Cận Tri Dực không phải là một người ngu ngốc, anh ta biết mục đích của ả lính đánh thuê khi bảo mình đi một mình là gì.
Anh ta dứt khoát gọi vào số điện thoại đó, ả. lính đánh thuê nghe máy.
“Nếu anh không làm theo tin nhắn, tôi sẽ giết con nhỏ này ngay lập tức.”
Nói rồi ả rạch một nhát lên tay Tống Thanh Uyển, cô ấy xuýt xoa một hơi vì đau, nhưng không phát ra tiếng.
Cô ấy nghe được giọng nói của Cận Tri Dực từ trong điện thoại thì yên tâm hơn rất nhiều, cũng không sợ hãi như trước nữa, bởi vì cô ấy biết anh ta nhất định sẽ đến cứu mình.
Vừa rồi ả lính đánh thuế tiêm cho cô ấy một mũi trên cánh tay, làm cô ấy phản ứng hơi chậm chạp.
Bởi vì học y nên cô ấy biết người phụ nữ này tiêm chlorpheniramine cho cô ấy, thứ này khiến hệ thống thần kinh trở nên mất sự nhạy bén, có điều cũng may trước khi đến cô ấy uống nhiều trà hoa cúc nên hiệu quả nhanh chóng biến mất.
Nhưng vì sợ bị nhìn ra sơ hở nên Tống Thanh Uyển vẫn giả vờ như cũ.
Nghe thấy đầu dây bên kia không còn tiếng nói nữa, Cận Tri Dực siết chặt điện thoại, cố ép mình phải bình tĩnh lại.
Anh ta cắn răng nói: Nếu một mình tôi đi thì không công bằng, tôi đang là người que, còn cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, sau khi trao đổi con tin, dù chúng tôi muốn chạy sợ rằng tố chất cơ thể cũng không bằng mấy người.
Cho dù đánh nhau, chúng tôi cũng không phải là đối thủ, nên để công bằng, tôi dẫn người theo, nhưng tôi bảo đảm sẽ để hai người rời đi an toàn, đồng thời tôi cũng sẽ không đặt mình vào tình cảnh bất lợi”
Sau khi Cận Tri Thận nói xong, đầu dây bên kia yên tĩnh.
Á lính đánh thuế suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy lời nói của Cận Tri Dực cũng không có vấn đề gì, với ả cứu đồng bọn ra mới là việc quan trọng nhất hiện giờ. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Vì thế ả đồng ý luôn: “Được, tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng tôi muốn anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe để chúng tôi thuận lợi rời đi.”
Cận Tri Dực thấy đối phương đồng ý, lập tức hỏi: “Được, nói đi, địa chỉ ở đâu?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Cận Tri Thận
bên cạnh vẫn luôn xác định vị trí của số điện thoại này, nhưng hiển nhiên ả lính đánh thuế này là một người dày dặn kinh nghiệm, số điện thoại đã được cài sẵn hình thức tiêu hủy.
Chỉ cần ả cúp máy, thông tin trên sim điện thoại sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức, chỉ khi ả tự nói ra vị trí bằng không bọn họ không thể định vị được.
Cuối cùng ả lính đánh thuê quyết định vị trí là một xưởng chế biến bỏ hoang, sau khi biết thông tin Cận Tri Dực lập tức dẫn theo gã lính đánh thuế lên đường.
Cận Tri Thận mạng vài người đi theo anh ta vì tránh cho ả lính đánh thuê phát hiện, bọn họ vẫn luôn giữ một khoảng cách với xe của anh ta.
Lúc gã lính đánh thuế bị áp giải lên xe, đầu bị túi trùm kín, miệng bị miếng vải lấp kín, chẳng qua là vì phòng ngừa gã nói gì làm nhiễu loạn suy nghĩ của Cận Tri Dực. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Bởi vì lệnh giới nghiêm trong toàn thành phố, nên xe đi thẳng một mạch, vị trí mà ả lính đánh thuế cho Cận Tri Dực là một nhà máy bị bỏ hoang đã lâu, nơi này vô cùng hẻo lánh, xung quanh không có gì cả.
Sau một quãng đường chòng chành, cuối cùng cũng đến nơi.
Cận Tri Dực mang gã lính đánh thuê vào cổng nhưng không nhìn thấy ả lính đánh thuê và Tống Thanh Uyển đầu, anh ta dứt khoát hộ lên: “Người tôi đã mang đến rồi, cô cũng nên xuất hiện thực hiện hứa hẹn đi."
Dứt lời, ả lính đánh thuế đi ra từ trong bóng tối, tay ả còn xách theo Tổng Thanh Uyển.
Lúc này, Tổng Thanh Uyển hoàn toàn bị nỗi sợ hãi nhấn chìm, khi nhìn thấy Cận Tri Dực, mọi sự nguy trạng cảm xúc của cô ấy bỗng chốc vỡ nát.
Nhưng cô ấy ngó ra sau lưng Cận Tri Dực, phát hiện anh ta đi một mình đến cứu mình, hơn cả sự cảm động là niềm lo lắng dành cho anh ta.
Cô ấy không nhịn được mà mắng to: “Anh bị ngu à? Tại sao lại phải tới cứu tôi! Anh có biết là nguy hiểm lắm không hả? Tôi chỉ là một y tá nho nhỏ, chết thì chết, nhưng anh là cậu hai Cận, nếu anh xảy ra bất trắc gì thì phải làm sao đây? Anh đã nghĩ đến những điều ấy chưa hả!