Bởi vì Cận Tri Dực không kêu rên kỳ quái nữa, lúc này Tống Thanh Uyển có thể yên tâm bồi thuốc, cô ấy nhẹ nhàng để thuốc ra rồi vẩy nhẹ lên lưng anh ta.
Tổng Thanh Uyển nhìn phần lưng phủ kín vết thương của anh ta, bỗng nghĩ đến lời Giang Tiêu Tiêu nói trước đó, kìm lòng không được mà hỏi: “Lưng của anh về sau phải làm sao đây? Lỡ như có sẹo thật thì sao?”
Song Cận Tri Dực lại không quan tâm đến việc này lắm, dù sao anh ta cũng là đàn ông con trai, đâu cần mặc váy hở lưng như phụ nữ, thế nên anh ta đành phải nói: “Thì cứ vậy thôi, vết thương lành lại là được, có sẹo hay không cũng đâu hề gì.”
Anh ta càng tỏ ra thờ ơ, Tống Thanh Uyển lại càng tự trách, cô ấy thở dài, thấp giọng nói: “Cũng tại vị cứu tôi nên anh mới bị thế này.”
Cận Tri Dực thấy cô ấy cứ hay bày ra dáng vẻ ấy thì cũng tức giận, nói: “Mặt không bị hủy là tốt lắm rồi, sao mà cứ nhắc lại việc này mãi thế? Là do tôi liên lụy cô, cứu cô là chuyện phải làm, hơn nữa bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ cũng phát triển, nếu thật sự không được thì tôi đây đi mài da, dù sao cũng có ai nhìn thấy sau lưng được đâu.”
Anh ta nói như thế cũng không sai, nói cho cùng thứ quan trọng nhất của anh ta chính là gương mặt đẹp trai này, may sao mặt đẹp không bị làm sao.
Nghe anh nói, Tống Thanh Uyển chợt mỉm cười: “Nói cũng đúng, dù anh có xấu xí, chỉ cần có thân phận cậu hai nhà họ Cận thì không biết bao nhiêu cô nàng sẽ nhào vào lòng anh ấy chứ?”
Không hiểu sao, nói xong câu này cô ấy lại cảm thấy chua xót.
Tuy nhiên lời cô ấy nói đúng là sự thật, bây giờ có ai mà không ham tiền đâu? Huống chi Cận Tri Dực cũng chỉ bị thương sau lưng thôi, mặt vẫn còn nguyên vẹn, vừa đẹp trai vừa có tiền, những cô gái kia sao có thể không tranh nhau cho được?
Hơn nữa, với thân phận của Cận Trị Dực, hoàn toàn có thể tìm một người phụ nữ có thân phận xứng đôi để kết hôn, kiểu phụ nữ ấy chắc chắn sẽ dịu dàng, săn sóc, sao có thể để ý vết sẹo trên lưng anh ta?
Với lại nếu Cận Tri Dực thật lòng yêu đối phương, nhất định anh ta cũng sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ để xóa sẹo trên lưng thôi.
Vừa nghĩ như thế, Tổng Thanh Uyển cảm giác tâm trạng của mình tụt xuống đáy cốc, không sao vực dậy được, vô cùng khó chịu, rồi lại bật khóc chẳng hiểu vì sao.
Cận Tri Thận nhận thấy Tống Thanh Uyển dừng lại, trong lòng bỗng hoảng loạn, vội hỏi: “Thanh Uyển, cô sao thế? Sao đột nhiên im lặng thế, là do vết thương của tôi nghiêm trọng quá à?”
Tống Thanh Uyển nói ngay: “Không, không, không, tôi chợt nghĩ dùng vitamin E liệu có tác dụng không thôi”.
Không ngờ Tống Thanh Uyển chỉ thuận miệng nói một câu mà Cận Tri Dực lại nghe lọt tại: “Vitamin E có tác dụng không à? Tuy tôi không học y nhưng tôi nghĩ nghe theo là được, bởi và vitamin E phổ biến lắm mà.”
Cận Tri Dực nói một thôi một hồi, Tống Thanh Uyển cảm thấy đau đầu, cô ấy chủ thuận
miệng thôi, đầu có quan tâm nhiều như vậy, cũng chẳng hề muốn giải đáp câu hỏi của anh ta.
Thế là Tống Thanh Uyển dứt khoát dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công việc, băng bó lại cho anh ta rồi nói với vẻ khó chịu: “Xong rồi, tôi đi đây.”
Cận Tri Dực bỗng dưng bị lạnh nhạt, còn chưa hiểu rõ đầu đuôi ra sao thì Tống Thanh Uyển đã mất hút.
Sau khi Tống Thanh Uyển rời đi, Cận Trị Dực cảm thấy đến cả một người để cãi nhau với mình cũng không có, quả thật là nhàm chán.
Anh ta lưới điện thoại trong sự buồn chán.
Wechat của anh ta có hơn một nghìn bạn bè, ít nhất có đến một nửa là nữ giới. Trong phần Khoảnh khắc, lúc nào cũng có thể biết được động tính của các cô nàng ấy, có những cô nàng trong giới thượng lưu ngày ngày ra nước ngoài học cao học hoặc du lịch, cũng có những người với mức tiền lương bình thường hay đăng bài viết về về công việc.
Quan trọng nhất là phần lớn những người phụ nữ này đều độc thân. Nói cách khác, chỉ cần anh ta muốn thì các cô ấy có thể biến thành người của anh ta.
Nhưng không hiểu sao, anh ta luôn cảm thấy những người phụ nữ này quá giả tạo, bọn họ luôn đeo một chiếc mặt nạ, không hề chân thật chút nào, hết thảy đều quá dung tục, thật sự chẳng có gì thú vị.
Muốn nói ai mới là người chân thật, anh ta cảm thấy Tổng Thanh Uyển khá chân thật, bộc lộ con người thật trước mặt anh ta, lại còn hết sức thú vị.
Như thể xem ra, trong danh sách bạn bè của anh ta có vô số người cũng không bằng một cô gái tên Tống Thanh Uyển.
Cận Tri Dực suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười.
Bỗng nhiên, anh bị ý nghĩ của mình dọa hết hồn, kìm lòng không được mà nghĩ: Tại sao mình bỗng dưng lại nghĩ đến cô ấy...
Ở một bên khác, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà, hai người bọn họ vừa mới ngồi xuống ghế sô pha thì bà Cận đi đến hỏi: “Sao rồi, canh uống hết chưa?”
Giang Tiêu Tiêu còn đang nghĩ sao bà Cận không nói với mình, bỗng nghĩ có lẽ bà nói với Cận Tri Thận rồi nhưng mình không nghe thấy, bèn cười nói: “Hết sạch rồi ạ, dù sao cũng là cô làm mà, chú ấy đâu dám không uống hết”
Bà Cận mỉm cười: “Cô cũng không bảo thằng bé nhất định phải uống hết mà, quan trọng là phải uống mới có đủ dinh dưỡng, cô cũng không biết mình làm có ngon không nữa”
Giang Tiêu Tiêu đáp lời ngay: “Uống ngon lắm ạ, cháu nhìn chú ấy uống sạch đến mức liếm bát luôn ấy, nếu chú ấy không phải người bệnh thì cháu cũng muốn uống một ngụm rồi ấy chứ ạ”
Nghe cô nói vậy, bà Cận cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Con bé Tiêu Tiêu này, dẻo miệng quá, cứ dỗ cô vui thôi.”
Cận Tri Thận nghe mẹ chồng và nàng dâu tâng bốc xã giao nhau như thế cũng không chịu nổi: “Mẹ, Tiêu Tiêu, hai người thân thiết quá, làm con cảm thấy mình là đồ thừa ở đây.”
Cách nói của anh chọc cười cặp mẹ chồng - nàng dâu này, tức khắc căn nhà tràn ngập tiếng cười.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Tiêu Tiêu đổ chuông, cô thấy đó là số lạ, do dự giây lát rồi vẫn nghe máy.
“Xin chào, là cô Giang Tiêu Tiêu phải không? Tôi là bác sĩ điều trị cho bệnh nhân Phương Tuyết Mạn, cô có thể đến đây một chuyến không? Có tình huống đột xuất xảy ra, cần người nhà của bệnh nhân đến đây mới được.”
Lần trước, Giang Tiêu Tiêu đến thành phố Nam giúp mẹ mình chuyển viện, sau đó cũng mời hộ lý chăm sóc cho bà, bây giờ bệnh viện không nói rõ, cô cũng không biết tình hình cụ thể ra sao, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Cận Tri Thận trông cô có vẻ nôn nóng thì cũng hơi hoảng, vội dịu giọng hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai gọi cho em đấy?”
Giang Tiêu Tiêu vội xoay người đi, trong lòng lo lắng không thôi: “Bên bệnh viện gọi đến, nói là mẹ em xuất hiện tình huống, bảo anh mau chóng đến đó. Làm sao đây? Em phải đi ngay bây giờ.”
Dù sao cũng là cuộc gọi từ bệnh viện, hơn nữa cũng không nói rõ tình hình cụ thể, chắc chắn là có chuyện quan trọng, vì thế không ai dám sơ suất.
Cận Tri Thận nghe xong thì nói ngay: “Trước tiên em đừng sốt ruột, bây giờ chúng ta đến đó ngay lập tức, dù có chuyện gì cũng chờ khi qua đó rồi tính tiếp, được không?”
Lúc này, Giang Tiêu Tiêu đã không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nữa, nghe anh nói thế cô cũng chỉ có thể gật đầu.
Cận Tri Thận nói xong lập tức gọi cho tài xế, sau đó hai vợ chồng bọn họ cấp tốc đi đến thành phố Nam.
Tuy nhiên, may mắn lần này không xảy ra vấn đề gì, sau khi bọn họ đến nơi thì được bác sĩ báo cho biết, mẹ cô có hy vọng tỉnh lại bất cứ lúc nào.