Nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu, Tử Vũ giận không trút được vào đâu, đến tận bây giờ cô ta vẫn không hiểu rốt cuộc Cận Tri Thận thích người này ở điểm nào,
Chỉ với cái tính thất thường này của đối phương, quả thật làm người ta khó chấp nhận nổi.
Mãi mới thấy Giang Tiêu Tiêu vào nhà, Tử Vũ nghĩ rằng nhiệm vụ Cận Tri Thận giao cho mình cũng coi như hoàn thành, vì thế dứt khoát rời di.
Cô ta không thích ở cạnh Giang Tiêu Tiêu Tiêu, nếu không phải vì Cận Tri Thận cố ý yêu cầu thì cô ta sẽ chẳng đến gần người này dù chỉ một bước.
Lần này Cận Tri Thận chỉ bảo cô ta phải đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, dĩ nhiên cô ta sẽ không ở lâu
Vả lại cô ta thật sự lo cho Cản Trị Thân
Ở một bên khác, Giang Tiêu Tiêu vừa về đến nhà, Tiểu Bảo vội vàng chạy ra đón: "Mẹ ơi, mẹ về rồi, con nhớ mẹ quá."
Giang Tiêu Tiêu ôm bé rồi đưa bé vào trong nhà, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ không có nhà, hôm nay con có ngoan không?”
Tiểu Bảo lập tức nghiêm mặt, nói: "Mẹ yên tâm, hôm nay con ngoan lắm.
Dáng điệu nghiêm túc của bé làm Giang Tiêu Tiêu thấy buồn cười, cô không nhịn được mà xoa đầu bé
Nhưng ai dè bé cũng chỉ nghiêm túc được vài giây mà hết, thay vào đó là vẻ mặt hóng chuyện: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ đi gặp ba, mẹ nói gì với ba a?"
Vừa nghĩ đến khung cảnh sáng nay, Giang Tiêu Tiêu lại cảm thấy ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng là trước mặt con trai mình, thế nên cô ngừng cười, giả vờ nghiêm túc: "Ba con nói, nhất định là con ở nhà không nghe lời mẹ không dạy được nên mới đến chỗ ba
Tiểu Bảo cười khanh khách, nói. "Mẹ hư làm rõ ràng là mẹ nhờ ba mà "
Hai mẹ con đang nói chuyện thì người hầu nữ lại gần, nói. "Có chủ cậu chủ nhỏ, thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể dọn bữa rồi ạ.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, rồi cô dẫn Tiểu Bảo vào ăn cơm.
Không hiểu sao cảm giác bất an ban sáng bây giờ lại choán đầy tâm trí Giang Tiêu Tiêu, cô rất muốn hỏi Cận Tri Thận rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng cô biết dù hỏi thì mình cũng không giúp được gì cả, nên đành phải gạt bỏ ý định ấy đi.
Nhưng không hỏi không có nghĩ là có không lo lăng, trái lại trong lòng cô càng thêm bất an.
Tối hôm đó, xung quanh biệt thự của Cận Trí Dực, nguy hiểm bủa vây.
Bốn bề vàng lặng, chỉ có tiếng chim hót quanh đây, chút âm thanh nhỏ nhoi này vang vọng khắp biệt thự trống rỗng không ngớt, tựa như đang tuyên bố bão tổ sắp ập tới.
Cận Trí Dực ngôi trong phòng đọc nhìn số liệu hiện ra trên màn hình máy tính cùng với camera giám sát ở một bên khác, trong lòng cảm thấy ngột ngạt
Anh ta biết hôm nay đã định sản sẽ không được yên bình, nhưng càng đến lúc này anh ta càng căng thẳng, dù sao lần này không thể thua, anh ta chỉ có thể chịu đựng, ép mình phải nghiêm túc.
Càng về khuya, số liệu vốn bình thường không có gì lạ đột nhiên dao động, một bóng đen thoảng lướt qua trong camera giám sát.
Thần kinh Cận Tri Dực căng thẳng cực độ, anh ta nhìn máy tính, rơi vào trầm tư.
Quả nhiên đối phương ra tay rồi, hơn nữa còn theo một cách rất không kiên nhẫn.
Gã lính đánh thuê đó xoay người đi vào biệt thự, sau đó bước đi một cách cẩn thận, cổ gắng không phát ra âm thanh.
Một lát sau, trong biệt thự không còn yên bình nữa, mới mười phút trôi qua, không biết từ đầu bằng có tiếng súng vang lên,
Cận Tri Thận nấp trong chế tối, cảm giác trải tim vọt lên tận cổ họng
Cuối cùng anh vẫn gấp gấp đến đây, không chỉ vậy còn mang người đến mai phục xung quanh, chẳng qua anh không nghĩ tới lính đánh thuê kia còn mang súng, dường như tất cả mọi việc đang phát triển theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tên lính đánh thuê đó nã một phát súng rồi sau đó biệt tăm, không còn âm thanh nào khác.
Cũng có lẽ vì lý do đó Cận Trí Thận mới lo lắng hơn, nếu đánh nhau thật thì còn dễ chịu một chút, nhưng cứ như thế này quả là khiến người ta không yên tâm nổi.
Cận Trí Thận bắt đầu mất kiên nhẫn, muốn lao ra ngay, người bên cạnh vội vàng giữ anh lại, nói: "Cậu chủ, đối phương chưa có động tĩnh gì khác, bây giờ đi ra không phải lúc.”
Vừa dứt lời, trong biệt thự vang lên tiếng súng Cận Tri Thận không nhịn được nữa, dứt khoát lao ra ngoài.
Cùng với tiếng bước chân dồn dập của anh, bên ngoài cũng xuất hiện một loạt tiếng bước chân khác.
Những bước chân ngay ngan, đồng đều này thước về cảnh sát Ra là Cận Trì Thân sơ tình hình vượt ra khỏi tầm kiểm soát, dù sao việc này cũng liên quan đến tính mạng của Cận Trị Dực nên anh còn cố ý gọi cảnh sát đến đây.
Những người cảnh sát này cũng mai phục xung quanh, vừa nghe thấy Cận Tri Thận xông ra, đồng thời tiếng bước chân và tiếng súng cũng vang lên, cho rằng xảy ra chuyện gì bèn lao vào ngay lập tức.
Tức khác biệt thự trở nên vô cùng hỗn loạn, vài nhóm thế lực lẫn vào nhau, sóng ngầm cuốn cuộn, căn biệt thự nho nhỏ giống như một bãi chiến trường khốc liệt, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Trái tim Cận Tri Thận vọt lên tận cổ họng, anh lập tức xông vào phòng đọc của Cận Tri Dực thì trông thấy anh ta ngồi bình yên vô sự trong đó, bấy giờ mới yên tâm.
Cận Tri Dực đang hết sức căng thẳng nhìn thấy anh cũng sững sờ trong giây lát: "Anh, sao đột nhiên anh lại đến đây?"
Cần Tri Thân chọn tin tức quan trọng để nói: “Đã có người lên vào, hơn nữa có súng ở đây quá nguy hiem, anh không yên tâm
Nghe Cận Tri Thận quan tâm mình như vậy, Cận Tri Dực cũng cảm thấy hết sức cảm động, sau đó sực nhớ ra cái gì, anh ta hỏi với giọng nghi ngờ: “Đúng rồi, vừa nãy có một toán người xông vào, là ai thế?"
“Cảnh sát.” Cận Tri Thận nói ngắn gọn.
Đúng lúc này, điện thoại của Cận Tri Thận sáng lên, là Bạch Lễ gửi tin nhắn cho anh.
“Câu chủ, đã bắt được đối phương, bây giờ chúng tôi đang ở phòng khách.
Hai anh em nhìn nhau một cái rồi đi ngay vào phòng khách.
Lúc này, toàn bộ đèn trong phòng khách đều được bật lên, một nhóm cảnh sát cùng với cấp dưới của Bạch Lễ đang bao vây một người đàn ông.
không cần nghĩ ngợi gì nữa, đó chính là tay linh đánh thuê
Bạch Le thấy hai người bọn họ xuất hiện thì thảm thở pháo nhẹ nhõm, rồi nói: "Cậu chủ, cậu hai, các anh không sao là tốt rồi, đã bắt được người rồi đây, các anh xem."
Nói rồi, anh ấy dẫn hai người họ đi vào trong, thấy cấp dưới của anh ấy đang giữ chặt gã lính đánh thuê bị bắt đỏ, như thể sợ gã sẽ giãy ra khỏi sự trói buộc.
Mọi người thấy lính đánh thuê cuối cùng cũng bị bắt đầu thở phào một hơi.
Thế nhưng gà lính đánh thuê này không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, trái lại gã còn cười.
Cận Trí Thận cau mày, dường như nhận ra được sự khác thường, anh hỏi Bạch Lễ bên cạnh "Không đúng, còn một người phụ nữ nữa mà?"
Rõ ràng lúc trước bọn họ điều tra, phát hiện có hai lính đánh thuê, một nam một nữ, vì sao bây giờ chỉ bắt được một người?
Bạch Lẽ chợt cảm thấy căng tháng, chuyện này sợ rằng khó giải quyết rồi đây.
Cảnh sát lập tức di súng lên đầu gã lính đánh thuê, hỏi: "Nói, đồng bọn của anh đâu?"
Gà lính đánh thuê cười to nói: "Các người sẽ biết ngay thôi!".