Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 392




Tuy nhiên thời gian càng lâu, đầu óc của Cận Tri Dực càng mơ hồ, anh ta cũng biết mình không nên ngủ vào lúc này, nhưng anh ta thật sự rất muốn nhắm mắt lại.

Ở một bên khác, Cận Tri Thận đi sâu vào bên trong, tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy Cận Trị Dực và Tống Thanh Uyển, anh đi được một đoạn thì lửa lại cháy mạnh hơn, khó có thể bước tiếp.

Ngay khi anh định xông vào lần nữa, cảnh sát xung quanh vội ngăn cản anh, khuyên can: “Chủ tịch Cận, hiện tại lửa cháy quá mạnh, trước hết hãy để lính cứu hỏa bên ngoài vào dập lửa rồi tìm người sau, nếu không như thế này nguy hiểm quá”

Cận Tri Thận thấy đám cháy quả thật bùng lên dữ dội ở bên trong, nên cũng đi ra ngoài theo lời bọn họ.

Quần áo bảo hộ trên người anh gần như bị thiêu sạch, có vài đốm lửa bám lên quần áo bên trong.

Lúc Cận Tri Thận cởi quần hộ ra, áo sơ mi mặc bên trong cũng bị cháy, dính lên cơ thể tạo thành những vết bỏng đỏ.

Tuy cơ thể đau đớn nhưng nét mặt của Cận Tri Thận vẫn bình tĩnh, anh xách một thùng nước lên dội từ trên đầu xuống, bảo đảm toàn thân mình đều ướt đẫm. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Sau đó anh lại yêu cầu một bộ quần áo bảo hộ mới, đeo mặt nạ chống độc lên, lại xông vào lần nữa.

Ngay khi anh định tiến vào đám cháy, một cánh tay giữ anh lại.

Cận Tri Thận quay đầu lại với vẻ nghi hoặc thì thấy Tử Vũ cũng mặc quần áo bảo hộ và đứng bên cạnh anh.

Trông thấy Tử Vũ, Cận Tri Thận cau mày, chẳng phải anh bảo cô ta bảo vệ Giang Tiêu Tiêu ư, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tử Vũ nhận ra được sự nghi ngờ của anh, nói: “Cậu chủ, hành động lần này thật sự quá nguy hiểm, thế nên tôi không yên tâm, bèn cùng đi đến đây. Tôi còn dẫn theo một tiểu đội, cũng chuẩn bị đi vào cứu người.”

Cận Tri Thận nghe vậy thì gật đầu, dặn: “Bảo bọn họ chú ý an toàn”

Nói xong, anh đeo mặt nạ ngay ngắn, chuẩn bị đi vào. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Tử Vũ thấy thế cũng muốn đi theo nhưng bị Cận Tri Thận ngăn lại: “Cô ở ngoài chờ tin tức, nơi này quá nhiều người vào sẽ nguy hiểm hơn”

Cận Tri Thận đã ra lệnh, Tử Vũ đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

Nhưng trong lòng cô ta lại rất vui vẻ: Vừa rồi là anh ấy quan tâm mình ư?

Nhìn ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh hơn, trái tim của Tử Vũ thấp thỏm lo âu.

May mà lính cứu hỏa làm việc rất có hiệu quả, sau khi cố gắng không ngừng nghỉ cuối cùng cũng dập lửa thành công, thế nhưng phiền toái mới lại xuất hiện. Tuy hiện tại không còn cháy nhưng khói mù lại tỏa ra nhiều hơn.

Tìm người giữa màn khói dày đặc cuồn cuộn, quả thật là tăng độ khó cho công việc tìm kiếm và cứu người.

Càng đi sâu vào trong khói càng dày hơn, lòng Cận Tri Thận cũng trùng xuống.

Đội tìm kiếm và cảnh sát cùng với chó nghiệp vụ đều được huy động đi tìm, không ngừng gọi tên Cận Trị Dực và Tống Thanh Uyển.

Nhưng tình hình của hai người dưới tầng hầm không mấy lạc quan, bọn họ không biết bên ngoài đang có người tìm kiếm, bọn họ sắp ngạt thở đến nơi rồi.

Không biết cô ấy đang nói với Cận Tri Dực hay nói ra nỗi lòng của chính mình, nói chung bây giờ cô ấy chỉ có một nguyện vọng, đó là sống sót ra khỏi đây.

Hiện giờ Cận Trị Dực không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được người bên cạnh đang liên tục nói gì đó.

Anh ta thật sự rất muốn sờ mặt Tổng Thanh Uyển, nhìn dung mạo của cô ấy thêm chút nữa, nhưng giờ anh chẳng còn sức lực.

Người ta thường nói trước khi chết con người đều sẽ nhớ lại hồi ức tuyệt đẹp, trong đầu Cận Tri Dực liên tiếp hiện lên từng chuyện vụn vặt khi mình và Tổng Thanh Uyển ở cạnh nhau.

Vẻ giận dữ của cô ấy, sự đáng yêu của cô ấy, nét mềm yếu của cô ấy...

Những điều đó đều được anh khắc ghi trong tim, nhưng giờ đây anh còn không có nổi sức động đậy một ngón tay.

Tống Thanh Uyển thấy anh ta từ từ nhắm mắt lại, lòng cô ấy cũng chùng xuống.

Lẽ nào bọn họ phải chết ở đây thật ư?

Cô ấy cúi đầu nhìn gương mặt của Cận Tri Dực, dù phải chết thì bọn họ cũng không hề có đơn, ít nhất cô ấy có thể theo anh ta đi hết đoạn đường cuối cùng.

Ngay lúc Tống Thanh Uyển mất hết ý chí sống sót, bỗng nghe thấy có tiếng người gọi tên cô ấy.

Ban đầu cô ấy còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng tiếng gọi mỗi lúc một gần cô ấy hơn, cô ấy không quan tâm gì nữa, vội vàng hét lên đáp lại: “Tôi ở đây!!”

Cận Tri Thận đang ở gần đó, khi anh nghe thấy tiếng hô vang lên từ dưới mặt đất thì lập tức dân người đến đào mặt nền ấy ra.

Tống Thanh Uyển nghe âm thanh phía trước, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, rốt cuộc ông trời cũng không nỡ để bọn họ rời đi thế giới này, may mà ông trời che chở bọn họ.

Nền nhà nhanh chóng được cạy ra, Cận Tri Thận nhìn hai người nấp dưới tầng hầm.

Tình trạng của bọn họ đều rất chật vật, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Quần áo trên người Tống Thanh Uyển sắp không che được cơ thể của cô ấy, mà quần áo trên người Cận Trị Dực bị máu nhuộm đỏ.

Cận Tri Thận vội vàng hô lên với hai người bên trong: Bây giờ có nói chuyện được không?”

Nghe được tiếng của Cận Tri Thận, Tống Thanh Uyển vội đẩy Cận Tri Dực trong lòng mình ra bên ngoài, hô to: “Nhanh lên chút, mau tới cứu anh ấy, anh ấy ngất đi rồi, anh ấy bị bỏng, cần khử trùng ngay lập tức”.

Giọng nói của cô ấy tràn đầy sự lo lắng, Cận Tri Thận trấn an: “Yên tâm, chú ấy sẽ không sao”

Ngay sau đó Cận Tri Dực được đưa lên trên, xe cứu thương đã chờ ở bên ngoài từ lâu, thấy thương thế trên người Cận Tri Dực thì không dám thả lỏng.

Sau khi Cận Tri Dực ra khỏi tầng hầm, Tống Thanh Uyển cũng được cứu lên, mặt cô ấy lem đầy máu và vết bẩn, thoạt trông hơi bẩn thỉu.

Cận Tri Thận đưa Cận Tri Dực vào xe cứu thương xong thì quay trở lại, cởi quần áo ra phủ lên người Tống Thanh Uyển.

“Cảm ơn anh” Tổng Thanh Uyển lễ phép nói.

Nói xong Tống Thanh Uyển không kim được mà họ, Cận Tri Thận ở bên cạnh thân thiết mà đưa cho cô một chai nước và một gói khăn giấy.

Tống Thanh Uyển nhổ cục đờm trong miệng ra, nó màu đen, có thể thấy rốt cuộc cô ấy đã hít vào phổi lượng khói bụi nhiều đến mức nào.

Nhờ vào vũng nước đọng lại sau khi lính cứu hỏa dập lửa, Tổng Thanh Uyển thấy được dáng vẻ nhếch nhác hết sức của mình.