Chuyện đã đến nước này, việc quan trọng nhất bây giờ là trấn an Giang Tình Tình, không thể để cô ta tiết lộ một chút gì được, nếu không thì thật sự xong đời.
Vì vậy Tô Uyển Ương đổi giọng, nói chuyện một cách hòa nhã hơn: “Tình Tình, thật ra tôi làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ thôi”
“Bất đắc dĩ?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu giễu cợt của Giang Tình Tình: “Theo tôi thấy cô muốn phủi sạch quan hệ với bản thân thì đúng hơn!”
“Tình Tình, sao cô lại có thể nghĩ tôi như thế chứ? Chúng ta là người cùng hội cùng thuyên kia mà, dù một trong hai người xảy ra chuyện gì thì người còn lại cũng không thoát được”
Lần này, Giang Tình Tình không lên tiếng.
Tô Uyển Ương nói tiếp: “Cô nghĩ lại mà xem, nếu tôi bị bắt nhất định cũng sẽ khai cô ra.
Bởi vậy để cho an toàn, tôi mới lừa tên đó rằng tôi tên Giang Tình Tình, như thế chẳng phải là bảo vệ được hai chúng ta rôi hay sao?”
Giang Tình Tình nhíu mày, nghe đối phương nói thế, cô ta cảm thấy hình như cũng đúng.
Nhưng cô ta vẫn nói: “Tốt nhất là như vậy, tốt nhất là cô đừng giở trò gì, bằng không chúng ta sẽ không yên đâu.”
“Cô yên tâm, tôi hiểu rõ lợi và hại của chuyện này hơn cô mà, sao mà giở trò gì được?”
“Vậy tôi tạm thời tin cô”
Giang Tình Tình cúp máy, Tô Uyển Ương siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, mặt mày sa sầm.
Với năng lực của nhà họ Cận, chẳng mấy chốc sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.
Cô ta phải tranh thủ ra nước ngoài ngay lúc này.
Vì thế, Tô Uyển Ương gọi một cú điện thoại: “Tử Hảng..”
Cận Tri Thận biết Lục Tranh đến thì sắc mặt khẽ thay đổi, hai mắt đen thắm nhìn Giang Tiêu Tiêu chằm chằm.
Quen biết anh lâu rồi, Giang Tiêu Tiêu liếc mắt một cái là nhìn ra ngay ý nghĩ của anh.
Nhưng cô vẫn giả vờ không biết, cố ý nói: “Đàn anh tốt với em lắm, biết em nhàm chán nên tìm việc cho em làm”
Cận Tri Thận nheo mắt, hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Tốt bảng anh không?”
Giang Tiêu Tiêu nhướng mày: “Anh nói xem?”
Vẻ mặt của cô giống như đang nói Lục Tranh tốt hơn anh vậy.
Ngay lập tức Cận Tri Thận không vui, giọng nói cũng trầm hắn xuống: “Giang Tiêu Tiêu, em càng ngày càng to gan nhỉ”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu cười híp mắt: “Chẳng phải bởi vì anh chiều em nên mới thế à?”
Rồi cô nói: “Anh tốt hơn đàn anh mà, trong lòng em anh là tốt nhất”
Cận Tri Thận sực hiểu, hóa ra vừa rồi cô cố ÿ trêu chọc anh.
Anh bật cười: “Thấy anh ghen vì em có phải rất có cảm giác thành tựu không?”
“Ưm..”
Giang Tiêu Tiêu lại còn suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thật ra cũng không thấy thành tựu gi, chí là cảm thấy anh như thế rất là đáng yêu”
Tưởng tượng một người đàn ông bình thường luôn luôn nghiêm túc, lạnh lùng sẽ lộ ra biểu cảm mà những người đàn ông bình thường mới có vào thời điểm này, đúng là đáng yêu chết mất! Cận Tri Thận nhíu mày ghét bỏ: “Đừng dùng từ như thế miêu tả anh”
Nhưng Giang Tiêu Tiêu nào chịu nghe lời anh.
“Anh rất đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu!”
Cô còn cố ý nói nhiều lần, cười đến híp cả mắt.
“Em!”
Cận Tri Thận vừa bực vừa buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng trẻ con của cô, anh cũng thấy vui theo.