Cận Tri Thận đi đến phòng trực của bảo vệ, Thịnh Chi Hạ vẫn đang bị giam giữ trong đó, không có mệnh lệnh của anh, nhân viên an ninh không dám thả cô ta đi.
Thấy anh đi vào, Thịnh Chi Hạ bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn điên cuồng như vừa rồi.
Cận Tri Thận dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát cô ta, giọng nói không chút tình cảm: “Như tôi đã nói, tôi cho cô một khoản tiền, cô đi khỏi đây, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt bất kỳ người nhà họ Cận nào nữa, đặc biệt là Tiểu Bảo!”
Thịnh Chi Hạ lắc đầu: “Không, tôi không cần tiền
Cận Tri Thận gác chân, ánh mắt anh u ám: “Cô nghĩ kỹ chưa? Không lấy tiền thì cô cũng không có được thứ gì cả.”
Thịnh Chi Hạ nở nụ cười thê lương: “Anh Cận, anh đừng dọa tôi, Tiểu Bảo là do tôi sinh, dù tôi đệ đơn kiện thì anh cũng không thể tước đoạt quyền thăm hỏi thằng bé của tôi.
Cận Tri Thận giận đến mức bật cười: “Cô muốn kiện tụng với tôi?” “Không đến vạn bất đắc dĩ tôi cũng không muốn làm vậy, dẫu sao tôi cũng phải giữ gìn thể diện cho Tiểu Bảo, tôi không muốn nó bị tổn thương.” Thịnh Chi Hạ im lặng một lát rồi trả lời.
Mặt Cận Tri Thận lạnh tanh: “Cô có tin dù cô đệ đơn kiện lên tòa án cô cũng vẫn không được gặp Tiểu Bảo không? Tôi có vô số biện pháp khiến cô không thể thắng kiện.
Thịnh Chi Hạ giật mình, ngơ ngác nhìn Cận Tri Thận, lẩm bẩm: “Anh uy hiếp tôi?”
Cận Tri Thận cong khỏe môi, song trong mắt không hề có ý cười: “Không phải uy hiếp mà là sự thật, nếu cô cầm tiền rời đi thì mọi việc dễ bàn, nếu không
Thấy Thịnh Chi Hạ bị dọa đến mức không nói ra lời, Cận Tri Thận đổi tư thế, từ tốn nói tiếp: “Tiểu Bảo không thể giao cho cô được, nhà họ Cận cũng sẽ không chấp nhận cô. Cô chỉ có một con đường có thể đi, cầm tiền đi khỏi đây, nếu không thì tin tôi đi, cứ tiếp tục quấy rối thì cô vĩnh viễn đừng mơ gặp được Tiểu Bảo!”
Thịnh Chi Hạ lạnh lòng, cô ta ngồi im lặng hồi lâu rồi mới cắn răng nói: “Tôi sẽ không từ bỏ. Sau đó vội vàng rời đi.
Giang Tiêu Tiêu thật sự tò mò vì sao Thịnh Chi Hạ lại bỏ đi dứt khoát như thế, trên đường về cô liên tục hỏi Cận Tri Thận đã nói gì với cô ta. “Anh nói cho cô ta tiền, để cô ta rời đi, cô ta không muốn, bảo là chỉ cần Tiểu Bảo." Cận Tri Thận nói với giọng bình tĩnh.
Người phụ nữ đó cần Tiểu Bảo là giả, lấy danh nghĩa của thằng bé để bước vào nhà họ Cận mới là thật. Cận Tri Thận lạnh lùng suy nghĩ, không nói đến việc anh đã có Giang Tiêu Tiêu, dù không có thì anh cũng sẽ không để cô ta được như ý. “Cô ta vẫn không từ bỏ... Trong lòng Giang Tiêu Tiêu rối bời.
Cận Tri Thận giơ tay ra cầm tay Giang Tiêu Tiêu, trao cho cô sự an ủi không lời. “Tri Thận, anh định làm như thế nào?” Giang Tiêu Tiêu hỏi Cận Tri Thận một cách nghiêm túc, dĩ nhiên cô ta tin anh không có tình cảm gì với người phụ nữ kia, nhưng không phải còn Tiểu Bảo đấy sao.
Cô sẽ không nhường lại Cận Tri Thận đồng thời cũng sẽ không vứt bỏ Tiểu Bảo, nhưng nếu tự Tiểu Bảo biết thì sao? “Ý nghĩ của anh vĩnh viễn không thay đổi. Đòi tiền thì được, còn muốn bước chân vào nhà họ Cận, kiếp sau cũng đừng hòng.” Cận Tri Thận tuyên bố ngang ngược quyết định của mình. “Nếu Tiểu Bảo đòi mẹ thì làm sao đây?” Rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu vẫn hỏi câu này.
Cận Tri Thận xoay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu, khẽ mỉm cười: “Tiểu Bảo đã có mẹ rồi.
Ý của anh tức là dù Thịnh Chi Hạ làm gì cũng vô dụng.
Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, cô nghe ra được tình yêu của Cận Tri Thận dành cho cô, nhưng dường như cô cũng không vui vẻ như mong đợi.
Trở lại nhà họ Cận, Tiểu Bảo đang chơi đùa với bà Cận nhanh chóng lao ra, Giang Tiêu Tiêu cúi xuống, phối hợp ôm lấy bé: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm
Miệng Tiểu Bảo ngọt như bối mật, lời ngon tiếng ngọt cứ tuôn ra ngoài như không cần tiền.
Giang Tiêu Tiêu hôn má bé vài cái, bé cũng bắt chước theo, hai mẹ con say mê chơi trò hôn má nhau. “Mẹ cũng rất nhớ con. Giang Tiêu Tiêu ôm cơ thể nho nhỏ của bé, dịu dàng nói.
Tiểu Bảo mím môi cười duyên.
Giang Tiêu Tiêu nhìn bé, dần dần nhớ lại khuôn mặt của Thịnh Chi Hạ, chợt cảm thấy chua xót. Cô còn có thể ôm Tiểu Bảo bao lâu nữa đây? Nếu bé biết mẹ ruột của mình tìm đến đây nhất định sẽ không còn thân thiết với cô như thế nữa nhỉ?
Đang suy nghĩ miên man, bỗng tay cô bị một bàn tay nắm lấy, giọng nói trầm thấp vang lên bên tại: “Đừng suy nghĩ nhiều.
Cô ngẩng đầu, thấy Cận Tri Thận đã ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn cô chăm chú, mọi ngôn từ đều chất chứa trong đôi mắt ấy.
Giang Tiêu Tiêu bất giác nhìn mê mẩn, hai người họ nhìn nhau say sưa, cho đến khi tiếng cười khúc khích vang lên, cô mới bừng tỉnh.
Tiểu Bảo bụm mặt, đang lén nhìn qua kẽ tay, cười giống như con cáo trộm được thịt.
Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng ngùng, mượn cớ đi vệ sinh rồi trốn mất. “Ba, có phải ba làm mẹ không vui không?” Tiểu Bảo lên lên người Cận Tri Thận, ngẩng mặt lên và hỏi với vẻ nghiêm túc.
Trong mắt Cận Tri Thận hiện lên ý cười: “Sao con lại nói vậy?”
Tiểu Bảo suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra, thế là bé cầm tay
Cận Tri Thận đặt lên ngực mình: “Con cảm thấy, nơi này biết mẹ không vui.
Cận Tri Thận ngạc nhiên, từ trước anh đã biết Tiểu Bảo thông mình hơn người bình thường, nhưng không nghĩ rằng bé lại thông minh đến mức này.
Anh giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo, kiên nhẫn nói: “Không phải là mẹ không vui, chỉ là hơi mệt thôi, Tiểu Bảo phải ngoan một chút, được không?”
Trong phòng suite của khách sạn.
Giang Tình Tình ngồi trên ghế sô pha nghe Thịnh Chi Hạ báo cáo, sắc mặt trở nên khó coi. Cô ta thầm mắng Giang Tiêu Tiêu may mắn đồng thời lại ghen tỵ cô đến độ cực đoan: Rốt cuộc đối phương có tài đức gì mà lại được Cận Tri Thận đối xử tốt như vậy? “Hay lắm, rất tốt, Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu, Giang Tình Tình này thế nhất định phải khiến cho đôi nam nữ khốn kiếp các người một bài học!”
Cô ta lấy điện thoại ra gọi vào dãy số được lưu trên điện thoại từ trước.
Khoảng tám giờ sáng hôm sau, một bài báo liên quan đến Tập đoàn Cận thị bỗng xuất hiện: “Sốc! Mẹ ruột của thái tử Cận thị tìm đến cửa, Tuesday hống hách, coi thường người khác!"
Tít giật gân làm người ta kinh hãi.
Lúc này là thời gian mọi người thức dậy đi làm, sau đó lướt điện thoại, cho nên gần như ai cũng có thể thấy được, tức khắc lòng hóng drama bùng cháy, lên mạng bàn tán sôi nổi.
Bài báo này viết rất tinh tế, đầu tiên miêu tả chuyện xảy ra trước cửa Tập đoàn Cận thị, sau đó nêu lên vấn đề, chẳng lẽ một người mẹ còn không có quyền gặp con trai mình?
Thoạt nhìn viết rất khách quan, song thật ra đều đứng về phía Thịnh Chi Hạ. Qua bài báo này, Giang Tiêu Tiêu chính là một kẻ vô lại tội ác tày trời, đã chiếm vị trí vợ cả lại còn chèn ép người khác, chỉ sợ bình thường đối xử với thái tử cũng không tốt.
Quần chúng ăn dưa hóng chuyện không hiểu biết gì, chỉ dựa vào một bài báo liền xác định việc này. Người yếu thế luôn dễ dàng lấy được sự đồng tình của mọi người, không thể không nói nước đi này của Giang Tiêu Tiêu vô cùng xuất sức, ngay lập tức xoay ngược lại tình thế xấu.
Cô ta cầm điện thoại cười sung sướng. Ván cờ đã bắt đầu, không có lý nào luôn là bên kia thắng, chúng ta cứ từ từ chơi đi Giang Tiêu Tiêu, sớm muộn cũng có một ngày tôi khiến cô mất đi tất cả!