Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 417




Giang Tiêu Tiêu đến siêu thị gần đó mua một giỏ trái cây rồi vào bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh của Cận Tri Dực.

Cận Tri Dực bị thương nằm viện mà vẫn không đứng đắn, thấy Giang Tiêu Tiêu vào thì nhướng mày, nói: “Chỉ có chị dâu đến thăm em thôi à? Anh của em không đi đâu chơi bời đấy chứ?"

Từ khi nằm viện đến nay, mỗi buổi sáng tỉnh dậy, anh ta mở mắt ra là chỉ có thể nhìn thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện. Sau đó một mình ở trong phòng, nhìn cả một ngày đến phát chán.

Điều duy nhất anh hài lòng là ở đây, ngày nào anh cũng gặp được Tổng Thanh Uyển.

Nhưng mà cô ấy là y tá, cũng có công việc của mình, không thể ở lại với anh cả ngày lẫn đêm. Nói tóm lại, anh ta không sợ bị thương, mà thứ khiến anh ta không chịu nổi là cuộc sống đơn điệu, buồn tẻ ở bệnh viện.

Nghe anh ta nói, Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười: “Anh chú mà nghe được câu này thì cẩn thận anh ấy đánh chú một trận đấy”

Anh ra giả vờ trợn trắng mắt ra vẻ ghét bỏ, rồi tò mò hỏi: “Chị dâu, rốt cuộc chị thích anh em ở điểm nào thế? Dù sao anh ấy lạnh lùng lại buồn tẻ như thế cơ mà”.

Tuy Cận Tri Dực chẳng nói được lời nào hay về anh mình, nhưng anh ta thật lòng chúc phúc cho hôn nhân của cô và Cận Tri Thân, ví dụ như biệt thự trên hải đảo anh ta chuẩn bị cho bọn họ trước đó quả thật là dốc hết tâm tư.

“Vấn đề này ấy hả, không trả lời được, nếu chú vẫn không đứng đắn thì chỉ có tin là tôi mách anh chứ không?”

Vừa nói cô vừa lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường, gọt táo cho anh ta.

“Hừ.." Cận Tri Dực quay đầu đi.

“Hôm nay tôi hỏi bác sĩ rồi, vết thương của chú khôi phục khá ổn rồi, tôi đoán qua một thời gian ngắn nữa là có thể xuất viện"

Cận Tri Dực cầm một miếng táo được Giang Tiêu Tiêu cắt gọt cẩn thận, cắn một miếng, nói với giọng đương nhiên: “Em biết, ngày nào em chả giục bác sĩ điều trị của mình nhanh nhanh hơn”

Giang Tiêu Tiêu bật cười, lắc đầu, trước đó cô đã nghe nói bác sĩ trị liệu cho Cận Tri Dực bị đổi hết người này đến người khác, nguyên nhân là vì cậu Cận chế tốc độ chữa bệnh của bác sĩ quá chậm chạp.

Cô lại hàn huyên với Cận Tri Dực một lúc nữa, đến khi thấy sắc trời đã tối mới đứng dậy định đi về.

Ra khỏi phòng bệnh, lúc đi trên hành lang, Giang Tiêu Tiêu nghe thấy một đám người vây quanh thang máy đang tranh cãi gì đó.

“Các người! Các người! Các người trả lại đứa con chưa ra đời cho tôi! Đám lang băm các người, chỉ biết lừa gạt, mau trả con lại cho tôi!”

Một người phụ nữ trung niên cầm dao phay ngăn ở cửa thang máy, lớn tiếng chửi rửa thoạt nhìn rất kích động, bên cạnh có không ít nhân viên y tế đang khuyên can.

Một bác sĩ tiến lên trấn an người phụ nữ nọ, thế nhưng cô ta giơ dao chém ngang một cái, chắn trước mặt hai người, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng, kêu gào một cách điên cuồng.

“Không được lại đây! Anh dám tiến lên tôi sẽ giết anh, đền mạng cho đứa con của tôi!”

| Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, xem ra là mâu thuẫn bác sĩ bệnh nhân rồi.

Nhưng cô cũng không định dây vào chuyện này, dù ai đúng ai sai thì cũng là chuyện của bệnh viện, muốn giải quyết cũng phải là người bệnh viện đứng ra giải quyết.

“Chị bình tĩnh trước đã!”

Bác sĩ lo người phụ nữ này không khống chế được cảm xúc, vội vàng lùi về sau một bước, rồi trấn an: “Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói được không?”

Vừa nói bác sĩ đó vừa ra hiệu cho người bên cạnh qua đó giữ cô ta lại.

“Không! Tô phải đòi một câu trả lời hợp lý!”

Nhưng người phụ nữ trực tiếp cầm dao đặt ngang trước ngực, nước mắt bỗng trào ra, cô ta chỉ vào bác sĩ và lên án: “Rõ ràng tôi đến bệnh viện này khám thai. Nhưng đám bác sĩ độc địa các người trực tiếp phẫu thuật phá thai cho tôi! Mọi người đều có mặt ở đây, mọi người phán xử cho tôi!”

“Sao bệnh viện này lại có thể làm chuyện như thế được?”

“Có phải là bác sĩ nhầm không?”.

“Dù bệnh viện cần một thai nhi thì cũng có tác dụng gì đâu? Còn không bằng lén lấy vài bộ phận cơ thể ra bán kiếm tiền.”

Mọi người xung quanh không rõ tình huống ra sao bắt đầu bàn tán xôn xao.

Y tá đứng bên cạnh bác sĩ thấy thế, bèn nhỏ giọng nói vào tai anh ta: “Bác sĩ Vương, nếu không chúng ta dứt khoát cho người qua đó tiêm thuốc mê cho cô ta đi.”

Bác sĩ cũng rất khó xử: “Cô ấy là bệnh nhân tâm thần, nhưng mà cứ kêu gào như thế, cô nghĩ người xung quanh sẽ tin bệnh viện chúng ta à? Hơn nữa cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, cô nhìn xem bộ dạng của cô ấy lúc này kìa, ai có thể đến gần tiêm cho cô ấy một mũi được chứ?”

“Vậy phải làm sao đây...” Y tả nhíu mày.

Giang Tiêu Tiêu lách mình, tránh đám đông đang vây xem cùng các nhân viên y tế, cách xa xa vượt qua người phụ nữ nọ một cách cẩn thận, nhấn nút mở cửa thang máy.

Khi cô đang định bước vào thang máy, bỗng nhiên cánh tay bị giữ chặt, ngay sau đó cô bị quăng mạnh xuống đất.

Trán cô đập xuống sàn nhà, xây xẩm mặt mày.

Giang Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh táo lại một chút thì nghe được tiếng hết của Tổng Thanh Uyển vang lên bên tai: “Cẩn thận!”

Giang Tiêu Tiêu quay sang nhìn theo tầm mắt của mọi người, thấy người phụ nữ kia giơ cao con dao phay về phía cô và bổ mạnh xuống đầu cô.

“Con đĩ! Mày dám quyến rũ chồng tạo, còn hại chết con tao!”

“Cạch --"

Con dao bằng thép không gỉ rơi xuống ma sát với sàn nhà cách trán Giang Tiêu Tiêu chưa đến hai mươi cen-ti-mét, để lại một vết mờ mờ trên sàn.

Tống Thanh Uyển lập tức đưa điện thoại di động cho anh ta, Cận Tri Dực nhanh chóng bấm gọi một dãy số: “Anh, chị dâu ở bệnh viện một người bệnh tâm thần cầm dao chém, anh mau tới đi!:

Ở chỗ rễ của hành lang, Giang Tình Tình nhìn tình cảnh ầmĩ trên hành lang, trong mắt hiện lên nét ác độc và tàn bạo: “Ha... Giang Tiêu Tiêu, để tôi xem cô có thể sống sót qua ngày hôm nay không?”

Giang Tiêu Tiêu dốc toàn lực giấy ra khỏi người phụ nữ kia, hoảng loạn không lựa đường, vốn dĩ muốn chạy xuống tầng dưới nhưng tầng dưới quá đông người, cô sợ không những không chạy được mà còn ngộ thương người khác, vì thể dứt khoát xông lên tầng trên.