Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 361




Ngay sau đó, trong xe chìm vào yên tĩnh, bỗng nhiên Cận Tri Thận sực nhớ ra cái gì, dò hỏi: “Tri Dực, chủ có biết chỗ nào trong thành phố thích hợp để ăn uống mà lại lãng mạn không?”

Vốn dĩ Cận Tri Thận cũng không suy nghĩ kỹ càng, chỉ thuận miệng nói: “Lãng mạn ấy à, em thấy bây giờ có nhiều nhà hàng Âu tình yêu cho hai người khá ổn, đặt bữa tối với ánh nến là được.”

Nhưng Cận Tri Thận lại không hài lồng lắm, anh cau mày: “Không còn gì khác à? Chẳng hạn như có nơi nào trong tinh tế một chút."

Rốt cuộc Cận Tri Dực cũng đánh hơi được sự khác thường, vội hỏi: “Anh định làm gì?”

Cận Tri Thận dùng vẻ mặt bình tĩnh quăng ra hai chữ chấn động: “Cầu hôn.”

Cận Tri Dực sửng sốt, ngay sau đó hoàn hồn, suýt nhảy bật ra khỏi xe, hai mắt anh ta tỏa sáng, nói: "Chuyện quan trọng như thế mà sao anh bình tĩnh vậy hả? Đến là phục với anh.”

Nghe vậy, Cận Tri Thận liếc anh ta một cái, nói nhẹ bẫng: “Muốn kích động cũng phải kích động lúc này.

Chú nói luôn đi, chỗ nào thích hợp.

Cận Trí Dực làm bộ làm tịch đẳng hằng một tiếng: “Anh hỏi đúng người rồi đấy, bạn em mới mở một biệt thự nghỉ dưỡng có suối nước nóng, xây trên núi, rất yên tĩnh, lại có phong cảnh đẹp.

Hay nhất là ở đó có một rừng mai, khoảng thời gian này đúng dịp nở rộ, em cảm thấy rất thích hợp.

Cận Tri Thận nghe anh ta miêu tả cũng khá là động lòng, cảnh sắc thiên nhiên lãng mạn hơn bữa tối ánh nến trong nhà hàng nhiều, quả thật là một nơi tuyệt vời.

Anh gật đầu, nói với Cận Tri Dực: “Nếu là bạn chú thì chắc hẳn chú sẽ dễ nói chuyện, vậy chủ sắp xếp giúp anh.”

Cận Tri Dực hận không thể vỗ ngực bảo đảm, kích động nói: “Anh yên tâm, việc này cứ giao cho em.

Đúng rồi, chị dâu vẫn chưa biết chuyện anh định cầu hôn đúng không?”

Cận Tri Thận lắc đầu, sau đó bỗng nghĩ đến chuyện gì, anh cau mày cảnh cáo: “Nếu chủ để lộ ra ngoài, chắc chắn anh sẽ không tha cho chú.

Dù Cận Tri Thận không nói thì Cận Trị Dực cũng sẽ không làm chuyện gì hỏng việc người khác lại không có lợi cho mình, nên anh lập tức bảo đảm: “Anh cứ yên tâm, em tuyệt đối không làm thế đâu.”

Ở một phía khác, cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng ngủ no giấc, khi tỉnh lại thấy Tiểu Bảo đang mở to mắt nhìn mình, cô buồn cười hỏi: “Con ngủ đủ chưa?”

Tiểu Bảo bĩu môi: “Con ngủ no từ lâu rồi, không giống mẹ, ông mặt trời lên cao tít rồi mà vẫn còn ngủ nướng.

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu bất đắc đĩ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đúng là mặt trời đã ló rạng, thể là đành phải ôm Tiểu Bảo đi rửa măt.

Đến khi hai mẹ con rửa mặt xong đã là chín rưỡi.

Một hầu gái vội vàng đi đến, nói: “Cậu chủ nhỏ, cô chủ, bữa sáng đã sẵn sàng”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi đi ăn sáng.

Sau khi ăn xong, cô mới sực nhớ ra việc tối qua mình đồng ý với Cận Tri Thận hôm nay đi làm, cảm thấy ảo não sao mình lại ngủ đến tận giờ này.

Đúng lúc này, một người hầu bưng trái cây tráng miệng sau bữa sáng đến, Giang Tiêu Tiêu lập tức giữ cô ấy lại hỏi: “Tri Thận đi công ty từ lúc nào?”

“Khoảng bảy giờ, đi cùng cậu hai."

"Vậy anh ấy có nói gì không?" Người hầu lắc đầu áy náy.

Giang Tiêu Tiêu cầm điện thoại lên định gọi cho Cận Tri Thận, nhưng rồi nghĩ chắc hẳn bây giờ anh đang họp, thế nên đành phải thôi.

Xem ra hôm nay không đến công ty nhận việc được, chỉ có thể để mại đi.

Hôm qua đàn anh bị thương không nhẹ, cô cũng đồng ý sẽ đi thăm anh ấy, chi bằng hôm nay đi luôn, dù sao cô cũng đang rảnh.

Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ rồi đứng dậy định đi thay quần áo.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì, bèn dặn người hầu: “Đúng rồi, phiền cô giúp tôi chuẩn bị một bó hoa tươi và một giỏ trái cây, tôi muốn đến bệnh viện thăm người bệnh."

Hầu gái nghe vậy thì đáp ứng.

Giang Tiêu Tiêu thay quần áo, sửa sang một lát, lúc đi xuống dưới nhà người hầu đã chuẩn bị xong xuôi.

Đến bệnh viện, Lục Tranh đang ngẩn người nhìn chai truyền dịch, khi thấy Giang Tiêu Tiêu đến, hai mắt anh ấy sáng rực lên: “Tiêu Tiêu, sao em lại đến đây?”

“Hôm qua em hứa với anh là sẽ đến thăm anh mà, vừa hay hôm nay em rảnh nên đến."

Giang Tiêu Tiêu vừa nói vừa đặt đồ đạc lên tủ đầu giường.

“Em ăn gì chưa?”

Lục Tranh không biết nói gì, đành phải mở lời bằng một câu hỏi nhạt nhẽo.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhìn chai truyền dịch của anh: “Truyền hết chai này là xong à anh?”

Lục Tranh gật đầu: “Chai cuối cùng rồi.

Anh hỏi bác sĩ, người ta bảo không nghiêm trọng lắm nên về nhà dưỡng thương là được, anh định xuất viện ngay hôm nay, lát nữa sẽ đi làm thủ tục xuất viện.”

Thấy anh ấy vội vàng quá, Giang Tiêu Tiêu hơi nghi ngờ: “Anh chắc chắn chứ? Nếu không cứ ở lại thêm ngày nữa đi.”

Lục Tranh lắc đầu, nói: “Không sao, vốn dĩ anh bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa bây giờ công ty còn nhiều việc, dù ở lại bệnh viện thì anh vẫn nghĩ đến công ty thôi, còn không bằng trở về xem thế nào, ít nhất còn thấy yên tâm”

Thật ra Giang Tiêu Tiêu cũng hiểu ý anh ấy, nhưng cô vẫn khá lo lắng, cũng nhíu mày trong vô thức.

Lục Tranh thấy thế vội an ủi: “Em yên tâm, không sao đâu mà.”

Hai người họ trò chuyện một lúc, chai truyền dịch sắp hết, Lục Tranh thuận tay nhấn chuông ở đầu giường, chỉ một lát sau y tá đến rút ống kim.

Lục Tranh đè tay mình, bảo đảm không chảy máu mới đứng dậy nói với Giang Tiêu Tiêu: “Em ở đây chờ anh một lát, anh đi làm thủ tục xuất viện, không mất nhiều thời gian đâu.”

Giang Tiêu Tiêu vốn định đi thay anh ấy nhưng anh ấy nhất quyết không chịu, thế là cô đành phải ở lại phòng bệnh chờ đợi.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lục Tranh mới cầm giấy tờ đi về, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi em, nhiều người xếp hàng quá nên để em đợi lâu rồi.”

Giang Tiêu Tiêu đang định nói không sao thi một bóng người không biết từ đâu chạy ra.

Đó là một cô gái trẻ, cô ta ôm lấy Lục Tranh và nũng nịu: “Anh Lục Tranh, em đợi anh ở dưới tâng mãi mà không thấy anh xuống gì thế”

Nói xong cô ta còn cố ý liếc Giang Tiêu Tiêu một cái, dường như trong mắt có chứa địch ý.

Lục Tranh vội nói: “Anh vừa đi làm thủ tục xuất viện bây giờ mới xong.

Mới để em chờ một lát mà em đã sốt ruột thế à? Đúng là nôn nóng.”

Anh vừa dứt lời, cô gái kia quay sang nói với Giang Tiêu Tiêu, giọng điệu có vẻ bất mãn: “Chị chính là người phụ nữ khiến anh Lục Tranh phải nằm viện à? Tôi nói cho chị biết, vê sau chị cách xa anh ấy ra" Lục Tranh không nghĩ tới cô gái này lại đột nhiên nói như thế, vội vàng lên tiếng: “Em làm gì thết”

Cô ta bĩu môi ra vẻ giận dỗi, hừ lạnh một tiếng rồi mới quay mặt đi.

Vừa đối diện với Lục Tranh, cô ta lại nở nụ cười ngọt ngào, bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội.

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu bất đắc dĩ, đây là một cô gái hống hách, tính tiểu thư, quả thực không cần so đo làm gì, cô nói với Lục Tranh: “Đàn anh, nếu không còn chuyện gì khác thì em về đây."

Vốn dĩ Lục Tranh còn định nói gì đó, nhưng suy nghĩ lại vẫn là thôi.

Vì vậy Giang Tiêu Tiêu dứt khoát về nhà.