Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 337




Tô Uyển Ương xuất ngoại.

Sau khi ông bà Cận biết quyết định của Giang Tiêu Tiêu, họ cũng rất ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ lại thì tính tình cô lương thiện, có làm vậy cũng không phải điều bất ngờ.

Vậy là xem như sự việc đã được giải quyết một cách thỏa đáng.

Giang Tiêu Tiêu bắt đầu tập trung vào công việc, cô bắt buộc phải làm xong một phương án quảng cáo và tuyên truyền xuất sắc trong vòng hai tuần lễ.

Lục Tranh gửi sản phẩm của công ty đối tác cho cô.

Sau khi nhận đồ, Giang Tiêu Tiêu dùng thử, cũng nhờ bà Cận dùng thử, sau đó ghi lại cảm nhận của bà khi sử dụng sản phẩm.

Hễ làm việc là cô lại quên cả thời gian, có khi tới giờ ăn quản gia lên tầng gọi mấy lần mà cô vẫn không xuống.

Liên tiếp mấy lần như vậy, bà Cận lo lắng cho sức khỏe của cô, v vậy nhân lúc mang hoa quả cho cô, bà không nhịn được khuyên cổ vài câu.

“Tiêu Tiêu à, cháu muốn làm việc mọi người không có ý kiến. Nhưng cháu tự giác một chút được không? Tới giờ ăn thì xuống ăn cơm, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng dồn hết thời gian và tâm tư vào công việc, không thì làm sao khỏe lên được?”

Lời nhắc nhở của bà Cận khiến Giang Tiêu Tiêu bất giác nghĩ đến mẹ mình, thật gần gũi và cũng thật ấm áp.

Cô mỉm cười với bà Cận: “Cô ơi cháu biết chừng mực a, cô không cần lo lắng cho cháu đâu.”

“Làm sao cô không lo lắng cho được? Mấy hôm nay cháu bận tối tăm mặt mũi, chẳng ăn được bữa cơm ngon lành, cô không lo lắng mà được sao?”

Bà Cận càng nói càng giận, vẻ mặt cau có.

Thấy bà giận thật, Giang Tiêu Tiêu thầm le lưỡi, vội gác lại công việc đi đến chỗ bà.

“Cô ơi, cháu hiểu tình trạng sức khỏe của mình mà. Cháu đỡ hơn nhiều rồi cô ạ.” Cô ôm vai bà Cận, đưa bà đến ngồi xuống chiếc số pha bên cạnh.

Sau đó cô nói tiếp: “Cháu biết cô quan tâm cháu, nhưng cháu thật sự khỏe rồi, công việc không hạ gục được cháu đâu.”

“Vậy ư?” Bà Cận tức giận trừng cô.

“Vâng a.” Giang Tiêu Tiêu vừa cười vừa gật đầu lia lịa: “Trước đây cháu còn bận hơn, có khi chẳng thiết ăn uống ngủ nghỉ. Vì vậy cô cứ yên tâm, cháu không sao cả.”

“Không thiết ăn uống ngủ nghỉ?” Bà Cận nhíu mày, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt: “Chẳng trách cháu gầy như vậy. Không được, ở nhà họ Cận cháu không được sống như trước đây. Trong nhà có một Tri Thận đã đủ rồi, cháu phải ngoan ngoãn ăn cơm và ngủ đúng giờ biết chưa?”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu đáp: “Vâng ạ.

Lúc này bà Cận mới tươi cười: “Cháu đừng học theo Tri Thận, hễ làm việc là đôi khi nó chẳng để ý tới ai. Trước khi quen cháu, nó chỉ biết có công việc thôi chứ đừng nói chi đến yêu đương. Nhưng may mà có cháu.”

Bà cho rằng cả đời này con trai chỉ sống với công việc, may là sau này đã có Giang Tiêu Tiêu, cuối cùng con trai bà mới có chút sức sống.

“Cô ơi, cũng nhờ có Tri Thận nên Cận thị mới có quy mô như ngày ngay đúng không ạ?” Giang Tiêu Tiêu nói giúp người đàn ông của mình.

con, Bà Cận thở dài: “Đúng vậy, nhưng cô càng muốn nó lấy vợ sinh có một gia đình hạnh phúc như những người bình thường khác. Bởi vậy…

Bà dịu dàng nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, cô rất cảm ơn cháu.”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt: “Cảm ơn cháu vì điều gì a?”

Cô là một người phụ nữ từng sinh con, họ không ghét cô đã là may mắn lắm rồi, bây giờ bà còn cảm ơn cô, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.

“Cảm ơn cháu đã mang lại hạnh phúc cho Tri Thận và Tiểu Bảo.”

Hạnh phúc?

Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: “Thật ra cháu phải cảm ơn mọi người đã cho cháu cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc gia đình lân nữa.

Cháu thật lòng cảm ơn cô chú.”

Tuy ban đầu họ không thích cô nhưng cuối cùng họ vẫn đón nhận cô.

Cô thật lòng cảm ơn họ vì đã đón nhận một người phụ nữ như cô.

“Con bé ngốc này, cảm ơn gì chứ.”

Bà Cận võ nhẹ lên tay cô: “Đừng nói mấy lời kiểu cách nữa, cháu ăn hoa quả rồi hãng làm việc tiếp biết chưa?”

“Vâng ạ.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh.

Bà Cận nở nụ cười: “Cô không quấy rây cháu nữa. Cháu làm việc đi.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn bà Cận đi ra ngoài, nụ cười vẫn vương trên trên khóe môi. Cô quay đầu nhìn đĩa hoa quả cắt miếng trên bàn làm việc, nụ cười càng rạng rỡ hơn, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc.

Nếu như cuộc sống sau này cứ bình yên trôi qua như vậy thì tốt biết bao!

“Bác sĩ, khi nào thì tôi có thể xuất viện?”

Mỗi ngày Cận Tri Dực hỏi câu này ít nhất mười lần.

Thật sự là anh ta không muốn nằm viện nữa, người sắp mốc meo cả rồi.

“Cậu rất muốn xuất viện à?” Bác sĩ hỏi anh ta.

Cận Tri Dực gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy đúng vậy, tôi có thể xuất viện chưa?”

Anh ta nhìn bác sĩ bằng đôi mắt trong veo tràn đầy mong đợi.

Bác sĩ cong môi cười, ngay sau đó nụ cười chợt tắt ngấm. Ông ấy nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Đừng có mơ. Cậu còn phải nằm viện ít nhất nửa tháng nữa.”

“Nửa tháng ư?”

Cận Tri Dực nằm rạp ra giường như quả bóng xì hơi, luôn miệng than thở: “Vì sao tôi lại thê thảm như vậy? Còn phải ở lại nửa tháng sao?”

“Không, tôi muốn xuất viện, hôm nay tôi nhất định phải xuất viện!”

Cận Tri Dực quay sang nhìn bác sĩ chòng chọc, ánh mắt kiên định kia dọa bác sĩ sợ hết hồn.

Ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng từ chối: “Không đượ!

cCậu có cần đôi chân của mình nữa không hả? Cần thì ngoan ngoãn nằm đó cho tôi, nửa tháng trôi qua nhanh lắm.”

“Nhanh gì mà nhanh?” Cận Tri Dực giấy đành đạch như đứa trẻ ngây thơ với ý đồ dùng cách này ép bác sĩ đồng ý cho mình xuất viện.

“Chuyện gì thế này?” Tống Thanh Uyển đi vào phòng, hoang mang nhìn bác sĩ rồi lại nhìn Cận Tri Dực.

Bác sĩ khép sổ bệnh án lại, tức giận nói: “Cậu ta ồn ào đòi ra viện nhưng tôi không đồng ý.”

“Ra viện?” Tống Thanh Uyển nhíu mày: “Chân chưa khỏi, sao có thể xuất viện được?”

Nghe cô nói vậy, Cận Tri Dực lập tức không vui: “Tiểu Uyển, cô đứng về phía tôi hay là đứng về phía chú ấy?”

“Tôi đứng về phía lẽ phải.” Tống Thanh Uyển trả lời kèm theo nụ cười nhẹ.

Cận Tri Dực không phản bác được, bèn quay đầu đi không muốn nhìn họ nữa.

“Bác sĩ, chú cứ làm việc đi, ở đây giao cho cháu.” Tống Thanh Uyển mỉm cười nói với bác sĩ.

“Được, vậy cô khuyên cậu ta đi.”

“Được ạ.

Cô ấy đưa mắt nhìn theo bác sĩ rời đi rồi mới quay đầu nhìn Cận Tri Dực. Thấy anh ta không chịu nhìn mình y như một đứa trẻ cáu kỉnh, cô ấy không nhịn được cười.

Đúng là ngây thơ!

“Này, Cận Tri Dực, chẳng phải anh muốn có số điện thoại của y tá trưởng sao? Tôi cho anh.”

Nhiều ngày qua họ đã quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng tên của trả lời này, động tác tay thoáng khựng lại, ánh mắt hơi thay đổi.

Ngay sau đó cô ấy quay đầu nhìn Cận Tri Dực, cười chế nhạo: “Xem ra phụ nữ còn quan trọng hơn xuất viện nhỉ!”