Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 479




Tin Giang Tiêu Tiêu mang thai khiến cả nhà họ Cận rất phấn khởi, đặc biệt là bà Cận.

Chỉ cần nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa là mình có thể ôm cháu, bà lại cười vui vẻ cả ngày.

Ngày hôm sau, bà Cận không thể chờ thêm được nữa mà đề nghị đi cửa hàng đồ sơ sinh mua sắm. “Tiêu Tiêu à, nhiều thứ vẫn phải chuẩn bị sớm, miễn cho đến khi đứa bé ra đời thì luống cuống. Hôm nay mẹ con mình phải đi xem, thích gì thì cứ chọn, mẹ trả tiền”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, thuận tiện liên hệ Tổng Thanh Uyển.

Vừa khéo Tổng Thanh Uyển rảnh rỗi, thế là ba người phụ nữ vui vẻ đi đến trung tâm thương mại. “Chị Tiêu Tiêu, chị mau xem bộ quần áo bé xíu này được không? Trông đáng yêu quá đi mất!”

Tống Thanh Uyển lấy một bộ quần áo cho trẻ sơ sinh ra đi đến, lôi kéo Giang Tiêu Tiêu xem.

Bộ đồ này thoạt nhìn rất đẹp, nhưng trẻ con mới sinh chưa thể mặc được ngay. ít nhất cũng phải là trẻ con một tuổi mới mặc vừa, bây giờ vẫn còn sớm quá.

Giang Tiêu Tiêu treo bộ đồ lại trên mắc, cười nói: “Trẻ con lớn nhanh, mấy món này đợi sau này mua cũng không vội. “Không nghĩ tới nhanh như vậy mà chị Tiêu Tiêu sắp làm mẹ rồi, cảm giác hạnh phúc thật đấy.” Tổng Thanh Uyển hâm mộ.

Giang Tiêu Tiêu nghe cô ấy nói cũng cười theo.

Cô đặt tay lên bụng mình.

Chín tháng sau, cô và Cận Tri Thận sẽ chào đón một đứa bé đáng yêu, chắc chắn đứa bé này sẽ rất đáng yêu. “Đừng hâm mộ chị, về sau em và Tri Dực cũng sẽ có một ngày như thế." Giang Tiêu Tiêu trêu chọc.

Mặt Tổng Thanh Uyển đỏ bừng, giận dỗi: “Chị Tiêu Tiêu, chị nói gì vậy...

Thấy cô ấy đỏ mặt, Giang Tiêu Tiêu cũng không cười cô ấy nữa.

Hôm nay, ba người họ ở cửa hàng đồ sơ sinh chọn lựa thật lâu, chọn rất nhiều thứ, có thể nói thu hoạch rất phong phú.

Buổi tối về đến nhà, ngay cả Cận Tri Thận cũng giật mình.

Anh cảm thán, mua nhiều đồ như thế này có thể cho đứa bé trong bụng Giang Tiêu Tiêu dùng rất lâu.

Tuy nhiên, có người vui thì cũng có người buồn.

Tin Giang Tiêu Tiêu có thai không bảo mật với bên ngoài, nhiều người thân thiết với Cận Tri Thận đều biết tin này, mọi người đều gửi lời chúc mừng và tặng không ít đồ bổ.

Dĩ nhiên Tử Vũ cũng sớm biết được tin tức.

Cô ta nhìn tin tức cánh truyền thông tung ra, kinh ngạc đến mức kêu lên. “Cái gì! Cô ta mang thai rồi!”

Hai tay Tử Vũ nắm tóc mình, khuôn mặt vừa giận dữ vừa sợ hãi, cô ta lùi về sau vài bước rồi ngã ngồi trên ghế.

Cận Tri Thận thích Giang Tiêu Tiêu, lại có Tiểu Bảo làm chất kéo gắn bó, muốn chia tách hai người họ vốn không dễ dàng.

Không ngờ bây giờ Giang Tiêu Tiêu lại mang thai!

Tử Vũ còn đang định bắt tay hành động từ chuyện Giang Tình Tình nói để xem có thể làm gì với nó.

Chỉ có điều, ông trời không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.

Tử Vũ nằm tóc, nước mắt bỗng trào ra.

Tại sao? Những năm qua cô ta vào sinh ra tử vì Cận Tri Thận, thậm chí có thể vứt bỏ tính mạng vì anh.

Thế nhưng đến bây giờ Cận Tri Thận vẫn không chịu nhìn thẳng vào cô ta một lần

Trong mắt anh mãi mãi chỉ có Giang Tiêu Tiêu! “Giang Tiêu Tiêu, Giang Tiêu Tiêu tôi hận cô!” Tử Vũ gào lên.

Sự ác độc phủ kín đôi mắt của cô ta.

Nhưng việc đã đến nước này, cô ta không dám tự tiện ra tay với Giang Tiêu Tiêu nữa.

Nếu để Cận Tri Thận biết cô ta hại con ruột của anh.

Với tính cách quyết đoán, lạnh lùng của anh, nhất định sẽ không tha cho cô.

Nghĩ như vậy, Tử Vũ rũ hai tay xuống đầy bất lực.

Sẩm tối, trong khách sạn lớn nhất thành phố, Tử Vũ ngồi ở quầy bar và uống rượu liên tục.

Hiện tại, trên quầy xếp đầy cốc rượu.

Mấy kẻ du côn cắc ké ở phía xa đã theo dõi Tử Vũ rất lâu, đang định ra tay.

Cô nàng này đến đây uống rượu từ lúc chập tối, chắc chắn bây giờ đã say mèm.

Tên côn đồ cầm đầu xoa đầu trọc có sẹo của mình, sau đó lại gần với nụ cười đáng khinh. “Người đẹp sao lại đến đây uống rượu một mình thế? Anh uống với cô em một ly nhé?"

Tử Vũ ngước mắt lên thì thấy một khuôn mặt ghê tởm dí lại ngay trước mặt mình.

Cô ta tức giận trừng gã kia một cái, giọng khó chịu: “Cút đi!” “Ơ kìa, cô em bướng đấy!”

Gã đầu sẹo sáp lại gần, giơ tay chỉ mình. “Cô em biết anh đây là ai không mà dám nói với anh như thế?”

Đám côn đồ xung quanh cũng đệm theo. “Phải đấy, phải đấy, lại dám trêu chọc đại ca của bọn này cơ đấy.”

Tử Vũ đang khó chịu, chẳng muốn để ý đến đảm amatơ này, thế là cô lại gọi một cốc rượu nữa.

Gã đầu sẹo thấy mình bị một cô nàng ngó lơ thì giận lắm, giơ tay toan cầm cổ tay cô ta.

Đúng lúc đó, một bàn tay bỗng vươn ra từ hướng ngược lại, giữ tay gã đầu sẹo và dễ dàng bẻ quặt cánh tay gã. “Á á! Thằng nào mắt mù dám đánh ông mày... “Tao thấy mày mới mắt mù đấy!” Bạch Lễ nói.

Đám du côn thấy đại ca của mình bị đánh thì xông hết lên.

Ngay lập tức, Bạch Lễ ném văng đám người này ra rồi đá gã đầu sẹo một cú rất mạnh. “Về sau đừng để tạo nhìn thấy mày một lần nữa, bằng không tao cứ thấy mày là đánh!”

Gã đầu sẹo không đánh lại được Bạch Lễ, thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy ra khỏi quán bar.

Giải quyết xong đám côn đồ, Bạch Lễ quay đầu lại nhìn Tử Vũ đã say khướt.

Gương mặt của Tử Vũ bị cồn hun đỏ.

Đôi mắt hơi hé, phản chiếu ánh sáng màu rực rỡ trên sàn nhảy.

Sự xinh đẹp trong khoảnh khắc này lại khiến Bạch Lễ không thở được.

Không cần đoán anh ấy cũng biết tại sao Tử Vũ lại uống rượu, anh ấy khẽ thở dài. “Tử Vũ, cô uống say rồi, tôi đưa cô về nào. “Tôi không về, tại sao tôi phải về!”

Tử Vũ mơ màng nhào lên, hai tay nắm vạt áo của Bạch Lễ, hơi thở nồng nặc mùi rượu. “Trong lòng anh chỉ có người phụ nữ đó, có phải... có phải em làm bao nhiêu chuyện vì anh, anh cũng không thấy được không?

Cũng không thể khiến anh coi trọng dù chỉ một chút? Anh thật sự không nhìn thấy, hay là không muốn thấy! Tại sao em thích anh như vậy, mà anh lại không thể thích em một chút chứ.”

Tử Vũ khóc lóc kể lể không ngừng, cơ thể mềm mại treo trên người Bạch Lễ như không có xương.

Bộ dạng của Tử Vũ bây giờ khác hoàn toàn dáng vẻ kiên nghị lúc thường.

Bạch Lễ không dám động đậy, chỉ có thể đỡ hờ người trước mặt.

Giọng anh ấy run rẩy: “Tử Vũ, cô uống say rồi, tôi không phải cậu chủ, tôi là...

Câu nói chưa kết thúc đã bị Tử Vũ cắt đứt ngay lập tức.

Cô ta vùi đầu vào vai Bạch Lễ, giọng điệu yếu ớt: “Em không nhận sai người, chính là anh, đêm nay anh đừng đi được không? Chỉ anh và em.

Cơ thể ấm áp vùi vào lồng ngực chợt khiến

Bạch Lễ hoảng hốt.

Anh ấy im lặng vài giây, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, gật đầu: “Được.”