."

"Bùi gia đi thong thả, khi khác chúng ta lại họp mặt."

"Để chúng tôi tiễn ngài..."

Trợ lý Lý đỡ Bùi Xuyên đang say đứng dậy, đi ra bên ngoài, hai bảo vệ mặc đồ đen vô cùng cao lớn đang canh giữ ở cửa cũng lập tức đi theo sau.

Còn lại vài người đúng ở cửa ghế lô, nét cười mang theo ý khen ngợi, nhìn bóng dáng bốn người càng đi càng xa, cho đến khi biến mất phía sau cánh cửa thang máy.

"Bùi gia đúng là giống hệt như trong lời đồn, tính cạnh lạnh nhạt giống như một tảng băng."

"Nghe nói tửu lượng của ngài ấy thấp lắm, cuối cùng hôm nay cũng thấy tận mắt, chỉ mới uống một nửa ly rượu vang đỏ đã say rồi."

"Chúng ta tiếp tục uống đi......"

Cửa thang máy dần dần khép lại, men say trong mắt Bùi Xuyên dần dần rút đi, ngay sau đó liền khôi phục trạng thái tỉnh táo.

Đôi mắt thâm thúy sắc bén giống như giếng cổ ngàn năm, không nhìn thấy bất cứ cảm xúc hay dao động gì.

Trợ lý Lý thả lỏng cánh tay đang đỡ Bùi Xuyên

Cặp kia thâm thúy sắc bén đôi mắt giống ngàn năm giếng cổ giống nhau, không có bất luận cái gì gợn sóng cùng cảm xúc dao động.

Lý đặc trợ buông lỏng ra đỡ Bùi Xuyên tay, đôi tay quy củ đặt trước người, "Bùi gia, kết thúc công việc rồi, giờ chúng ta về biệt thự sao?"

Bùi Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng.

——

Trận mưa lớn như đã ấp ủ từ lâu, trên bầu trời xuất hiện tia sấm chớp, âm thanh chói tai, chỉ một lát sau cơn mưa to đã trút xuống.

Trên đường, người thì vội vàng trở về nhà, người thì nhanh chóng tìm chỗ trú mưa, đường phố đang náo nhiệt lập tức trở nên trống vắng.

Lâm Tuế Từ đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, từng hạt mưa lớn không ngừng đánh lên người cậu, rất nhanh sau đó cả người cậu đều ướt đẫm.

Cậu đứng im tại chỗ, đôi mắt không còn tiêu cự bị nước mưa làm ướt nhẹp, trống rỗng như một con rối bị đánh mắt linh hồn.

Nhìn những người đi đường đang vội vã, trên gương mặt nhỏ nhắn bị nước mưa xối đến tái nhợt của Lâm Tuế Từ càng thêm mờ mịt.

Bây giờ cậu phải đi đâu... Bây giờ cậu không còn nhà, giống như cây lục bình trôi nổi vô định trên dòng nước.

Không có ai để ý đến cậu, cũng không còn ai yêu thương cậu nữa...

Cậu cảm thấy... rất mệt mỏi.

Chiếc Bentley màu đen phóng nhanh trên đường lớn.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau rộng rãi mang gương mặt lạnh lùng, ngẩng đầu, nhắm mắt lại tĩnh dưỡng.

Vài phút sau, tài xế đột nhiên dừng lại.

Trợ lý Lý đang ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn Bùi Xuyên,"Bùi gia, phía trước có một người chặn đường của chúng ta."

"Trời đang tối mịt, làm mình sợ đến mức xém run tay." Tài xế nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bùi Xuyên mở mắt, nhìn về phía trước bằng ánh mắt bình tĩnh.