Tối nay Tổng Thanh Uyển trực đêm, trong lúc cô ấy đang mơ màng buồn ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng thông báo có ca cấp cứu, sợ đến mức tỉnh ngay.
Khi cô ấy đến phòng cấp cứu thì thấy được gương mặt quen thuộc, là Cận Tri Dực.
Gặp lại anh ta mà Tống Thanh Uyển không biết làm sao, chẳng phải hôm nay anh ta mới thảo bột sao? Tại sao lại vào đây nữa? Coi tính mạng là trò đùa ư?
Cô ấy vừa chăm sóc anh ta vừa hỏi: “Anh... sao anh lại về nhanh thế?"
Cận Tri Dực lắc đầu thở dài, nói: “Tôi cũng đâu có muốn thế, ai bảo tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, bất đắc dĩ lại vào thôi.”
Nghe anh nói, Tổng Thanh Uyển nhìn Tử Vũ đến bên cạnh, cảm thấy trong lòng khó chịu.
Chắc chắn anh ấy cứu cô ấy nên mới bị thương.
Trong lòng rối rắm nên Tổng Thanh Uyển bắt đầu làm việc không chuẩn, lúc tiêm cho Cận Tri Dực lại không tìm được vị trí chính xác.
Cận Tri Dực đau không chịu được mà gào lên, Tử Vũ cau mày, dứt khoát kéo tay Tổng Thanh Uyển, nghiêm giọng chất vấn: “Rất cuộc cô có làm được không thể?! Không thấy anh ấy đau lắm rồi à!”
Tử Vũ là người trải qua huấn luyện đặc biệt, khí chất vốn hơi đáng sợ, ngữ khí bây giờ lại rất hung ác, làm Tổng Thanh Uyển sợ hãi không thôi.
Nhất thời Tống Thanh Uyển không biết nên làm gì, cứ đứng ngây ra đó.
Tổng Thanh Uyển chưa bao giờ gặp người nào hung ác như vậy, tuy đối phương rất đẹp nhưng khí thế vô cùng đáng sợ.
Thấy Tống Thanh Uyển sợ hãi, Cận Tri Dực hơi đau lòng, cố nhịn đau mà an ủi: “Tử Vũ, cô đừng dọa cô ấy, tôi không sao, cô cứ để cô ấy làm đi.”
Nghe vậy, Tử Vũ thả Tống Thanh Uyển ra rồi đứng im bên cạnh. “Cô làm tiếp đi.” Cận Tri Dực nhìn Tổng Thanh Uyển, dịu giọng nói.
Nghe được giọng của Cận Tri Dực, Tổng Thanh Uyển mới hoàn hồn, tiếp tục công việc của mình.
Đúng lúc này, bác sĩ đi vào, kiểm tra thương thế của Cận Tri Dực, sau đó đi ra ngoài nghiên cứu xem nên chữa trị cho anh ta như thế nào. Trong phòng chỉ còn lại ba người ho.
Dưới áp lực mạnh mẽ của Tử Vũ, Tống Thanh Uyển hơi không thoải mái, cô ấy không dám nhìn đối phương, sợ bất cẩn chọc giận người này.
Cận Tri Dực vừa được tiêm kháng sinh bây giờ hơi buồn ngủ, lúc mơ màng thiếp đi, cửa phòng bệnh bỗng mở ra, Cận Tri Thận bước vào.
Tử Vũ nhìn thấy anh, tức khắc ánh mắt trở nên mềm mại, khí thế cũng giảm đi. “Cậu chủ, đã có tin gì chưa?” “Không, lát nữa cô đi với tôi.”
Thái độ của Cận Tri Thận hơi lạnh nhạt, làm Tử Vũ không mấy thoải mái.
Sau khi vào phòng bệnh, đầu tiên Cận Tri Thận nhìn Cận Tri Dực trên giường một cái, sau đó quay sang hỏi: “Tình hình Tri Dực thế nào?”
Tống Thanh Uyển nghe anh hỏi, trả lời: “Anh ấy vừa được tiêm kháng sinh, có thể sẽ ngủ một lát. Vết thương ở chân không nghiêm trọng lắm, sẽ áp dụng liệu pháp duy trì. Biết được tình huống của Cận Tri Dực không quá nghiêm trọng, Cận Tri Thận mới yên tâm, có y tá chăm sóc cho anh ta, anh cũng không cần lo lắng gì nữa.
Cận Tri Thận xác nhận không có vấn đề gì sau đó nói với Tổng Thanh Uyển một cách thành khẩn: “Vậy thì Tri Dực đành nhờ cô, cô Tống, nếu cô cần gì cứ việc nói cho tôi biết, đây là số điện thoại của tôi.”
Nói xong, anh đưa một tấm danh thiếp cho Tổng Thanh Uyển.
Tống Thanh Uyển hơi kinh hãi khi được anh để mắt, nhưng cô ấy cũng không hiểu tại sao lại giao Cận Tri Dực cho cô ấy? Chẳng lẽ người nhà họ Cận không có ai?
Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Cận Tri Thận, cô ấy cũng không từ chối mà đồng ý luôn.
Tử Vũ thấy thái độ của Cận Tri Thận với một y tá còn dịu dàng hơn với mình rất nhiều, tức khắc vô cùng bất mãn, ánh mắt cô ta nhìn Tống Thanh Uyển bất giác trở nên căm thù hơn.
Lúc rời đi, Tử Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Tổng Thanh Uyển, nhìn một lúc rồi mới đi cùng Cận Tri Thận. Hiện tại, Tống Thanh Uyển đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Cận Tri Dực, cảm nhận được sự ớn lạnh sau lưng, cô ấy quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tử Vũ đã đi rồi.
Không có Tử Vũ áp bức, Tổng Thanh Uyển mới dám thả lỏng.
Cô ấy nhìn Cận Tri Dực trên giường bệnh, tức giận nói: “Đều tại anh, nếu không phải thì sao cô ấy lại hung dữ với tôi? Tôi không giành với cô, tôi biết mình không xứng với anh ấy...
Câu cuối cùng cô ấy nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình cô ấy nghe thấy. “Giành? Giành cái gì?”
Giọng Cận Tri Dực bỗng vang lên, làm Tổng Thanh Uyển sợ đến mức hét lên.
Thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của Cận Tri Dực, Tống Thanh Uyển chỉ muốn bóp chết anh ta, thời điểm này mà anh ta vẫn còn muốn dọa cô ấy.
Thật ra Cận Tri Dực đã tỉnh từ lúc Cận Tri Thận tới, chẳng qua nếu anh ta mở mắt ngay lúc đó chắc chắn sẽ bị anh trai mình quở trách, vì thế vẫn cứ nhắm mắt giả vờ ngủ thì hơn. Nhưng mà nghe cô nàng y tá nói, xem ra có ấy hiểu lầm quan hệ giữa anh ta và Tử VŨ, lễ nào là glien ty? Nghĩ thế, anh ta không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy.
Cận Trị Dực thấy Tống Thanh Uyển không trả lời, lại hỏi tiếp: "Nói đi, có muốn giành cái gì với cô ấy? "Không có gì! Anh nên đối thuốc rồi, tôi đi lấy thuốc. "Nói xong cô ấy bỏ đi như trốn chạy.
Cận Tri Dực nằm trên giường mim cười nhìn bóng lưng Tổng Thanh Uyển, dáng vẻ này của cô ấy trông rất đáng yêu.
Ở một phía khác, sau khi rời đi, Cận Tri Thận và Tử Vũ đi thẳng đến vùng ngoại thành, lúc lái xe đến một căn nhà hoang thì dừng lại, người bên trong thấy Cận Tri Thận xuất hiện thì đi ra với sắc mặt khó coi. “Cậu chủ, hai người kia chết rồi.”
Cận Tri Thận không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, anh cau mày hỏi: “Có chuyện gì? Không phải trói lại rồi à?”
Trợ lý hết sức khó xử: “Hình như bọn họ là tử sĩ của tổ chức nào đó, chúng tôi trói chặt tay chân hai người đó lại nhưng trong miệng họ có lẽ giấu thuốc độc, chúng tôi chưa kịp thẩm vấn thì thất khiếu đổ máu rồi." Cận Tri Thận nghe vậy thì đi vào trong, Tử Vũ cũng lập tức theo vào
Hai người nọ bị trói trên ghế, đôi mắt trợn trừng, trông khá đáng sợ.
Tử Vũ trực tiếp tiến lên bóp miệng bọn họ ra nhìn, sau đó trở lại trước mặt Cận Tri Thận thấp giọng nói: “Cậu chủ, thuốc độc của hai người này là thuốc độc kiểu mới, sợ rằng không phải người đến từ tổ chức bình thường.
Cận Trí Thận đanh mặt, xem ra những người kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh ta dặn dò Tử Vũ: “Báo cho Bạch Lễ và Hạ Thư Hàm về nước tập hợp ngay, chuyện ở nước ngoài không cần xen vào nữa.”
Tử Vũ nghe lệnh rời đi. Cận Tri Thận nhìn hai thi thể trên ghế rồi xua tay, trợ lý lập tức đi xử lý. “Khoảng thời gian này theo dõi thành phố Bắc sát sao, có tin tức gì lập tức báo cáo. Ngoài ra cử vài người bảo vệ cô chủ và cậu chủ nhỏ.”
Cận Tri Thận không yên tâm mà dặn dò, trợ lý nghe lệnh.
Hiện nay, người nhòm ngó chip không chỉ có đảm người xã hội đen mà chắc hẳn còn có rất nhiều tổ chức được xưng là chính nghĩa, chỉ sợ bọn họ sẽ nhằm vào người bên cạnh anh